Được ngày sanh bệnh lười rủ bồ yêu
và hai đứa con ra “bíc-kờ” ăn tối. Mua một hộp cơm rang, quay trở xuống tầng
trệt, vào Lotteria mua thêm ít đồ và ngồi vào bàn. Cả nhà đang xì xụp với vài
món ăn nhanh, một cậu bé bán kẹo cao su đi tới. Và cậu bé đang khóc dở. Đứng
trước bàn, cậu chỉ nhìn với ánh mắt yêu cầu mua giúp mà không nói một câu. Thấy
cậu bé vẫn “nước mắt lưng tròng”, bồ liền hỏi:
-
Vì sao cháu khóc? Ai
đánh cháu à?
-
Mấy anh bảo vệ đánh
cháu.
-
Sao các anh ấy lại
đánh?
-
Các anh ấy không cho
cháu vào, cháu xin vào chỉ để bán ít kẹo thôi, nhưng các anh ấy không cho, cháu
cố tình đi vào thế là các anh ấy đánh cháu.
Cả nhà lặng đi, không ai ăn được gì
nữa. Nhưng mà kể ra thì cũng không trách được mấy gã làm bảo vệ. Thực ra họ
cũng chỉ là làm công ăn lương, làm theo lệnh mà thôi.
Bồ lại hỏi tiếp:
-
Cháu mấy tuổi rồi?
-
Cháu 12 tuổi.
-
Cháu học lớp mấy?
-
Cháu không đi học.
-
Sao cháu lại không đi
học? Cháu không được đi học à?
-
…
-
Nhà cháu có mấy anh em?
-
Bẩy anh em.
-
Thế cháu phải đi làm
kiếm tiền nuôi em hay sao?
-
…
-
Thôi được rồi, bao
nhiêu tiền một vỉ kẹo?
-
10 nghìn
Cậu bé lấy 10 nghìn và đưa cho mình
vỉ kẹo… bóng cậu bé khuất sau cánh cửa. Ngoài kia thành phố đã lên đèn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét