Chủ đề 15: Từ sâu thẳm bản
chất của con người là xấu
Tên của chủ đề này mới nghe thật là đáng ghét. Người đang
viết bài này cũng thấy thật đáng ghét. Theo cách nghĩ thông thường thì phải có
người nọ người kia, chứ làm gì có chuyện ai ai cũng xấu. Thế nhưng khi ngẫm
nghĩ cho thật kỹ thì dường như điều kết luận ở trên có vẻ là rất đúng. Theo
giáo lý của đạo Phật, tất cả mọi phàm phu (không phải Thánh) khi vừa mới sanh
ra đời đã là "sanh ra trong tù ngục của Tham, Sân và Si". Cũng bởi vì
do kiếp trước luẩn quẩn trong tù ngục của Tham, Sân và Si nên mới luân hồi sang
kiếp này. Thế nên mới có câu "Ai
không nặng không sanh vào cõi tục, niệm Phật không thành lòng khó về được Tây
Thiên". Những ai không tu hành, hoặc có tu hành mà tu chưa tới nơi,
chưa có thành tựu, chưa xả bỏ được hết Tham, Sân, Si từ trong bản ngã thì vẫn
còn tạo nghiệp. Mà còn tạo nghiệp thì vẫn còn phải luân hồi trong cõi dục. Tuy
nhiên việc tu hành để có thể xả bỏ được Tham, Sân, Si để đạt tới được cảnh giới
Vô Ngã thì khó vô cùng. Cái lằn ranh giới giữa Thánh và phàm phu chính là sự
khác biệt giữa Vô Ngã và Tham, Sân, Si. Một phàm nhân muốn vượt qua cái lằn
ranh đó thì thực sự là khó vô cùng, và nhiều người cho rằng đó là chuyện không
tưởng. Và quả thật những ai không học đạo Phật, không tu theo đạo Phật, không
tin có Nhân Quả Luân Hồi đều cho rằng đó là chuyện "phi thực tế".
Vì vậy người viết bài này sẽ thôi không bàn đến chuyện tu
đạo và phân biệt giữa Thánh và phàm nhân nữa, bởi vì bản thân người viết bài
này rất tin luật Nhân Quả Công Bằng nhưng việc tu học thì như người ta vẫn nói
"chưa bắt đầu đã phá ngang". Do đó cái Tốt và Xấu đề cập đến trong
bài này chỉ giới hạn trong phạm vi phàm nhân mà thôi.
Lúc còn nhỏ, đọc trong sách vở chỉ thấy người ta tô vẽ một
nhân vật thành một "ông Thánh", bất cứ cái gì liên quan đến nhân vật ấy
đều vô cùng tốt. Tâm hồn của một đứa trẻ con như một tờ giấy trắng, người ta vẽ
cái gì thì nó ra cái đó, lúc ấy vẫn luôn tin đó là một "vị Thánh" thực
sự. Đến khi lớn lên, bắt đầu biết suy nghĩ một chút, tuy còn thô thiển và thiển
cận nhưng cũng không đến nỗi nào nên vẫn có thể nhận ra một vài chi tiết phi lý
trong chuỗi câu chuyện về cuộc đời và sự nghiệp của nhân vật đó. Và chỉ cần một
vài chi tiết phi lý đó thôi đã khiến cho "vị Thánh" đó hoàn toàn đổ sụp
trong tâm khảm của một thằng bé lớn tuổi. Nhất là khi đài báo bây giờ lại cứ
lôi cái hình ảnh đã sụp đổ đó ra để bắt mọi người phải noi theo khiến những suy
nghĩ đã tồi tệ lại càng tồi tệ hơn. Rồi nhiều khi nghĩ cũng thương cho "vị
Thánh" đó, khổ thật, chết rồi mà đám "đệ tử" vẫn không tha, bất
cứ cái gì cũng bảo "của ông ấy" "ông ấy dạy như thế"
"tư tưởng của ông ấy"... để rồi sau này nếu có đói khổ lầm than, bao
công tội đều đổ lên đầu "vị Thánh" ấy! Tội nghiệp!
