Không biết ở những nơi khác thì thế
nào, còn ở Hải Phòng mình thấy học trò rất là “dễ thương” vô cùng. Các cô bé
cậu bé mặc đồng phục của các trường trong thành phố đi “xế độp” (bắt trước cách
nói của lão Lươn già) hoặc “xế điện” phóng vèo vèo và không bao giờ cần dừng
lại ở bất cứ ngã ba, ngã tư nào khi đèn đỏ bật lên.
Mỗi lần đứng ở ngã ba, ngã tư, nhìn
thấy cảnh ấy mình lại nói với các con:
-
Các con thấy mấy bạn
kia thật là “dễ thương” không?
-
Vâng, “dễ thương” quá!
Chiều tối Thứ Bảy, mình và cu Đức
đi đón con Mún tan học ở trường Trần Phú lúc 19:30. Ba cha con quay về đến ngã
tư Trần Phú giao với Điện Biên Phủ thì đèn đỏ bật lên. Một cậu học trò trông
chừng chắc nhỏ hơn con Mún khoảng một hai tuổi đi “xế độp” dừng lại trước vạch
sơn. Lần đầu tiên nhìn thấy hiện tượng lạ. Mình ngạc nhiên. Rồi từ ngạc nhiên
mình chuyển sang thán phục. Rồi từ thán phục mình chuyển sang mến cậu bé đó.
Mình quay lại nói với hai đứa con:
-
Các con dơ cho cậu
thanh niên kia một ngón tay cái nào!
Con Mún liền dơ ra một ngón tay cái
hướng về phía cậu bé. Cu Đức thì dơ nguyên cả nắm đấm. Mình liền hướng dẫn lại
cu Đức:
-
Con dơ một ngón cái thế
này này <
Cu Đức liền dơ ra một ngón tay cái
hướng về phía cậu bé và xổ ra một câu bằng tiếng Anh:
-
You’re awesome! <
Oạch!
Một người chạy “xế độp” khác phóng
vèo qua. Theo phản xạ cậu bé cũng định đi, nhưng cậu nhìn lên vẫn thấy đèn đỏ,
cậu lại đứng nguyên. Mình nói với sắp nhỏ:
-
Cậu thanh niên đó thật
tuyệt! Người ta đi xe đạp vượt đèn đỏ ào ào mà cậu ấy vẫn tuân thủ luật giao
thông.
Đúng lúc ấy, đèn xanh, mình và
những người đi “xế máy” khác kéo ga, lao đi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét