Chủ đề 6: Ta chợt nhận ra: Ta
chưa kịp trưởng thành, tuổi già đã ập đến
Người viết bài này tốt nghiệp đại học năm 21 tuổi. Bắt đầu chập chững bước
vào đời, lòng thầm nhủ “thế là mình đã trưởng thành”. Cho đến bây giờ mới chợt
hiểu hồi ấy mình đã nghĩ sai.
Cho đến tận bây giờ người viết vẫn đôi khi làm những việc thiếu suy
nghĩ, làm những việc do bản ngã hối thúc mà làm. Trẻ con luôn vô tư, đáng yêu,
nhưng đặc điểm dễ nhận dạng của trẻ con là sẵn sàng làm những gì mà chúng
thích. Vậy ta là người lớn có khác trẻ con ở điểm nào? Có khác chăng là cái mà
ta muốn, cái ta tham không giống với cái mà trẻ con mong muốn mà thôi.
Trẻ con thích vui chơi, đùa nghịch, chạy nhảy, trẻ con thích cười, thích
ngắm hoa, thích lăn ra bãi cỏ, thích vẽ mọi thứ lên giấy tùy thuộc vào trí tưởng
tượng của trẻ con. Trẻ con thích yêu thương và thích được yêu thương. Trẻ con
thích tìm hiểu mọi thứ về cánh đồng lúa vàng, dòng sông xanh mát, dòng suối róc
rách, mây lững lờ trôi. Trẻ con thích thả diều, thích bắn bi, thích trốn tìm,
thích nghe chuyện cổ tích. Trẻ con thích chạy chơi cho đến mệt lả, thích lăn
đùng ra ngủ, thích tỉnh dậy lại chạy chơi tung tăng khắp nơi...
Người lớn thì không thích những thứ quí giá của trẻ con. Rất nhiều người
lớn thì thích tiền (cái này rất tanh), ham quyền lực (cái này rất thối), thích
phô trương sĩ diện (cái này nhạt thếch), thích nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng
(cái này hôi hám), thích khoác lác và dèm pha khích bác, thích chê người khác dở,
thích khen mình hay, thích gái đẹp, nhà lầu, xe hơi, thích lên mặt với đời,
thích nổi tiếng, thậm chí thích cả tai tiếng...
Và ta chợt nhận ra ta cũng chỉ là một đứa trẻ nhiều tuổi mà thôi. Ta
chưa hề trưởng thành, ta vẫn cứ làm những gì mà bản ngã của ta thúc giục. Chỉ
có khác một điều, cái mà trẻ con thích thì trong veo như nước mùa thu, còn cái
mà ta thích thì chỉ toàn là những thứ hôi thối từ cống rãnh bốc lên mà thôi.
Ta chợt nhận ra:
Ta chưa kịp trưởng thành, tuổi già đã ập đến!
Ta chưa kịp yêu cuộc đời thì đã sắp phải chia xa!
Ta cứ mải mê đi tìm hạnh phúc ở tận đâu, khi mà nó ở ngay đây ta lại
không hưởng thụ!
Ta cảm thấy thế, nhưng ta lại để dòng đời cuốn ta đi lao vào những ham
muốn tầm thường tạm bợ, để rồi ta cứ mãi mãi càng xa rời bến bờ giác ngộ!
Và ta chết trong nuối tiếc! Khi ta biết được rằng hạnh phúc là chỉ cần hồn nhiên như đứa trẻ, thì thời gian đã hết mất
rồi!
Download PDF một trong 2 link dưới đây:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét