Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2007

Tết 2007



Ngày 15 tháng chạp: Gửi lời chúc tết đến tất cả mọi người, để về quê ăn tết... ai cũng kêu: sao nghỉ tết sớm dzậy?
Ngày 23 tháng chạp: Cúng tiễn ông Táo về trời theo phong tục cổ truyền, sắm cho ông Táo một quả xe cá chép vàng.
Ngày 24 tháng chạp: Về Bình Lục, quê cha đất tổ. Trên chuyến xe về quê hôm ấy, lão Lan ngồi cạnh một cô bé 19 tuổi, nhà ở huyện Kim Bảng. Thế là bộ phận nhạy cảm hoạt động với hiệu suất cao chưa từng có, bao nhiêu lời hoa mỹ đều tuôn ra cả. Kết quả: sau 3 tiếng ngồi chung xe, nàng cho địa chỉ nhà, cho nick yahoo IM, nàng mời về nhà chơi và rủ mình cùng đi đón giao thừa.
Chia tay với cô bé ở phố Phủ, lão thuê xe ôm chạy về làng, vào làng thắp hương trong nhà thờ họ, ra nghĩa trang của họ thắp hương tảo mộ, sau đó ra đình thắp hương thành hoàng, rồi ngồi chát với cụ đồ về văn tự chữ Hán, chữ Nôm.
Ngày 28 tháng chạp (tức 29 tết): Một mình đơn thương độc mã phóng xe máy về Mạo Khê, nơi ngày xưa tiêu thụ tuổi thơ của mình. Quay trở về cơ quan cũ của bố, các chú, các cô ở cơ quan cũ đã luống tuổi cả rồi, vẫn còn nhận ra mình, chuyện trò thật vui vẻ.
Điện thoại reo, bọn bạn cấp hai, cấp ba, chẳng biết vì sao ngửi thấy mùi mình về, đã thông báo họp mặt khẩn cấp, rồi gọi mình tới, khi tới nơi chúng nó đã đông đủ, chuyện nổ như ngô rang. Đa số tụi con gái, chúng nó đều ở Mạo Khê, chỉ có mấy thằng ở Hà Nội về, thế mà gặp nhau nói chuyện cứ như là bằng hữu lạc nhau lâu ngày mới gặp. Đúng là chỉ có bạn bè thời học phổ thông vẫn là vui nhất.
Gặp bạn, vui quá, nhưng cũng vẫn phải quay về, chia tay bùi ngùi, hẹn sang năm gặp lại.
Phóng xe quay về, lúc về gần đến nhà, cái giải phân cách chẳng chịu tránh mình, thế mới đau. Vào viện, khâu 5 mũi, xương không gãy, đầu không việc gì vì có mũ bảo hiểm, chỉ có con phu-tu-re là hỏng nặng.
Ba mươi:
Gọi điện cho Bắc (lớp phó học tập 12a3 LTV): "tớ bị ngã, kế hoạch ngày mùng 3 đi thăm thầy Cương, cô Dần chủ nhiệm, thầy Cao Sơn dạy văn các bạn tự diễn nhé!". Bắc hỏi lại: "khổ nhục kế để trốn ở nhà với chị hai chứ gì? nếu có tăng dân số đưa Bắc nuôi hộ cho nhé!". "kẹ kẹ... thôi đi bà già, nếu thích trẻ con thế, cứ nói một câu, đảm bảo tớ sẽ tặng cho bạn một baby cực kỳ đễ thương luôn"... hì... bạn bè thời phổ thông vẫn thế mấy chục năm rồi, vui thật!
Gọi điện cho chú em Dũng Khốttabit (mod của nhóm LTVfan 
http://groups.yahoo.com/group/luongthevinhfan): thông báo kế hoạch ngày mùng ba các chú tự diễn thôi, anh xin lỗi tất cả nhé!
Đêm giao thừa: Chân đau, ở nhà đón giao thừa, xem bắn pháo hoa qua ti-vi. Chương trình ti-vi trước giao thừa, ấn tượng nhất là màn "Thị Mầu lên chùa" được một em tây biểu diễn, hay thật!
Mấy ngày tết: ở nhà rửa... chân,
Mùng 4 tết: Mấy ông ở cơ quan gọi điện rủ đi Yên Phụ: "Em xin các bác, có đem cáng đến thì em đi".
"Ủa, sao vậy? hả? thế à? sao không báo cáo, để anh em đến thăm? rồi, tối về anh em sẽ tới".
Mua thùng heineken ngồi đợi, 9 giờ đêm vẫn không ai tới, thì ra Yên Phụ tắc đường từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều, báo hại mình phải một mình uống hết 24 lon heineken.
Mùng 9: Lên Hòa Bình mừng lễ đại thọ 90 tuổi của bà nội mình, cha mình mất sớm, bà nội được ông chú định cư trên Hòa Bình đón về nuôi. Lễ đại thọ tổ chức thật vui, con cháu từ quê tổ Hà Nam, rồi từ Hà Nội, Hải Phòng, Sài Gòn, Gia Lai tụ họp về thủ đô Hòa Bình, chỉ có con cháu cùng dâu rể thôi thế mà phải đến cả trăm người, đông như hội, bà nội vui mừng rơi... nước mắt.
Mọi người trong Nam, ngoài Bắc có dịp gặp nhau, chuyện vui hơn tết. Mình tập tễnh đi hết chỗ nọ đến chỗ kia, gặp hết tất cả mọi người.
Mùng 10: hết tết, chia tay gia đình, trở lại với công việc, chán!
Vì cái chân đau, phá sản kế hoạch đi chùa Hương, phá sản kế hoạch đi thăm thầy cô giáo cũ trường LTV, phá sản kế hoạch của LTVfan, phá sản kế hoạch đi Yên Tử - Cửa Ông. Kế hoạch phá sản tùm lum thế mà chúng nó vẫn bảo là mình đi như ngựa vía.