Những kẻ đang "lợi dụng hình ảnh" của "vị
Thánh" đó quả thật là não trạng có vấn đề. Họ không hiểu một điều rằng
"phàm những gì là chân lý tạm bợ thì chỉ đúng cho một thời điểm lịch sử nhất
định". Tuy nhiên cũng có thể hiểu được về hành động của bọn họ, bởi vì do
thiếu năng lực tạo ra niềm tin và uy tín, nên đành mượn tạm một thứ niềm tin của
quá khứ ra xài tạm, mặc dù cái niềm tin đó đã lỗi thời, nhưng "méo mó, có hơn không".
Trở lại với vấn đề Tốt và Xấu, một "vị Thánh"
trong lòng đã sụp đổ hoàn toàn rồi thì chỉ còn lại tốt xấu với những người sống
quanh ta mà thôi. Con người thật là đơn giản, ai làm cho mình vui, người đó là
người tốt, ai làm mình bực mình thì kẻ đó là xấu. Ồ hay quá! Tốt và Xấu đơn giản
vậy mà cứ phải bàn nhiều. Và từ ngay trong cái "khái niệm tạm bợ" ấy
đã cho ta một kết luận rằng "trên đời này, ai ai cũng xấu" bởi người
ta thường rất khó có thể "làm dâu
trăm họ". Vậy là dù mình sống tốt đến mấy thì chỉ cần một lần làm cho
ai đó không hài lòng thì đã là người xấu rồi. Lại có một "khái niệm tạm bợ"
khác về tốt và xấu, người ta cho rằng ai được nhiều người ủng hộ thì là người tốt,
ai có ít người ủng hộ thì là kẻ xấu. Nếu nói như vậy thì Obama hay Sarkozy đều
là những người cực xấu so với những lãnh đạo trong Trung Nam Hải hoặc những
lãnh đạo ở Ba Đình. Bởi vì khi Obama trúng cử chỉ có khoảng 51% cử tri ủng hộ,
hoặc như đợt bầu cử vừa rồi Sarkozy chỉ có 27% cử tri ủng hộ, đối thủ của
Sarkozy là ông Francois Hollande cũng chỉ có 28% cử tri ủng hộ. Trong khi ấy
thì những lãnh đạo ở Ba Đình hay Trung Nam Hải bao giờ cũng trúng cử với số phiếu
khoảng 99% cử tri ủng hộ. Nhưng nếu bạn được lựa chọn, bạn thích sống với
"người tốt" ở Trung Nam Hải hơn hay thích sống với "người xấu"
ở Paris hơn.
Thôi nói chi chuyện xa vời chính trị đẩu đâu, chỉ cần nói
tới chuyện ở ngay nơi đây thôi cũng đã thấy "tốt xấu vàng thau" lẫn lộn.
Một số người thường xuyên ra vào nơi đây chắc có nghe qua cái tên Hoa Phong
Lan, có vẻ như hắn được coi là một người có một chút xíu tốt, bởi vì xem ra
cũng có ít ỏi một vài người quí mến hắn. Tuy nhiên, người viết lại biết rõ bản
chất hắn là một kẻ tồi tệ và xấu vô cùng. Hắn cũng tham tiền như bao kẻ khác
nên bỏ lại vợ con và bao người thân bơ vơ, một mình hắn đi tìm miền đất hứa
mong kiếm được nhiều tiền hơn. Lại thêm cái bệnh đa tình, hắn đã có một vợ và
hai con, nhưng lại không chịu an phận, tối ngày đi "gây gổ tình cảm"
với hết người nọ người kia. Nhìn chung về bản chất thẳm sâu trong con người hắn
đích thực là một kẻ xấu. Nếu HPL đọc được bài này chắc hẳn hắn sẽ giận Cỏ lắm!
Nhưng hắn có giận thì cũng phải ngậm tăm thôi vì hắn biết Cỏ đã đọc trúng tâm
đen của hắn.
Thôi chết! Viết bài này, người viết cũng đã đụng chạm một
số cá nhân. Như vậy Cỏ cũng là người xấu mà bày đặt phê phán này nọ.
Lạy Phật! Con xin sám hối!
Download PDF một trong 2 link dưới đây:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét