Thứ Tư, 24 tháng 6, 2020

Thủ đoạn của gã "con buôn" Donald Trump


Theo định nghĩa của bọn Tàu Chệt và bọn xứ Thiên Đường ăn theo bọn Chệt thì "phản động" nghĩa là chống lại vua xứ mình.
Như vậy thì tôi thuộc thành phần "phản động".
Nhưng ở bên những nước thượng tôn pháp luật thì họ không có từ "phản động", vì cái bọn tối ngày lôi vua ra chửi chiếm đến phân nửa dân số.

Trước đây tôi hay chửi cái đám "não heo", nhưng giờ chán rồi, chửi chúng nó có mà gãy bút! Vì chúng nó liên tục làm những trò đáng bị chửi.

Hôm nay thử xem gã "con buôn" Donald Trump có thủ đoạn gì?

Khi mà Donald Trump thắng cử một cách giòn giã năm 2016 (thua hơn 2 triệu lá phổ thông, nhưng thắng ở 33/50 tiểu bang), khiến cho rất nhiều người Mẽo ngã ngửa ra với câu hỏi "gã cà chớn này sao lại thắng?". Và đảng Dân Chủ thì không còn muốn làm việc nữa mà chỉ muốn đánh chết mẹ cái gã này đi.
Vậy Trump có thủ đoạn gì đây? Nhờ cậy Puttin? Không, ngay từ đầu tôi đã thấy đám Dân Chủ đưa ra cái lý do đó thuộc loại trình độ lùn nhất quả đất!

Không bàn đến quá khứ của Trump làm gì. Tỉ phú nước Mỹ thì không hề đơn giản.

Nói về độ ngốc nghếch thì Trump cũng là số 1. Mịa khỉ! tất cả các TT Mỹ không ai bị nghèo đi cả, chỉ có mỗi Trump cứ nhiệm kỳ càng kéo dài thì tài sản càng bị giảm đi.

Lý do duy nhất để Trump cố tranh cho được cái chức tổng thống đó là "Yêu nước Mỹ và muốn làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại".
Khi Obama phải chui cửa hậu máy bay, rồi lại bị cận vệ người Tàu Chệt quát vào mặt "Đây là TQ, chứ không phải Mỹ", thì cái cảnh đó nó chạm vào cái niềm kiêu hãnh của người Mỹ và trong đó có Trump. Chưa bao giờ người Mỹ lại bị coi thường đến thế. Còn nhớ năm 2008, một lần tôi đến ĐSQ Nam Hàn ở Tokyo để xin visa. Lúc đó cũng có một gã Mỹ đen to cao đến để xin quay lại Nam Hàn, túm lại là không hiểu sao chúng nó lại phải xin, khi mà rõ ràng chúng nó được miễn thị thực cơ mà? Tuy nhiên, tay Mỹ đen đó bị em gái nhỏ hỏi vặn vẹo rất nhiều thứ. Cuối cùng tay Mỹ đen đó không kiềm chế nổi và đập bàn quát: "Hey! em gái! Anh là người United States nhé! Vì anh quên đồ trong khách sạn nên anh phải quay lại đó để lấy, chứ anh không muốn ở lại đất nước của em. Em nên đồng ý cho anh quay lại đó. Vì đây là chuyện nhỏ, anh không muốn phải gọi nhân viên ngoại giao của Mỹ tới đây." Nghe xong câu đó, em đó không nói gì, cộp luôn cái dấu. Đó, người Mỹ kiêu hãnh thế cơ mà!
Vậy nên Trump tranh cử, chẳng qua cũng chỉ vì cái niềm kiêu hãnh đó đã mất.

Trump là một tay chính trị nghiệp dư toàn tập. Nên muốn thắng cử thì phải dùng thủ đoạn!
Khi Trump tranh cử, thái độ rất cà trớn, bọn chính trị gia chuyên nghiệp không bao giờ dám cà chớn như vậy. Vì chúng nó phải gìn giữ cái phẩm hạnh đạo đức giả của chúng. Trump xếch mé xúc phạm tất cả các ứng viên cùng đảng với mình luôn chứ không chỉ riêng đảng Dân Chủ. Trên Wiki có một danh sách những cái nickname mà Trump đã sáng tác ra để gọi các đối tượng mà gã cần trêu chọc https://en.wikipedia.org/wiki/List_of_nicknames_used_by_Donald_Trump
Ngoài việc trêu ghẹo bằng nickname, gã còn tuyên bố những câu rất cay cú cho đối tượng, chẳng hạn như nói John McCain là "You are no hero" hoặc tuyên bố bỏ tù Hillary nếu gã thắng cử.
Thế là đám Truyền Thông Cánh Tả tha hồ tư liệu để xúm vào chửi Trump lên chín tầng mây xanh.
Thật là may mắn cho Trump, nhiều kẻ phải mất rất nhiều tiền và công sức để được mọi người biết đến. Đây đằng này Trump lại được CNN, NYT, WP,... toàn những kênh truyền thông to tổ bố quảng cáo miễn phí giùm.
Vậy là Trump đã thành công trong việc đưa tên tuổi của mình đến mọi ngóc ngách của nước Mẽo.
Trời đất! Tại sao Trump lại dại dột để cho bọn truyền thông cố tình bêu xấu tên của mình như vậy?

Không đây đúng là chiêu thức "gậy ông đập lưng ông" - khi mà ở Mỹ - Truyền thông lại là một lá phiếu đại cử tri to đùng.
Trump muốn mọi người Mỹ biết đến gã và nghe xem gã nói gì. Thế là gã thắng.
Cái cảm giác đầu tiên của cử tri Mỹ nghĩ rằng Trump là gã cà chớn thích trêu người nọ, cà khịa người kia, đối với Trump không quan trọng. Quan trọng là chính sách làm việc của Trump. Những người có lý trí, khi nghe được chính sách của gã thì sẽ biết cần phải bỏ phiếu như thế nào. Và đặc biệt là cái đám có lý trí đó lại không thích kéo "polling", hoặc không có thời gian tham gia cái trò đó, mặc dù chỉ là vài cái click chuột. Thế nên ở Mẽo, người ta gọi đó là "silent majority"

Vậy thủ đoạn của Trump ở đây là: Nhờ thiên hạ chửi mình, cho mình nổi tiếng, nhờ thế mọi người sẽ quan tâm xem mình nói gì.

Cái gã này còn rất nhiều thủ đoạn, nhưng có lẽ cái thủ đoạn đòn gió hình như gã thích dùng rất nhiều.
Ví dụ như khi bọn ANTIFA và bọn BLM ở Mỹ biểu tình, gây bạo loạn, cướp bóc, đốt phá và chiếm đóng nhiều nơi ở Mỹ, thì Trump vội vàng tuyên bố: "sẽ dùng đến quân đội để dẹp loạn".
Ha ha... bọn Dân Chủ nghe vậy mừng như mở cờ trong bụng, và lẩm bẩm rằng: "Con gà tây này chuẩn bị vi phạm hiến pháp Mỹ rồi, bọn ta không cần làm gì, cứ đợi nó dẹp loạn xong thì đem nó ra phế truất".
Ka ka... Trump có thể nói giỡn chơi, nhưng không thể làm bậy. Ngu gì hắn lại đi làm cái việc không phải của mình để rồi mang tội. Việc trị an ở các thành phố là việc của các thị trưởng, cùng lắm lên đến thống đốc bang. Chứ liên bang đâu đến lượt.
Trump cứ nói bừa như vậy, nhưng không bao giờ làm. Cuối cùng bọn Dân Chủ ở các tiểu bang phải tự làm. Các bang cộng hòa thì đương nhiên là đã dẹp loạn từ sớm.

Chính vì Trump thích chiêu đòn gió nên ngay kể cả cái con mụ Nấm Độc gì đó chạy tị nạn cộng sản sang đến Mẽo rồi mà cũng thích đăng đàn chửi Trump là "Nói trước quên sau"... ha ha... có mà quên khối ấy. Trình lùn thì trật tự ngồi mà xem, ăn nhờ ở đậu mà bày đặt!

Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2020

Nguyễn Xuân Nghĩa - Sự ngu dốt của dân Mỹ dễ biết và dễ lan tỏa hơn những ngu dốt của dân xứ độc tài!


Một trong vài quốc gia... dốt sử nhất lại là nước Mỹ! Vì giới thượng lưu, chính khách và thầy cô là phường lưu manh có tài bịt mắt dân.
Dân Mỹ ngu - đông lắm - đang nhấn mạnh và chào mừng ngày Juneteenth, ngày Hoa Kỳ bãi bỏ chế độ nô lệ. Họ ngu và lãnh đạo họ gian khi chẳng cho biết rằng ông tướng Gordon Granger của phe Bắc quân đã tuyên bố "từ nay Texas sẽ không còn chế độ nô lệ, và mọi người nô lệ đều được tự do." Kể từ đó, phong trào mới lan rộng ra toàn quốc. Thượng cấp của tướng Granger này chính là Tổng thống Abraham Lincoln. Nhưng ông bị ám sát vào ngày hôm đó.
Ngày nay, dân Mỹ thi đua ngu xuẩn vì bọn khốn bên cánh tả xỏ mũi họ về Juneteenth mà quên hẳn lịch sử.

Mỹ dốt sử: Đầu năm 2001, lực lượng Taliban phá hủy mấy ngôi tượng Phật cổ nhất của nhân loại tại Afghanistan. Không ai nói gì ngoài mấy lời phàn nàn vớ vẩn cho tới khi Hoa Kỳ bị vụ khủng bố 9-11! Ngày nay, Taliban-in-Chief là Nancy Pelosi làm hơn vậy gấp trăm trong lãnh thổ và lịch sử Hoa Kỳ, khi phá hết các tượng đài và hình ảnh về nước Mỹ. Và bọn ngu lại vỗ tay!

Nếu chịu khó đọc báo (!) thì sẽ hiểu. Vì sao ngày Juneteenth, San Francisco (địa hạt của con Pelosi) lại phá tượng của Ulysses Grant? Ông giải phóng dân nô lệ da đen, góp phần thảo ra đạo luật Naturalization Act cho người da đen là công dân Mỹ, và lập ra bộ Tư Pháp để diệt bọn Klu Klux Klan (thuộc đảng Dân Chủ) vì tội đốt sống người da đen. Nhiều người Mỹ không biết chuyện đó và bọn Taliban của đảng Dân Chủ thì bịt tai bịt mắt người dân, đa số là trẻ người, non dạ!

Nguyễn Xuân Nghĩa 2020 June 21st.

HỘI NÁT BÀN
Đa phương là Đa đoan cho Donald Trump
Khuya Tháng Sáu 2020, tôi bị email rồi điện thoại trong ngoài réo gọi. Tới lần thứ ba thì phải nhấc máy trả lời. Đầu bên kia là tiếng nói lịch sự mà xa lạ: "Thưa ông, chúng tôi là viên chức an ninh của Hoa Kỳ, có nhiệm vụ mời ông qua dinh Tổng thống, và xe sẽ đón ông trong 60 phút! Đây là việc gấp, xin thông cảm."
Tôi tự cấu mình xem có nằm mơ không.
Rồi khoác vội bộ Hugo Boss ngoài cái áo trắng, tôi chụp lấy túi hành trang của Hermès khi đi xa (bên trong là chục thứ linh tinh, bàn chải đánh răng tới thuốc đi cầu....) Xuống tới nhà đã thấy nhấp nhoáng đèn của mấy chiếc SUV đen ngòm... Hai viên chức bước ra chào và tôi... được bắt cóc.
Bốn tiếng sau thì tá hỏa tam tinh:
Ngồi thu lu trong phòng Bầu Dục, chung quanh Tổng thống Mỹ và cả chục viên chức cao cấp nhất về an ninh và kinh tế, tôi tiếc là thiếu cuốn sổ tay vì vào đó là tay không - máy móc để ngoài!
Họ nói những gì? Đơn giản thôi: "Các thách đố cho nước Mỹ".
Và nhiều giới chức cao cấp nhất phát biểu trước sự gật gù của Trump. Sau cùng, ông ta phất tay về phía tôi: ông nghĩ sao? Tôi nhìn quanh tưởng Trump hỏi ai, hóa ra là hỏi chính mình!
Tôi khiêm nhượng trả lời: "Thưa Tổng thống và quý vị ở đây (bị ngay một cái hất tay của Trump), tôi thiển nghĩ chúng ta (nước Mỹ) thiếu chuẩn bị."
Trong phòng lạnh tanh, nghe kẻ ngoại cuộc bàn chuyện lớn. "Sợ thì ở nhà, vào đây phải nói thật!", tự nhủ vậy rồi, tôi bắt đầu... phang - khi nói thì xem Trump phản ứng ra sao:
"Xin thứ lỗi, Tổng thống lầm rồi!" Trump cười cười mà chung quanh ngọ nguậy. Tôi liều mình nói tiếp:
"Với kinh nghiệm nhỏ nhoi hạn hẹp của bản thân, Hoa Kỳ đang bị cả tá thách đố mà thiếu chuẩn bị! Một là về quân sự, hai là về ý thức hệ hay tư tưởng, ba là hậu quả ngoại giao, hay thông điệp của nước Mỹ cho thế giới. Thứ tư là Tổng thống không biết dùng đòn bẩy kinh tế vì các nước cần Hoa Kỳ hơn cần Tầu".
Vài ba viên chức kinh tế Mỹ bỗng chú ý đến lời phát biểu!
"Tổng thống gây ấn tượng sai là chỉ lo về quyền lợi của Hoa Kỳ trong khi các nước đều ngại Bắc Kinh và trông chờ vào Mỹ. Thứ năm, quý vị ở đây đều biết trận chiến sắp tới là trên không gian điện não cyberspace và dù Hoa Kỳ đã thủ khá kín, đồng minh của Mỹ đều bị Trung Cộng tấn công, như ta đã thấy tại Úc."
Mọi người đổi lại thế ngồi nhìn xem Donald Trump gầm gừ ra sao.
"Thưa Tổng thống, tôi thành thật mong ông thành công, nhưng chỉ sợ một kẻ thù là... chính ông!"
Lúc đó, Trump hết bĩu môi mà vuốt tóc.
"Tôi xin nói tiếp nếu ông cho phép. Thách đố thứ sáu là diễn đạt và thông tin cho thế giới về lý tưởng và chủ trương của Hoa Kỳ. Mấy Twitter vớ vẩn của Tổng thống được đối phương thổi lên để khỏa lấp các thông điệp tử tế của nước Mỹ!"
Lúc đó, bỗng Donald Trump gật gù thích thú.
Cha này thích mật đắng, thừa thắng, tôi xông lên: "Thưa Tổng thống, dù chỉ là một kinh tế gia, tôi vẫn nghĩ rằng Hoa Kỳ bị thách đố và đang thua về tình báo!"
Người ngạc nhiên là... tôi.
Donald Trump hỏi: "Good! Đó là thách đố thứ bảy!" Hóa ra ông ta có bảng kế toán trong đầu.
"Nếu Tổng thống cho phép, tôi trình bày tiếp về các thách đố cho Hoa Kỳ. Nếu Tổng thống không dám nghe thì tôi về". Quả nhiên là Trump không chịu lùi, ra hiệu cho thuộc cấp rót cho tôi... ly rượu (an ninh Mỹ am hiểu tuyệt vời!) Tôi bèn dấn tới:
"Chúng ta có hai vấn đề cặp làm một là văn hóa và đồng minh. Nôm na theo kiểu buôn bán - xin lỗi Tổng thống - là brand name hay thương hiệu của chúng ta. Đa số các nước đều đồng ý với nét văn hóa đa nguyên của nước Mỹ, tức là không thích Trung Cộng. Nhưng họ không muốn là đồng minh của Mỹ vì chính các thông điệp vớ vẩn của Tổng thống! Nếu ngài im được một ngày thì sẽ đỡ!'
Tôi không nghĩ mình sẽ tới, mà đã chuẩn bị sẽ đi, nên thà nói thẳng! Ra về, có khi nhiều viên chức cao cấp Mỹ sẽ xin chữ ký từ một người không sợ! Nhưng thấy Trump mỉm cười, tôi nghĩ: cha này được, vì đã quen bị thiên hạ chửi vào mặt, nên... tôi có cảm tình!
"Thưa Tổng thống, thách đố thứ chín và thứ 10 của chúng ta là giáo dục quá tệ về khoa học kỹ thuật và mặt trái là tâm linh hay tín ngưỡng. Đứa trẻ ranh nào của Mỹ cũng có thể nguyền rủa Thượng Đế nhưng các khoa toán pháp hay vật lý đều mù tịt và thua xứ khác."
Có ai đó vỗ tay nhưng lại bặt khi thấy Donald Trump trầm tư.
Ông ngửng đầu ra dấu. Tôi đành kéo màn dứt điểm cho xong:
"Thưa Tổng thống, ông là doanh gia mà không thấy hai mặt của một đồng tiền, nên thua Tập Cận bình trên trận tuyến giải trình!"
Bỗng dưng Donald Trump nhợt nhạt. Tôi bèn tự gõ chuông cho mình ra khỏi sân khấu:
"Đó là sức mạnh của tư doanh - ưu thế của Hoa Kỳ - và chủ nghĩa quốc gia dân tộc. Trung Cộng nói về chủ nghĩa đó mà tư doanh của họ bị chèn dưới tảng đá quốc doanh. Bên này, tư doanh mới là sức mạnh thật mà chẳng thấy rằng sức mạnh đó là của quốc gia dân tộc Hoa Kỳ! Tại sao ông không kết hợp làm một khi ông đả kích Bắc Kinh về vai trò của hệ thống quốc doanh"?
"Thành thử, thách đố nghiêm trọng nhất cho Hoa Kỳ là hệ thống lãnh đạo, mà ông là biểu tượng của hệ thống đó! Còn bọn nhôn nhao đang nói nhảm và làm bậy thì sẽ tan vì không là nước Mỹ!"
Nói xong, tôi khoác áo bước ra, sau khi cúi chào mọi người.
Nhưng bước ra thì đi đâu? Đấy là lúc ba nhân viên "bảo vệ yếu nhân" kính cẩn chào: "Chúng tôi có nhiệm vụ đưa ông về, Tổng thống muốn vậy!"
Ngon thật...
Mươi tiếng sau, đã về tới nhà, tôi vẫn chưa biết đó là giấc mơ hay cơn ác mộng. Nhưng vẫn nghĩ Donald Trump rất tỉnh sau khi bị tát. Mai này thấy gì sẽ kể tiếp.
Đến lượt Hội Nát Bàn bàn cho nát chuyện! Chúc vui cuối tuần....
Nguyễn Xuân Nghĩa 2020 June 20th

Nguyên Tống - Nói thật những phản biện để làm gì?


Cuối tuần, sắp đến ngày của cha, mình ngồi ngẫm nghĩ và thấy thương các cụ quá. Đặc biệt có một điều các cụ nhắc nhiều, đó là bảo thôi con đừng viết facebook nữa, chả có tác dụng gì, mà chính quyền hay họ hàng cứ gọi điện cho bố mẹ là nhắc đến con. Bố mẹ cũng không có gì phải phàn nàn về cuộc sống, nhìn chung là ổn, ăn uống thì thừa mứa, nhà cửa dăm ba cái cho thuê, thích đi chơi đâu thì đi, chỉ sợ không có sức mà ăn mà đi nữa…. Còn con thì cũng hơn khối người rồi, sao cứ phải nói này nói nọ làm gì cho mệt đầu, nhiều khi là mất cả họ hàng, bạn bè vì con nói động chạm quá…
Quả thực, mình nghĩ nếu chỉ để hưởng thụ cho cá nhân thì các cụ già như cha mẹ mình chắc không tiêu hết nổi 10 triệu 1 tháng. Còn người giàu, nếu có 100 tỷ gửi Ngân hàng lãi suất 6%/ năm thì cũng có 6 tỷ, vị chi mỗi tháng 500 triệu, mỗi ngày phải tiêu chừng 15-20 triệu. Ngày nào cũng phải tu hết 1 chai rượu ngoại và ngủ với 1 chân dài có tên tuổi thì may ra mới hết chứ ăn sao hết? Tửu sắc triền miên thế, kể cả là còn trai tráng thì cũng sống được bao lâu đây? Vậy thì có 1,000 hay 10,000 tỷ mà phải bưng bô hầu hạ kẻ nọ người kia để làm gì? Vì sao các quan chức cứ phải tham nhũng đến quá nhiều tiền như vậy mà không nghĩ đến cái chung, đến tương lai của đất nước, cũng là của chính mình và con cháu mình? Nhìn các tỷ phú nước ngoài, họ làm việc cật lực để kiếm tiền rồi lại từ thiện đến 99% khi chết là vì sao? Họ có một thứ hạnh phúc khác chúng ta. Đó là vì họ được sống hoặc phấn đấu để sống đúng nghĩa là một con người, có tiền có quyền chưa đủ mà phải có nhân quyền, tức là quyền làm người.
Mình hỏi lại: bố mẹ có chạnh lòng không nếu con ra nước ngoài sống, mỗi năm hoặc vài năm mới được gặp con 1 lần? Họ hàng nhà mình đều có chức sắc cả đấy, tiền đè chết người cả đấy, nhưng con cái đều đi Mỹ đi Úc cả, muốn gặp thì phải bay 2 ngày mới tới, có sung sướng không? Bố mẹ là còn may vì con vẫn còn ở trong nước, nhưng cháu đích tôn của ông bà cũng phải bỏ xứ mà đi học rồi định cư nước ngoài, sau này lấy ai hương khói? Lúc già yếu muốn gặp cháu mà không đi được thì có sung sướng không? Vì sao ở VN đến cái cột điện mà biết đi thì cũng đi cả như vậy? Vì sao con cháu chúng ta không được học hành hay lập nghiệp trên quê hương mình, dù đã độc lập 75 năm rồi? Vì sao ai cũng thấy một cái hậu vận đen tối như vậy mà lại không ai muốn thay đổi? Chỉ vì cái miếng ăn, sự tồn tại, sự thỏa mãn trước mắt ư? Nếu chỉ như vậy thì làm con chó con gà có phải sướng hơn chúng ta không?
Mình nói ở đây không phải vì mình hay vì cha mẹ mình, hay nói để kích động ai cả. Mình nói vì mình cảm thấy thương cho tất cả những người xung quanh, đặc biệt là những kẻ có chức quyền, có tiền và cứ tưởng như thế là sung sướng, thậm chí thấy khoái cảm khi bóp nặn ức hiếp dân chúng để kiếm được tiền và tiêu những đồng tiền đó một cách vô bổ và phù phiếm. Nhiều tiền quá để làm gì khi vẫn phải ăn thức ăn bẩn, hít thở không khí bẩn, bệnh tật ung thư chết bất cứ lúc nào? Để làm gì khi vẫn phải đi lại trong sự bát nháo xe cộ, tai nạn chết bất cứ lúc nào? Sung sướng không khi lúc nào cũng nơm nớp lo “dây” của mình đứt và có thể tù tội? Khi mà lúc nào cũng phải luồn cúi, đội trên đạp dưới?... Hay là để khi chết có cái lăng, cái mả to? Liệu có phải càng to thì càng chỉ để người đời sau phỉ nhổ khi biết dân chúng đã phải sống dưới mức cùng khổ mà ông xây mả to thế không? Mà để làm gì khi con cháu ông nếu không hư hỏng thì cũng sẽ tự lựa chọn bán sới ra nước ngoài tìm cuộc sống văn minh, hoặc sẽ bị xử lý như các ông đã từng xử địa chủ tư sản trước đây, còn ai chăm sóc hương khói cho mồ mả nữa mà to hay bé?
Mình nói để hy vọng họ thức tỉnh để mà thay đổi cái xã hội này đi, tốt cho họ và tốt cho mọi người. Họ đều cũng đã được đi ra nước ngoài và nhìn thấy xã hội văn minh, nhưng những lần như thế quá ngắn ngủi để làm thay đổi tư duy của một con người. Về nước, họ lại rơi vào cái thế bị đồng tiền và quyền lực cám dỗ và uy hiếp, dừng lại là bị hất văng khỏi guồng máy, là mất miếng ăn. Như kiểu dây vào xã hội đen vậy, hoặc phải theo, hoặc sẽ bị vùi dập. Vậy thì những ai còn chưa dấn thân vào hãy tỉnh ngộ đi, đừng dấn thân vào nữa, đừng để rơi vào thế đó, đừng tự biến bản năng, lý tưởng sống của mình chỉ xoay quanh tiền và quyền mà chẳng để làm gì. Mình tin là quan chức hiện nay không hề dốt, họ chỉ… mê muội. Hãy kiếm sống bằng con đường khác đi, cuộc sống sẽ hiện ra với đầy đủ sắc màu không chỉ có tiền và quyền…
Mình cũng nói là vì cũng thấy thương những người như nhân viên, cấp dưới của mình hay là những "quan chức" tầm thấp. Họ bị quay cuồng với mưu sinh để không nghĩ được cái gì xa hơn cái nồi cơm, cái xe máy, cái chỗ chui ra chui vào dù có xập xệ… Cả đời chỉ phấn đấu vì ba thứ đó mà không biết rằng nhà có thể thuê, xe có thể thuê,… nhưng bù lại là khám chữa bệnh có bảo hiểm, là một cảnh quan, không khí trong lành, cư xử giữa người và người có văn hóa, được luật pháp bảo vệ. Ra đường được an toàn, không phải nơm nớp lo khi nào đến lượt mình hay con em mình trong số hơn 10,000 người chết vì tai nạn giao thông hàng năm...  Cũng có thể nhiều người trong số họ nhìn thấy bất công, thấy những điều tồi tệ xảy ra với những người xung quanh, thậm chí là với người thân… nhưng đều tặc lưỡi theo cách “chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ”. Chừng nào vẫn còn lo được 3 bữa cơm, con cái vẫn đi học là được, chẳng may tai nạn hay bệnh tật thì đổ tại số là xong. Còn ra đường bị CSGT ức hiếp, có việc đến cửa quan bị nhũng nhiễu, đi khám bệnh bị bác sỹ hạch sách… thì “một sự nhịn chín sự lành” là xong, hoặc là cố gắng đạp lên xung quanh mà kiếm tiền, rồi dùng tiền qua phong bì để mua sự yên lành là xong…
Nhưng họ không biết rằng tất cả sự ức chế đó sẽ biến họ, con cái họ thành những Chí Phèo… sống không cần tuân theo một chuẩn mực đạo đức hay văn hóa nào, đạp lên xung quanh mà tồn tại, hoặc phải nhẫn nhịn mà tồn tại. Nhiều người cũng le lói lương tâm nhưng nhìn quanh ai cũng dẫm đạp lên nhau cả thì rồi lại cũng cuốn theo. Thượng tầng kiến trúc quyết định hạ tầng cơ sở. Thượng bất chính thì hạ tắc loạn. Trên vì tiền thì dưới cũng vì tiền. Trên ăn cướp thì dưới phải ăn trộm, ăn cắp. Cả một xã hội đạp lên nhau mà sống từ trên xuống dưới mà ai cũng cảm thấy thỏa mãn. Chỉ khi nào quả báo hoặc oan trái đến thì mới than thân trách phận là mình đen?!
Có thể nhiều người nghĩ mình gàn dở hay có voi đòi cả Hai Bà Trưng cho đủ bộ. Hay nhiều người bảo cứ lo cho thân mình đi, bao đồng thế làm gì… Nhưng quả thực, mình sẽ không thấy thích thú gì khi đi một chiếc xe sang trên đường phố Hà nội hay Sài gòn, sống trong một căn biệt thự xa hoa những vẫn phải ngửi mùi rác, tiếng ồn bên ngoài bay vào, ra khỏi cổng là gặp ngay cống rãnh, rác rưởi… Mọi thứ cần đồng bộ. Và để làm được sự đồng bộ đó thì cần sự thức tỉnh và thay đổi của cả xã hội. Nếu không, VN ta mãi mãi chỉ nằm ở vùng trũng của văn minh nhân loại. Tất cả đều trở thành Chí Phèo hoặc AQ, nhưng đều tự nhủ, thế là được rồi…

Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2020

Nguyễn Đình Cống - ĐÔI LỜI VỚI ÔNG NGUYỄN TRẦN BẠT


ĐÔI LỜI VỚI ÔNG NGUYỄN TRẦN BẠT

Gần đây ông Bạt trả lời phỏng vấn, đề cập đến quan hệ với Trung quốc, có một vài ý mà tôi thấy cần trao đổi. Ông Bạt nói : “Chúng ta cần phân biệt quan hệ với Trung Quốc và quan hệ với nền kinh tế Trung Quốc là hai loại quan hệ khác nhau.”.Rồi ông có nhận xét rằng: “Trung Quốc là nơi "vỗ béo" phần lớn các nền kinh tế trên thế giới, chỉ có chúng ta là không được bao nhiêu do sự cản trở của chủ nghĩa dân tộc về văn hóa và chính trị, trong khi chúng ta chưa có chủ nghĩa dân tộc về kinh tế. Chủ nghĩa dân tộc về kinh tế chính là bám chặt lấy thị trường Trung Quốc, khôn ngoan tận dụng nó để có thể phát triển được nền kinh tế của mình….. Trung Quốc là một thị trường, là nơi chúng ta kiếm tiền.” Ông lại nhắc nhở : “Chúng ta ở cạnh một quốc gia cực kỳ thông minh, và do đó phải thông minh theo để đối phó”. Kết thúc bài phỏng vấn ông đưa ra lời khuyên “Báo chí cần phải làm thế nào để người dân mình khôn ngoan trước dư luận và các luồng thông tin quốc tế!”

Về quan hệ, đúng là cần phân biệt. Quan hệ hữu nghị hay thù địch thuộc nhận thức của nhân dân, quan hệ ngoại giao do nhà nước. Quan hệ kinh tế thị trường chủ yếu thuộc các tập đoàn. Tuy vậy các quan hệ này không hoàn toàn độc lập. Ông Bạt đưa ra nhận xét rồi bỏ lững . Phải chăng ông muốn nhắc khéo rằng, mặc cho dân tộc Việt đang cố sức thoát khỏi những âm mưu, những thủ đoạn thôn tính của TQ thì các tập đoàn , các lãnh đạo cao cấp về kinh tế cứ lợi dụng để đục nước béo cò.

Về việc “vỗ béo”. Đúng là có chuyện hàng hóa Trung quốc tràn ngập thế giới, làm cho khá đông dân nghèo ở nhiều nước được dùng hàng giá rẻ. Nhưng nói “Trung quốc là nơi vỗ béo phần lớn các nền kinh tế thế giới” thì phải chăng đã nhìn gà hóa cuốc, đã ca ngợi lòng tốt của TQ, trong khi bản chất nham hiểm của họ càng ngày càng lộ rõ.
Ông Bạt than thở : “Chúng ta không được bao nhiêu”. Đúng là người dân thường không được bao nhiêu, có khi còn bị thiệt hại do thương lái TQ lừa đảo. Thế nhưng các quan chức, nhiều người giàu lên nhanh chóng nhờ nhận hối lộ của các tập đoàn TQ. Vụ việc đường sắt trên cao Hà Đông-Cát linh là một dẫn chứng. Và còn không biết bao nhiêu dự án lớn nhỏ như Gang thép Thái Nguyên, Xơ sợi Đình Vũ, Đạm Ninh Bình v.v….
Ông Bạt cho rằng : “Chủ nghĩa dân tộc về kinh tế chính là bám chặt lấy thị trường Trung Quốc, khôn ngoan tận dụng nó để có thể phát triển được nền kinh tế của mình”. Đây là một nhận định có lẽ quá thiển cận. Phải chăng các nhà kinh tế của VN nên có đánh giá về nhận định trên. Tôi e rằng nếu lời của ông Bạt lọt được vào tai các lãnh đạo nhà nước thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Ông Bạt nhắc về sự thông minh. Phải biết rằng người Tàu tuy có phần thông minh, nhưng cơ bản là nham hiểm, đểu cáng, là bậc thầy trong mưu mô xảo trá, trong việc ăn cắp bí mật và hối lộ quan chức. Để đối phó với những âm mưu, những thủ đoạn trên dân tộc Việt đã có những bậc hiền tài như Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Mạc Đĩnh Chi, Giang Văn Minh v.v…Ngày nay phần lớn lãnh đạo nhà nước Việt Nam, kém trí tuệ, một mực tin cậy vào ĐCSTQ nên bị chúng nó lừa cho nhiều cú ngoạn mục. Nhiều vị đã tự đưa cổ vào tròng, đặt chân vào bẫy để cho CSTQ xiết lại, thế mà cự tự sướng, tự khoe là thông minh. Vài trong các việc đó là Công hàm Phạm Văn Đồng, là cam kết “Ba Không”, là Bô xit Tây Nguyên, Formosa Hà Tĩnh, là Đường sắt trên cao v.v…

Ông Bạt nhắc : “do đó ta phải thông minh theo để đối phó”. Câu này mới nghe qua tưởng là hay, nhưng phô bày một tâm thế của kẻ yếu hèn, thể hiện ở các từ “theo” và “ đối phó”. Ông còn khuyên “làm thế nào để người dân mình khôn ngoan”. Vâng, nếu cứ theo cách ca ngợi TQ như ông đã làm thi dân không khôn ngoan thêm mà càng bị ngu muội đi mà thôi.

Mẹ khuyên con khi lên đường du học

(Sưu tầm) NÓI VỚI CON TRƯỚC KHI RA NƯỚC NGOÀI HỌC VÀ LÀM VIỆC
Ngày mai con sẽ thực hiện một ngã rẽ lớn trong cuộc đời, con đi học và làm việc ở 1 nơi cực kỳ xa lạ với con, muốn nói với con nhiều lắm nhưng sợ nói thôi con không thể ngấm ngay được, mẹ viết đôi lời dặn dò con gửi vào mail, thỉnh thoảng nhớ mẹ thì mở ra đọc nhé.
Con hãy nhớ, trong thế giới phẳng này - Con người không có quyền chọn nơi sinh ra mình, nhưng có quyền chọn nơi mà mình sẽ sinh sống - lập nghiệp một cách tốt nhất.
- Ra nước ngoài các con cần đặc biệt lưu ý các vấn đề sau:
1- Phải rất chăm chỉ trong việc học, đi làm thêm, tự chăm sóc bản thân, làm tốt việc nhà…. những việc này mẹ đã luyện cho các con từ nhỏ. Nhưng ở một môi trường mới các con phải sắp xếp rất khoa học, phải tính thật kỹ, mình có 24h trong 1 ngày, chia thời gian hợp lý cho các việc kể cả việc phải nghỉ ngơi, luyện tập thể thao một cách tích cực để tái tạo lại sức lực, nếu không các con sẽ thất bại, vì ép cơ thể làm việc quá sức - sẽ sinh ra bệnh tật. Mà đã có bệnh rồi thì sẽ không làm được việc gì hết, lại trở thành gánh nặng cho người thân.
2- Đừng nghĩ rằng ở nước ngoài không có những cạm bẫy - tệ nạn ở đâu cũng có, nhưng ở những nước tiên tiến họ có rất nhiều biện pháp để ngăn ngừa và xử phạt rất nghiêm minh. Do đó các con cần chọn lọc bạn bè, nên quan hệ với những người cùng chung chí hướng, hoàn cảnh với mình. Phải giữ một phương châm sống: Chân thành, vị tha. Đặc biệt là đối xử với những bạn không tốt với mình các con phải vị tha đừng oán trách hay trả thù bạn, nhưng cũng kiên quyết không để bạn lợi dụng mình.
3- Người Việt Nam ra nước ngoài phải xác định mình xuất thân từ một nước nghèo, cho nên cái con có thể khẳng định và tự hào về mình ở nước ngoài là khả năng học tập tốt, sống lương thiện, văn minh. Không được làm những điều vi phạm pháp luật – Pháp luật ở nước ngoài rất chi tiết – con cần nghiên cứu kỹ luật pháp của nước sở tại tuyệt đối không được vi phạm những điều Pháp luật không cho phép – tránh vi phạm những lỗi ngớ ngẩn (nhiều bạn bị phạt mà vẫn nghĩ là điều mình vi phạm không đáng phạt).
4- Tuyệt đối không để bị lôi kéo vào các giáo phái, tôn giáo… – các tổ chức này rất hay lợi dụng tầng lớp thanh niên trẻ, mục đích của họ có thể là tốt – xong điều này làm con mất rất nhiều thời gian, ảnh hưởng rất lớn đến việc học và sự nghiệp của con sau này. Không cần phải theo một tôn giáo nào - Người Việt ta thực ra không có Quốc đạo mà từ bao đời nay nhà ta chỉ theo một đạo đó là đạo thờ cúng tổ tiên, không được quên nguồn cội của mình. Nếu con nhớ ngày giỗ của ông bà - con mua hoa quả, lễ mặn, lễ ngọt cúng để tưởng nhớ. Sống lương thiện, tôn sư trọng đạo, trên kính dưới nhường, biết giúp đỡ những người xung quanh là tôn giáo của nhà mình. Con cứ sống theo cách này, những điều may mắn sẽ đến với con.
5- Mình sinh ra ở một nước nghèo, lại đang là sinh viên các con sẽ phải đi làm thêm để vừa có thêm thu nhập, vừa có bản lĩnh, kinh nghiệm trong cuộc sống (sinh viên cả thế giới này đều đi làm thêm - có cả một số bạn con tỷ phú ở các nước giầu). Theo như mẹ tìm hiểu, tiền công trả cho sinh viên làm thêm tại Châu Âu là khoảng từ 4 - 10EUR/1 giờ làm việc. Các con phải lựa chọn địa điểm làm việc, công việc, giờ làm việc phù hợp, nhiều khi chọn việc có tiền công thấp hơn nhưng ở gần nhà lại là một lựa chọn khôn ngoan. Đặc biệt không được làm những công việc mà người ta trả tiền công quá cao – vì đó là cạm bẫy – có thể mới đầu họ không yêu cầu làm những việc xấu ngay, nhưng dần dần họ mới ràng buộc và lôi kéo mình tham gia vào những việc xấu lúc này mình không thể từ chối vì đã nhận tiền công cao ngay từ đầu rồi. Phải rất tỉnh táo, đừng vì cuộc sống sinh viên thiếu thốn mà tin vào những mời gọi trả công cao. Cuộc sống vốn rất công bằng, chẳng ai bỏ tiền ra để làm từ thiện cho sinh viên đâu. Sinh viên trên cả thế giới này đều có cuộc sống khó khăn kể cả sinh viên của những nước giàu có. Đây là sự thử thách của cuộc sống, sinh viên toàn thế giới đều phải vượt qua thử thách này, vượt qua giai đoạn này tương lai tốt đẹp đang chờ con ở phía trước.
6- Về tình yêu và hôn nhân: Các con có thể nhận thức khác thế hệ của mẹ, xong mẹ vẫn phải lưu ý các con một việc đó là xác định thời điểm để lập gia đình và sinh con. Do đó các con phải nghiêm túc trong các mối quan hệ, thanh niên hiện nay rất hiểu biết về quan hệ giới tính, nhưng biện pháp tốt nhất để duy trì mối quan hệ đó là tôn trọng, chia sẻ và dùng bao cao su – Đây là biện pháp tốt nhất vừa phòng tránh được bệnh tật vừa không ảnh hưởng đến khả năng sinh con sau này. Rất nhiều phụ nữ Việt Nam đi du học do dùng những biện pháp khác đã vĩnh viễn không có khả năng sinh con. Là con trai con phải rất rất có trách nhiệm với bạn gái của mình – đó là phẩm giá của người đàn ông đích thực.
7- Điều cuối cùng đó là: Chắc chắn con sẽ bị phân biệt đối xử - đó là điều đương nhiên - con thử nghĩ xem để có một nền tảng văn minh, xã hội trật tự và phúc lợi xã hội tốt như vậy - Người bản xứ họ đã phải trải qua bao đời tích lũy từ tiền thuế của cha ông họ đóng góp và sự quản lý rất hiệu quả của Chính phủ. Vậy họ có hân hoan chào đón những người đến để tụ tập ăn chơi, thường xuyên vi phạm những qui định của họ không???
Một xã hội văn minh - dân chủ luôn tạo cơ hội cho tất cả mọi người, kể cả là người nhập cư, nếu con có khả năng, con cứ cống hiến thật tốt – con sẽ được tôn trọng - tất nhiên cơ hội tốt sẽ đến với con.
Các con bây giờ được tiếp xúc với nhiều luồng thông tin, hiểu biết có thể hơn mẹ, tuy nhiên khi con chuẩn bị sống và làm việc ở một môi trường hoàn toàn mới - mẹ vẫn rất lo lắng. Đây là những điều mẹ đúc rút từ rất nhiều bạn và nhiều gia đình cho con đi du học nhưng không thành công - kết quả là gia đình mất tiền – các bạn quay về với 2 bàn tay trắng không bằng cấp, không nghề nghiệp có khi còn mang thêm món nợ tương đối do ăn chơi quá đà…, có bạn còn bị bệnh trầm cảm hoặc nghiện hút, bị các băng nhóm trả thù đánh đập gây thương tích, có nhiều học sinh Việt Nam bị giết ở nước ngoài.
Những lúc khó khăn - bế tắc - gặp rắc rối - mắc phải những sai lầm - gây ra tội lỗi… trong mọi vấn đề hãy luôn nhớ: người đầu tiên con tin tưởng và chia sẻ là mẹ - lúc nào mẹ cũng ở bên cạnh hỗ trợ, tìm cách giải quyết tốt nhất và luôn ủng hộ các con.
-ST từ một người mẹ-
Group: #ThongtinsachveduhocDuc
==========

Người mẹ viết bài này là một người mẹ tiến bộ!
Bài viết trên kia của người mẹ đó rất tốt!
Thứ nhất là người viết có tư tưởng tiến bộ và cởi mở. Suy nghĩ theo cách là TÌM CÁCH GIẢI QUYẾT NHỮNG CHUYỆN CÓ THỂ XẢY RA. Chứ không ra lệnh cấm đoán những việc con không được làm.
Điểm tốt thứ 2 là: Thẳng thắn không quanh co, dùng từ đúng. Chẳng hạn như chuyện yêu đương của đám trẻ, chị ta dùng từ "Phải biết sử dụng bao cao su mới là người đàn ông có hiểu biết và có trách nhiệm".
Tương tự như vậy, nếu khuyên con gái cũng phải nói rõ: "Nếu đối tác không biết dùng bao cao su thì con phải dạy nó cách dùng".
Cái tốt thứ 3 của bài viết đó là: Tư tưởng RẤT THIÊN HỮU. Không hề cánh tả chút nào, mặc dù vẫn khuyên con phải sống vị tha và tốt. Nhưng đề cao sự Công Bằng, chứ không đề cao chuyện Từ Thiện.

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

Nguyên Tống - Lê Quốc Vinh - Xử án bằng lời khai


Nguyên Tống:
Mình không ngờ được một đại diện cao nhất cho Tư pháp mà có thể phát biểu như vậy trước Cuốc hội và Quốc dân cử tri cả nước.
Nguyên tắc pháp lý ai cũng biết là trọng chứng hơn trọng cung. Vậy mà toàn bộ lời buộc tội của ông Bình chỉ dựa vào lời khai (cung) của Hải? Lập luận Bình đưa ra thật ngô nghê: nếu không có mặt ở hiện trường thì không thể mô tả được các đồ vật có trong phòng ngủ của nạn nhân?! Vậy bây giờ liệu có kết tội Bình hay bất cứ người nào vừa nghe Bình kể hay không? Biết hết rồi đấy...
Trong khi vật chứng là con dao cái thớt dùng để giết người thì không có (đã bị tiêu huỷ và mua ở chợ về thay thế). Nhân chứng trực tiếp cũng không có. Nhân chứng gián tiếp (là người mua điện thoại và dây chuyền của nạn nhân) cũng không nhớ mặt ai bán, không nhận diện được là Hải...
Chỉ căn cứ vào lời khai nhận tội thì vụ ông Nén, ông Chấn... thế nào, ai cũng biết rồi. Dùng nhục hình thế thì bảo nhận giết bố đẻ cũng phải nhận.
Là Chánh án Toà án NDTC thì rõ ràng đây không phải là "nhận thức kém, non yếu về nghiệp vụ tư pháp" nữa rồi... Sao có thể nói vậy chứ? Đã thế lại còn dài dòng mất thời gian của QH và cử tri phải nghe, tốn giấy của báo chỉ thuật lại...

Lê Quốc Vinh:
VỤ ÁN CÔ GÁI KHÔNG ĐẦU.
Phim Bao Công có chuyện Dương Tạ Tổ nhận tội giết chị dâu là Vương Xuân Hương, bị huyện lệnh Đoạn Thanh Hoà khép vào án tử. Vật chứng vốn chẳng có gì mấy, nhưng lời khai của họ Dương thì rành rành. Thậm chí, khi Bao Công thăng đường xử lại vụ án theo lời kêu oan của bà mẹ, Dương Tạ Tổ vẫn xán lăn dưới chân Bao Chửng mà nói: “Tiểu nhân nhận tội giết chị dâu. Mẹ tiểu nhân không liên can gì”.
Đoạn Thanh Hoà lại gọi Bao Chửng là ân công nữa chứ. Tình tiết này cũng hay nè.
Nhưng mà, bà mẹ - Dương Lý thị thì nhất mực tin rằng con bà vô tội, không nề hà đốt pháo kêu oan, rồi chui lỗ chó vào xin Bao đại nhân đến thăm con ba trong ngục. Nhờ thế mà vụ án được phanh phui, con bà được minh oan. Lời khai của Tổ với Bao Công vốn là do Hà Sư gia dưới trướng huyện lệnh Đoạn Thanh Hoà mớm cung - không khai thế thì mẹ mày cũng bị kết tội đồng loã, trảm luôn.
À, đó là chuyện trong phim. Còn ở ngoài đời, khai linh tinh ráng chịu nha.



Thứ Hai, 15 tháng 6, 2020

Peter Chánh Trần - Những cái mặt nạ!

Thế nào là kỳ thị chủng tộc? Có ai định nghĩa dùm tui hai chữ kỳ thị không? Thời @, dễ và nhanh gọn nhứt là đi hỏi chị Google. Cứ vào gõ đại mấy chữ: “What is racism?”, hay “racial discrimination” chẳng hạn, thì nó sẽ quăng ra cho cả ngàn thứ định nghĩa, đọc tới chết cũng không hết.
Kệ bà nó định nghĩa ra sao hay giải thích kiểu gì. Mười Lúa tui định nghĩa ngắn gọn vầy: Hễ thấy da đen, thấy da trắng, thấy nói tiếng Tàu, thấy ăn burrito, thấy húp nước mắm,… là ghét liền, là phân biệt đối xử, không cần biết nam, nữ, xấu, đẹp, già, trẻ, lớn, bé, không cần biết họ có học hay dốt nát, không cần biết họ lương thiện hay là bọn đầu trộm đuôi cướp. Vô nhà thương, khi nhìn thấy vị BS da đen, BS da vàng, BS Tàu,… liền lắc đầu từ chối không cho BS đó đụng tới, chỉ vì màu da, là kỳ thị. Ghi danh học ĐH, thấy ông/bà thầy giáo khác màu da với mình, tức thì drop bỏ lớp đó để add vào một lớp khác, là kỳ thị. Xin việc bị từ chối, không cho cơ hội thăng tiến, trả lương thấp hơn, cô lập người ta,… chỉ vì màu da, là kỳ thị.
Một cộng đồng mà phần lớn các thành viên là những kẻ lười biếng, ăn chơi, hút sách, cướp bóc giựt giọc, có ai muốn sống chung, sống gần họ không? Có ai muốn mua nhà trong khu của họ không? Xa lánh họ không phải là kỳ thị mà là sợ họ. Gặp những người bất lịch sự, khạc nhổ ngoài đường, ăn nói hoang hoang như chỗ không người, không biết xếp hàng, giành giật từng miếng ăn,… bạn có coi trọng họ không? Khinh bỉ, coi thường họ, khác với kỳ thị họ. Trong một cộng đồng mà phần lớn các thành viên đều không tốt, thì người ta có thành kiến không hay về cả cồng đồng đó, cũng là chuyện dễ hiểu. Thành kiến chưa phải là kỳ thị.
Đó là quan điểm cá nhân của tui về kỳ thị. Nếu bạn không đồng ý, không dựa vào quan điểm này để nhận xét, phê bình, hay phản biện, OK, tui cũng vẫn tôn trọng ý kiến của bạn. Nhưng nhớ, đừng ép tui phải chấp nhận quan điểm của bạn. Chơi vậy mới là chơi. Ép người khác là chơi gác, chơi cha! Chơi kiểu đó ai thèm chơi?
Tôi lập lại quan điểm của tôi lần nữa: Kỳ thị là khi gặp một ai đó, bất kể họ tốt xấu, chỉ dựa vào màu da mà ghét, mà khinh, mà xa lánh họ.
Tui sống ở Mỹ tính ra cũng tròm trèm 40 năm, trải qua 6 đời Tổng Thống từ ông già gân Ronald Reagon đến ông lão Trump. Tui đã chứng kiến rất nhiều vụ biểu tình, bắn giết cảnh sát, giết người, cướp bóc, của người da đen mỗi khi có chuyện cảnh sát bắn, hay đánh đập nghi can da đen: Rodney King năm 1991 ở Los Angeles, Michael Brown năm 2014 ở Ferguson, Freddie Gray 2015 ở Baltimore,… và chuyện George Floyd (GF) ở Minneapolis đang nóng hổi. Nhưng chưa lần nào ồn ào, tệ hại, lan ra nhiều quốc gia như lần này.
Tui cũng từng chứng kiến: Mỗi lần tranh cử là mỗi lần thấy những trò hề, hay những mánh khoé đê tiện của những chính trị gia. Nhưng tui chưa bao giờ thấy lần bầu cử nào mà có nhiều trò hèn hạ, bẩn thỉu, đê tiện như như kỳ bầu cử năm nay.
Mỗi lần biểu tình nhân danh “kỳ thị”, hầu như mười lần như một, đều có cướp bóc, giết người, hôi của. Riết rồi phát nhàm, phát chán! Ngoài cái chuyện dễ bị chụp mũ là “cuồng Trump”, hay “kỳ thị màu da”, đây có lẽ là lý do mà tôi im ru, không thích viết về chính trị hay bạo loạn của người da đen.
Tui không e ngại người biểu tình chân chính, ôn hoà, tuân thủ pháp luật, thậm chí còn ủng hộ họ thể hiện quyền tự do được hiến định. Tui không ưa bọn chính trị gia xôi thịt, luôn đeo những cái mặt nạ được thiết kế hoa văn mỹ miều, dùng cái chiêu bài kỳ thị để kiếm phiếu! Tôi càng không ưa cái đám BLM, Antifa, lợi dụng biểu tình để trả thù cảnh sát, cướp bóc, đốt phá, bắn giết người vô tội.
1. George Floyd.
George là ai? Cuộc đời, sự nghiệp tình ái, lý lịch trích ngang, trích xuôi, trích dọc,… khỏi viết dong dài, vì mạng xã hội đăng nhóc hết rồi. Tóm gọn một câu: Anh ta là người da đen, chết oan dưới tay cảnh sát, với cái lý lịch tội phạm dài thoàng, chớ không phải là một thánh nhân, và càng không phải là một anh hùng dân tộc ngã xuống vì bảo vệ quê hương đất nước, để cho những tên Nhạc Bất Quần giả quỳ, giả khóc, để kiếm danh, kiếm lợi. Tui chú trọng đến mấy điểm trong vụ đình đám này:
* Cảnh sát ác ôn. Phải nói cho rõ: tên cảnh sát Derek Chauvin dùng đầu gối đè cổ George Floyd và ba tên cảnh sát kia thản nhiên đứng nhìn, là bọn ác ôn. Cảnh sát cũng là con người, có thiện có ác. Có rất rất rất nhiều cảnh sát hiền lương, tốt bụng, thì cũng có những tên cảnh sát bất nhân.
Bốn tên cảnh sát trong vụ này, phải dùng chữ cho chính xác, là những tên hung thần, không có tính người. May cho nước Mỹ là đại đa số cảnh sát Mỹ rất tốt, đáng ca ngợi, chớ không như nhiều nước khác, khi nói tới CS là thiên hạ nghĩ ngay đến những tên máu lạnh, giết người không gớm tay.
Tỷ lệ tốt/xấu của cảnh sát Mỹ, nên dùng làm chuẩn mực để phán đoán. Tương tự như vậy: Con số Linh Mục Công Giáo mang tội ấu dâm chưa tới 1%. Điều đó có nghĩa là 100 ông LM cả đời hy sinh, quên mình phục vụ tha nhân, thì chưa tới một ông phạm tội. Nói vậy không có nghĩa là bênh vực cho “chưa tới một” ông LM phạm tội. Tội là tội. Nói vậy cũng không có nghĩa là bênh vực tên cảnh sát ác ôn đè lên cổ Floyd tới chết mà không hề biểu lộ một chút cảm xúc của lòng thương xót. Ác là ác. Nói vậy chỉ để nói lên cái tâm lý thường tình của con người khi phán đoán một vấn đề, cụ thể nhứt là thí dụ về một chấm đen nhỏ bằng đầu tăm trên tờ giấy trắng: Người ta sẽ “thấy” cái chấm đen đó, dù nó chiếm chừng một phần triệu của tờ giấy, mà không “thấy” đến phần trắng tinh còn lại của tờ giấy. Người ta thấy rõ, rất rõ cái chấm đen, bởi vì người ta cố tình nhìn nó. Người ta không thấy 99.9999999% phần giấy trắng tinh còn lại của tờ giấy là bởi vì người ta cố tình chỉ đi tìm cái bất hảo. Nên nhớ, trên đời này không có ai, không có bất cứ cái gì tuyệt đối hoàn hảo. Nên thực tế và công tâm một chút khi nhìn vấn đề. Nên nhìn cái tỷ lệ tốt/xấu hơn là chỉ chăm chăm dán mắt vào cái xấu.
Vì một vài cảnh sát ác ôn mà “chụp” tất cả cảnh sát là ác ôn, rồi kêu gọi giết cảnh sát, xoá bỏ cơ quan cảnh sát, thì đó là lý lẽ của những kẻ đầu óc hạt tiêu, và ác hơn cảnh sát ác! Luật pháp Mỹ không có “kim bài miễn tử” cho cảnh sát. Cảnh sát ác sẽ bị trừng trị đích đáng y như một công dân bình thường. Có tên cảnh sát ác ôn nào không bị luật pháp trừng trị đâu? Tại sao bọn người quá khích kia muốn hành xử thay luật pháp? Họ đang dùng cái mặt nạ vẽ chữ “chính nghĩa” để thực hiện những điều phi nghĩa, phi nhân, vô pháp, vô cương. Họ dùng cái mặt nạ “công lý” để chà đạp lên công lý. Khi tui đang viết bài này đã có 6 cảnh sát bị giết và hàng trăm, hàng ngàn cơ sở kinh doanh của những người dân siêng năng, cần cù, lương thiện, bị bọn này thiêu huỷ hay cướp sạch. Cái mặt nạ ghê tởm đó cần lột xuống!
* Có chắc Floyd chết vì bị đè cổ không? Ai cũng kết luận 100% là Yes. Tui nói chưa chắc. Khoan giãy đong đỏng như “nước sôi đổ trong quần” khi đọc những lời này. Ngay khi coi cái clip đó, dĩ nhiên tui cũng phát quạu, căm tức với hành vi “máu lạnh” của tên cảnh sát đang đè cổ Foyd. Y tỉnh bơ, và gần như có vẻ đang enjoy chuyện này, trước lời kêu cứu “I can’t breath” của nạn nhân! Nhưng nói Floyd chết vì bị đè, làm cho nghẹt thở, thì tui có chút nghi ngờ liền:
Thứ nhất, chuyện đè cổ nghi can của cảnh sát là chuyện thường. Tui vẫn thấy cảnh này nhiều lần khi cảnh sát cần trấn áp nghi can chống cự họ, bất kể nghi can da đen, da trắng, Mễ…. Bấm “Cops” trên YouTube, coi nhiều một chút, sẽ thấy. Đó là biện pháp được sở cảnh sát cho phép, và cảnh sát đã được huấn luyện như vậy. Nếu đè kiểu này làm chết người, chắc chắn nó phải bị cấm.
Thứ hai, khí quản nằm phía trước cần cổ chớ không phải bên hong hay phía sau ót. Dùng tay xiết cổ từ phía sau thì nghẹt thở là chuyện dễ hiểu. Dùng đầu gối đè bên hong cổ, có thể làm trặc xương cổ, gẫy cổ, hay làm nghẹt động mạch chớ khó có thể nghẹt thở.
Thứ ba, nghẹt thở thì không thể nói được. Coi mấy tay đánh đô vật Mỹ. Mỗi lần bị đối phương siết cổ từ phía sau, họ chỉ có đập tay xuống sàn sân đấu, để đầu hàng, chớ có la ó xin xỏ gì được. Có thể Floyd không bị nghẹt khí quản, vì anh ta nói nhiều lần “I can’t breath”, nghe rõ từng chữ. Nghẹt thở sao nói được?
Thứ tư, khi bị còng tay ra sau lưng, cách gì mà nghi can có thể gồng người, gồng cần cổ để đẩy cả sức nặng của tên cảnh sát đang đè trên cổ anh ta lên? Điều đó chứng tỏ tay cảnh sát đã không dùng toàn bộ sức nặng và sức mạnh của mình để đè lên cổ Floyd.
Thứ năm, những tin tức nóng hổi sau cái chết đó có nói rằng Floyd có dấu hiệu đang “phê”.
Bây nhiêu đó đủ để tui nghi ngờ nguyên nhân cái chết, có thể do nhiều nguyên nhân khác. Khi tui nói điều này cho cả nhà nghe, lập tức con tui phản đối dữ dội, đại ý: Bất kể anh ta chết vì lý do gì, overdose, heart attack, ashma,… khi người ta kêu không thở được là phải ngừng. Con tui nói không sai. Trấn cổ kiểu đó chỉ để trấn áp kẻ chống cự. Khi nghi can đã bị khống chế, đã còng tay quặt ra sau lưng, còn chống cự gì nữa mà vẫn đè cổ người ta như vậy? Ác chỗ đó. Bất kể GF là người lương thiện hay tên cướp, hành động của tên Chauvin là tội ác. Tui đồng ý hoàn toàn. Tui không bênh vực tên cảnh sát đó. Tui chỉ nghi ngờ lý do chết mà thôi.
Toà án Mỹ sẽ dùng báo cáo pháp y (autopsy), căn cứ vào lý do gây ra cái chết để phán tội Chauvin. Nếu chết vì nghẹt thở do bị đè cổ như mọi người nghĩ, thì bản án không dành cho tội ngộ sát cấp 3, hay cấp 2, mà là mưu sát cấp 1. Án từ chung thân đến tử hình chớ không nhẹ đâu. Tôi sẽ rất hài lòng và tui cũng tin rằng mọi người sẽ rất hài lòng về bản án đó nếu thật sự Floyd chết là do bị đè cổ. Nhưng nếu không do đè làm cho nghẹt thở, mà chết vì lý do khác, thì Chauvin có thể bị truy tố tội ngộ sát cấp 3 hay cấp 2 là cùng.
Kết quả pháp y cho biết: Floyd đã bị nhiễm Corona virus, có tiền sử về bệnh tim, có chất ma túy đá và một số drugs khác trong máu. Ngoài chuyện bị đè cổ như chúng ta thấy, còn lý do nào khác làm anh ta chết không? Chờ coi toà phán. Không cần phải nhảy đong đỏng lên rồi đi phá làng phá xóm, giết chóc, cướp giựt. Chưa biết chính xác 100% nguyên do gây ra cái chết mà xuống đường rầm rầm, e là quá vội, quá hấp tấp. Lợi dụng quyền được biểu tình để cướp bóc, phá hoại, giết người, là tội ác được khoát áo chính nghĩa. Có pháp luật làm chi mà không để pháp luật hành sự?
2. Cái chết của Floyd làm lộ ra những cái mặt nạ ghê tởm:
* Cựu TT Obama, một Nhạc Bất Quần thời đại.
Tui trích một đoạn bài viết trên FB của người bạn, Lq Vu:
Ngày 12 tháng 4 năm 2015, Freddie Carlos Gray, Jr., một người đàn ông người Mỹ gốc Phi (tui ghi chú thêm: sợ bị chụp mũ là kỳ thị, cho nên ở Mỹ người ta không dám viết da đen, mà phải viết Mỹ gốc Phi Châu: African-American), 25 tuổi đã bị cảnh sát Baltimore bắt. Trong khi đang được chở trong một chiếc xe cảnh sát, anh Gray rơi vào tình trạng hôn mê và được đưa tới một trung tâm chấn thương. Anh Gray chết vào ngày 19 tháng 4 năm 2015; cái chết của anh được cho là do chấn thương tủy sống.
Sau tang lễ của anh Gray, những kẻ bạo loạn đã đốt cháy hơn 100 xe hơi và 15 tòa nhà, ít nhất 20 cảnh sát đã bị thương và gần 200 người đã bị bắt giữ.
Trong cuộc họp báo chung với Thủ Tướng Nhật Bản Shinzo Abe vào ngày 28 tháng 4 năm 2015 tại Vườn Hồng của Toà Bạch Ốc, cựu Tổng Thống Barack Obama đã nói về tình trạng bất ổn tại Baltimore:
“Không thể biện minh gì cho thứ bạo lực mà chúng ta thấy ngày hôm qua. Đó là phản tác dụng. Những người cầm xà beng và bắt đầu mở toang cửa để cướp bóc, họ không phải là biểu tình. Họ không bày tỏ được điểu gì. Họ đang ăn cướp. Khi họ đốt cháy một tòa nhà, họ đang phạm tội. Và họ đang phá hủy và phá hoại các doanh nghiệp và cơ hội trong cộng đồng của chính họ. Điều đó cướp đi việc làm và cơ hội của những người trong khu vực đó.”
Ngưng trích.
TT Obama nói chính xác 100%, và trong cương vị một nguyên thủ quốc gia, đó là những phát biểu không chê vào đâu được. Tui cho điểm 20/20.
Ông ta nói thì OK, rất OK, nhưng Trump phát biểu tương tự như vậy, lập tức bị đám TTTT và đám DC xôi thịt chụp cho cái mũ đàn áp biểu tình, chống người biểu tình đòi công lý, và họ tổ chức biểu tình ngay trước White House (có bạo động gây xô sát với nhân viên mật vụ), làm như ông ta là kẻ gây ra cái chết của George Floyd vậy.
Ngày July 12th, 2016, thì khác. Khi Obama đến dự đám tang năm người cảnh sát Dallas, do một người da đen tên là Micah Xavier Johnson phục kích bắn chết. Thay vì lên án tên sát nhân Micah, ông đã bênh vực cho những tên tội phạm da đen, đổ lỗi cho người da trắng kỳ thị họ. Ông đã đánh đồng giữa trúng sai, giữa tội phạm và kỳ thị, và khơi dậy lòng hận thù chủng tộc, khi phát biểu: “Tôi thấy những người để tang cho cho năm cảnh sát, và tôi cũng thấy những người khóc cho Alton Sterling và Philando Castile. Quí vị hiện diện ở đây hôm nay, việc này cũng dễ hiểu”. (Alton, nghi can da đen, có súng trong người, chống cự cảnh sát bị bắn chết ngày July 5th, 2016 ở Baton Rouge, tiểu Bang Louisiana. Philando cũng là nghi can da đen, có súng, bị cảnh sát bắn chết ở thành phố St. Anthony, tiểu bang Minnesota, July 6th, 2016. Micah lấy lý do trả thù cho hai người da đen này nên phục kích giết chết 5 cảnh sát).
Trước khi mãn nhiệm vài tháng, Obama đã trở giọng 180 độ, từ lên án bạo loạn sang khuyến khích bạo loạn! Và bây giờ, nhân vụ George Floyd (GF), thì ông cựu TT này nói gì, và thái độ ra sao?
June 3, 2020, ngài cựu TT viết: I’ve been hearing a little bit of chatter on the internet about voting versus protests, politics and participation versus civil and direct action. This is not an either-or. This is a both-and. To bring about real change, we both have to highlight a problem and make people in power uncomfortable, but we also have to translate that into practical solution and laws that can be implement and we can monitor and make sure we’re following up on.
Ông ta không những không lên án, không chống đối chuyện biểu tình cướp phá hiện nay, mà còn xúi dân nổi loạn, gây khó dễ cho chính quyền. Ông ta kêu gọi có giải pháp, thay đổi luật,… trong khi ông ta ngồi 8 năm ở Nhà Trắng đã không những không làm đụng móng tay bất cứ một thay đổi nào, mà trước khi mãn nhiệm còn ngầm khơi dậy chuyện kỳ thị.
Nên biết: Chuyện GF xảy ra ở thành phố Minneapolis, TB Minnesota. Đó là TB dưới quyền “cai trị” của phe DC: Thống đốc DC, Thị trưởng DC, cảnh sát trưởng DC, Bộ Trưởng Tư Pháp DC. Các TB, các thành phố có biểu tình bạo loạn dữ dội nhất, cũng toàn là các TB hay thành phố do những nhà lãnh đạo anh minh, tài cán, DC điều hành! Cảnh sát trực thuộc quyền của Thị Trưởng, của Thống Đốc, không dính gì đến Tổng Thống. Nhưng Obama muốn thấy người biểu tình xuất hiện ở Nhà Trắng kìa!
Thà ông ta ngồi im không nói gì, người ta chỉ nghĩ ông ta là một Nhạc Bất Quần. Nhưng khi ông ta lên tiếng, ông ta đã chứng minh điều đó. Thời Obama “trị vì” nước Mỹ, phải nói là thời kỳ đen tối nhất về nạn bạo loạn chớ không phải thời nay. Dĩ nhiên ông ta ngu gì mà đái vô chân mình khi xúi dân chống lại chính ông ta, làm cho những kẻ nắm quyền hành phải mất ăn mất ngủ (make people in power uncomfortable). Một bộ mặt giả nhân giả nghĩa!
Nhìn Obama, đọc những lời ông ta viết, nghe ông ta phát biểu trong các cuộc phỏng vấn trên các đài tàng hình, tui nhớ tới một ông TT khác, cũng phe DC:
TT Lyndon Johnson (VC gọi ông là: “thằng” Gông-Sơn), năm 1964, khi ký điều luật cho phép người da đen được đi bầu (Civil Right Acts of 1964), đã nói một câu để đời, tiêu biểu cho Dân Chủ: “Trong vòng hai trăm năm tới, đám mọi da đen này sẽ bầu cho đảng Dân Chủ.” (I’ll have those niggers voting Democratic for 200 years.) Chữ nigger là tiếng lóng, dùng ám chỉ người da đen như dân mọi rợ. Cho phép họ được đi bầu, để họ bầu cho đảng của mình, chớ không phải vì mục đích bình đẳng, hay yêu thương gì họ. Lý do chính trị, đảng phái 100%. Ông ta là một TT mà dùng chữ mọi (niggers) thì không thấy ai chửi rủa, nhưng người dân thường mà xài chữ này thì coi chừng, tiêu mạng đó!
Đạo đức giả 100% luôn! Kỳ thị ở đây, phải nói là đảng Dân Chủ, mà Johnson là người kỳ thị da đen rõ ràng và tiêu biểu nhất. Johnson và Obama là những tên Nhạc Bất Quần ở Mỹ, tài ba hơn cả Nhạc Bất Quần bên Tàu.
* Joe Biden với cái mặt nạ “chống kỳ thị”, đã quì gối xin phiếu người da đen.
“If you have a problem figuring out whether you’re for me or Trump, then you ain’t black”. Nói nôm na, ngắn gọn: If you don’t vote for me, you are not black - Nếu chú em không bầu cho tui, thì chú em không phải người da đen.
Joe phát biểu câu đó với một người da đen, điều khiển chương trình của một đài phát thanh, ngày 22/05/2020, khi anh ta tỏ ra do dự, chưa biết ủng hộ ngài Joe Biden vĩ đại, hay ủng hộ lão ba trợn Trump. Joe đã tỏ ra mình là người am hiểu “mối tình giữa người da đen và đảng DC” của ông ta. Năm 2016 chỉ có 8% dân da đen ủng hộ và bầu cho Trump. Nghĩa là trên dưới 90% bầu cho Hillary, “ứng nghiệm” y bon lời tiên tri của TT Johnson. Đó không phải là chuyện gì mới lạ hay khó hiểu, vì bất cứ Tiểu Bang hay thành phố nào người da đen sinh sống đông đảo, đều là thành trì của đảng DC.
TT Abraham Lincoln, CH, là người có công giải phóng nô lệ, xoá bỏ chế độ nô lệ, và bị ám sát chết cũng vì lý tưởng nhân bản này. Trớ trêu thay, đại đa số người da đen luôn là fan của DC, và dĩ nhiên bầu cho DC, chớ không ưa CH. Đó là điều khó hiểu, và cũng rất dễ hiểu. Khó hiểu là tại sao người da đen có trí nhớ kém cõi, quên ai là ân nhân của cộng đồng mình! Chuyện dễ hiểu là sự kiện: “Kẻ cho con cá, và kẻ cho cần câu”. DC cho họ nhiều cá, nằm nhà, nhậu nhẹt, ăn chơi, cũng có cá xơi đời đời kiếp kiếp! CH ho họ cần câu, phải ra khơi, phải bỏ công sức mới có cá mà ăn! Chuyện thường tình. Cũng giống như thằng nào biết “nịnh đầm”, khéo nịnh, nịnh giỏi, thì chiếm được trái tim nàng, dù đó là tên điếm thúi hay tên sở khanh!
Joe bị cộng đồng người da đen hành cho lên bờ xuống ruộng vì câu phát biểu rất “chân tình” đó. Đó là khi dễ họ! Đó là kỳ thị! Đó là quơ đũa cả nắm. Đó là ngông cuồng! Đó là ấu trĩ chính trị! Kết quả: Thăm dò gần đây cho thấy, từ 8% người da đen ủng hộ Trump bốn năm trước, đã tăng vọt lên 34%!
Joe mặt xanh như tàu lá chuối, bởi vì khi cán cân đang ngang ngửa, thì chỉ một cây đinh nhỏ bằng cọng tóc, cũng đủ làm cho nó nghiêng về bên nào! Những thăm dò của phe ta trước ngày bầu cử 2016 cho thấy nữ thần Hillary dẫn trước lão ba trợn Trump một khoảng cách xa cỡ trái đất tới sao hoả: 95% versus 5%! Nghĩa là nàng chỉ rửa mông chờ leo lên ngai, khỏi cần làm gì cũng thắng chắc! Một tờ báo danh tiếng Mỹ đã in sẵn lên trang bìa, hình nữ TT đầu tiên của Hiệp Chủng Quốc, để kịp chúc mừng ngày hôm sau, đành xé chùi đít, chùi một trăm năm cũng chưa hết giấy để chùi! Joe là cái thá gì so với “nữ tướng” vang danh khắp thế giới này? Dân da đen tẩy chay trận này, thì coi như về nhà chờ vô viện dưỡng lão, và chờ theo ông bà ông vãi, chớ cái mộng lên ngai vàng coi như thành mây gió!
Nhìn tấm hình ngài Joe quì gối trước quan tài anh GF, thú thiệt tui muốn ói! Ông ta quì để tỏ lòng tôn kính anh GF, để xót thương một mạng người chết oan, hay chỉ vì cái lưỡi búa 34% làm cho ông ta trở nên hèn hạ đến như vậy? Còn một đám “đồng chí” của Joe, dẫn đầu là mụ phù thuỷ ăn thịt con nít, Pelosy, cũng “theo gương” vị thủ lãnh tối cao của mình. Họ quì vì lý do tỏ lòng ngưỡng mộ anh GF như một anh hùng dân tộc vị quốc vong thân, hay chỉ để tiếc thương một cái chết oan khiên, hay chỉ vì một ý đồ đen tối, đê tiện? Hỏi là trả lời rồi.
Những người Việt ở bển và bên này, nếu có quỳ gối để tỏ lòng thương xót một mạng người chết oan, để đòi hỏi công lý cho anh ta, tui hoàn toàn hiểu và trân trọng tấm lòng của họ. Tui chỉ nhắc nhỏ họ một câu: Nếu quí vị có lòng bồ tát như vậy, thì quí vị cũng nên quì xuống trước những cái chết oan khiên, nên xuống đường chống những kẻ ác nhân thất đức, nên đốt sạch, đốt hết dinh cơ, đốt hết “sân sau” của bọn ác ôn hút máu dân lành, coi mạng con dân thua con kiến. Cớ gì mạng một anh thường dân Mỹ đen lại cao quí hơn mạng của vô vàn đồng bào cùng màu da, cùng giống nòi với mình? Dám đòi đái lên ông Trump, thì nhớ, khi gặp bọn cường hào ác bá, hãy mau mau vạch quần ra đái vào mặt chúng, chớ hỏng phải sợ chúng tới xanh mặt, tới teo chim, tới bí đái!
Thôi, ngừng viết về đám chính trị xôi thịt, mị dân ở Mỹ và những kẻ lợi dụng xác chết để cầu danh cầu lợi như bầy kên kên! Tui viết thêm ba điều bốn chuyện nữa, kết luận, rồi nghỉ:
- Chuyên nô lệ và kỳ thị màu da ở Mỹ đã thuộc về quá khứ, giống như chuyện giác đấu thời La-mã xưa. Có ai còn lôi chuyện đó ra để tẩy chay Italy không? Nó thuộc về lịch sử rồi. Hitler tàn sát người Do Thái là tội của Hitler và đồng đảng. Nó cũng thuộc về quá khứ. Có ai giờ nầy còn lôi chuyện ác ôn nầy ra để “hỏi tội” tất cả người Đức không? Hiện tai, trường học Mỹ, công sở Mỹ, hay bất cứ nơi nào, tuyệt đối cấm kỳ thị. Ở Mỹ, chỉ cần nói một lời kỳ thị, có thái độ kỳ thị, sẽ bị người xung quanh nhìn mình với ánh mắt như nhìn những người thời buổi này còn ăn thịt chó, và tất nhiên sẽ rất phiền hà với pháp luật! Đó là sự thật.
- Tôi là dân thiểu số, sống hơn nửa kiếp người ở đây, và chưa bao giờ có cảm giác bị kỳ thị vì màu da? Tại sao? Bởi vì người Việt là một cộng đồng thành đạt, ít tệ nạn xã hội, ít tội ác. Tôi nói ít chớ không phải là không có. Nói Mỹ kỳ thị màu da là không đúng. Luật pháp không những cấm kỳ thị, ngược lại nước Mỹ dành rất nhiều ưu đãi cho những cộng đồng thiểu số, nhất là lãnh vực giáo dục. Có thể nói, người da màu, đặc biệt là da đen, có nhiều cơ hội hơn người da trắng, chớ không phải là cơ hội đồng đều. Tổng Thống, Bộ Trưởng, Thẩm Phán Tối cao Pháp Viện, Nghị sĩ, Dân Biểu, Thống Đốc, Thị Trưởng, Giáo sư, Bác sĩ, Tướng lãnh cao cấp, người da màu nói chung, và da đen nói riêng, đầy nhóc. Kỳ thị, thì làm gì có cơ hội cho họ? Hãy nói lời công đạo, chớ đừng dùng cái chiêu bài kỳ thị, hay phóng đại chuyện kỳ thị, để biện minh cho những thất bại, tệ nạn, hay mưu đồ chính trị hèn hạ.
- Biểu cái đám tài tử Hollywood mua nhà ở khu da đen coi họ dám không? Ngay cả những tài tử da đen gao cội, đình đám, giàu sụ, biểu họ mua nhà trong khu của người đồng chủng, coi họ có chịu không? Họ ở những khu sang trọng như Berverly Hill, nhà giá hàng chục triệu trở lên. Vậy họ có kỳ thị không? Họ, những đạo diễn, những diễn viên, trở thành những kẻ giàu có, tiếng tăm, và nên nhớ, họ đã hốt bạc bằng những phim chém giết, bạo động. Họ hân hoan đi trên thảm đỏ để nhận giải Oscar cho đạo diễn xuất sắc, diễn viên xuất sắc trong những bộ phim đầy cảnh bạo lực đó, và cũng chính họ hả họng gào thét: “Đến lúc chúng ta phải đứng lên chống lại súng đạn, chống lại bạo lực, tước vũ khí của cảnh sát…”! Hãy lột mặt nạ của bọn giả nhân giả nghĩa này!
- Ở Mỹ, bất cứ tù nhân nào có ý định tự tử mà cai tù biết được, thì lập tức nhà tù sẽ mướn y tá, 24/24, tức là 3 ca, mỗi ca 8 tiếng, được trả lương y như làm việc săn sóc bệnh nhân trong nhà thương, chỉ để ngồi canh coi tù nhân này có tự tử hay không, để kịp thời báo cho cai tù, hòng ngăn cản. Khi ở tù, tính mạng của tù nhân là trách nhiệm của chánh phủ, cụ thể là cai tù. Bất kể vì lý do gì mà tù nhân chết, gia đình họ sẽ thưa, thắng chắc 100%, và chính phủ phải đền hộc máu! Mạng một người tù, một phạm nhân còn được bảo vệ như vậy, huống hồ là sinh mạng của một công dân bình thường. Luật Mỹ đó. Không có chuyện “tự chết trong đồn CA”, rồi CA phủi tay, và người thân chỉ biết vừa nhận xác vừa khóc, rồi huề cả làng đâu!
- Một người bạn ở Úc ngao ngán post tin: nước Úc đang rầm rộ tổ chức biểu tình phản đối cảnh sát Mỹ giết người. Tui có viết một cmm vầy:
“Bạn có nhớ chuyện một công dân Úc, da trắng, sang Mỹ để làm đám cưới với fiancé, bị một cảnh sát da đen Mỹ bắn chết một cách vô cớ không?
Ngày 17-7-2017, cũng tại thành phố mà George Floyd vừa bị CS đè cổ tới chết, cô Justine Diamond, vì tốt bụng, đã bấm 911 gọi CS khi cô nghe tiếng kêu la của người phụ nữ hàng xóm. Cô Justine nghi là có cướp, hiếp dâm, hay bạo hành gia đình… Hai cảnh sát Mỹ đến. Bất ngờ, tên CS Mahomed Noor, một người da đen gốc Hồi Giáo, rút súng ra bắn cô ta mấy phát vô bụng mà không cần hỏi lý do. Cô ta chết ngay tại chỗ. Một xác hai mạng vì cô đang mang thai.
Đương nhiên tên CS máu lạnh, giết người vô cớ đó vô tù, lãnh án 12.5 cuốn lịch, và sở CS phải đền 20 triệu USD từ tiền thuế dân Mỹ. Đó là công lý, là luật pháp Mỹ. Tui hài lòng về chuyện này 100%. Gây tội thì đền tội. Không cần phải biểu tình đòi công lý chi cả, vì luật pháp Mỹ sẽ trừng trị tên cảnh sát này một cách đích đáng theo tội ác anh ta gây ra.
Truyền thông Mỹ chỉ đưa tin sơ xài vụ này. Không thấy ai nói một chữ, một câu nào về chuyện “White Lives Matter” hết! Không hề thấy một chữ nào nói CS da đen kỳ thị da trắng hết! Không thấy da trắng, da đen, da vàng xuống đường biểu tình. Không ai đập phá, hôi của, giết CS hết!
Nhưng anh Mỹ đen GF bị chết, thì đám truyền thông thổ tả, đám ăn tiền Tàu, đám DC kền kền, liền mượn xác anh ta để thực hiện mưu đồ đen tối. Một bọn giả nhân giả nghĩa đáng ghê tởm! Mấy tay CS làm chết anh da đen rồi sẽ tù mọt gong. Đó là công lý, là pháp luật Mỹ. Tui hài lòng về điều này và chờ coi bọn CS này bị kêu án ra sao. Nếu luật pháp bao che mấy tên CS ác ôn này, thì tui cũng sẽ xuống đường đòi công lý.
Bên Úc bạn có thấy ai lên tiếng, hay biểu tình bênh vực người phụ nữ da trắng hiền lành, lương thiện, tốt bụng, công dân Úc của họ, chết một cách lãng nhách này không? Tui không nghe, không thấy. Nếu có thì cũng không ồn ào như đám hát bội và đám khóc mướn ở Mỹ hiện nay.
Cho nên tui nói họ hành xử “giống như” đám chó hùa ở làng quê: Một con sủa thì hai ba con, vài chục con tru theo mà không cần biết mấy con kia sủa trộm, sủa cướp, hay chỉ sủa… ma!”
Kết luận:
Thương cảm cho một cái chết oan uổng, tức tưởi (dù đương sự không phải người tốt đi chăng nữa), hay căm ghét cảnh sát tàn ác, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không có gì để phê phán, bàn cãi. Dùng chiêu bài kỳ thị, dùng cái mặt nạ chống kỳ thị, để thực hiện những mưu đồ đen tối, là đê tiện.
Người ta viện cớ đi đòi công lý cho một người Mỹ đen, bằng cách gây ra vô số những điều bất lương cho những người dân lương thiện, và trớ trêu làm sao: đa số nạn nhân là Mỹ đen! Dùng nhiều tội ác để chống lại một tội ác, chỉ là tăng thêm tội ác. Ủng hộ cho cách hành xử này, thì đúng là chỉ có những con kền kền, sống bằng xác người.
Đừng tưởng những chiếc mặt nạ có thể che được gương mặt thật của mình! Đeo chi mất công! Hãy gỡ hết những cái mặt nạ xuống!
Peter Chánh Trần
Link https://www.facebook.com/peter.tran.77582/posts/3573177589363965

Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2020

Tổ quốc # Đất nước # Nhà Nước # Đảng

Phạm Thị Diễm Ly: Nếu bạn không phân biệt được giữa Tổ quốc và Đất nước thì bạn sẽ vô tình làm hại Tổ quốc khi ủng hộ Đất nước mà không hề biết.

HNN: Đất nước gồm: Sông núi nước non biển đảo biên cương lãnh thổ.
Tổ Quốc bao gồm Đất nước và Dân tộc.
Nhà nước chỉ là cơ quan dân bầu như những nơi có tam quyền phân lập. Hoặc là cơ quan tự cướp lấy quyền hành như ở những nơi Độc tài.
Đảng chỉ là một băng đảng bang hội như tất cả các loại băng đảng lớn bé khác.

Phạm Thị Diễm Ly: KHỔ
Nhiều bạn vẫn không biết Đất nước chính là 1 với Nhà nước và Chế độ. Khi Nta nói Đất nước này là Đất nước HCM thì không bằng lòng nhưng thực là vậy (Dân ta đã mất nứơc vaò tay HCM không còn của Dân ta nữa).

HNN: Đất nước HCM là cái cách mà bọn cộng sản nó vơ vào. Còn những người có não sẽ không công nhận điều đó.
Đất nước không phải là của một cá nhân nào cả.

Phạm Thị Diễm Ly: Thực tế Dân ta đã mất Nước vào tay bọn CS, Đất nước không còn của chúng ta nữa dù bạn không bằng lòng thì đó vẫn là Sự thật. Bạn không bằng lòng hãy đấu tranh đòi lại Nước chứ không thể nói bọn CS vơ vào. Nói như bạn không khác gì AQ.

HNN: Nếu bạn muốn nhầm lẫn về khái niệm thì tùy bạn.
Ngay trong câu:
"Nam Quốc Sơn Hà, Nam Đế cư" =
"Sông Núi nước Nam, Vua Nam ở"
Thì chúng ta đã thấy định nghĩa:
Đất nước = Sông Núi.
Vua Nam = Nhà nước.
Tất nhiên, trong câu trên do có hạn chế về thời điểm lịch sử, cũng như do nhà nước phong kiến coi rằng Vua là chủ đất nước chứ không phải là dân nên câu thơ đó không viết là "Sông núi nước nam Dân Nam ở".
Nếu bạn coi Nhà nước = Đất nước, thì tôi thử viết thay tất cả các từ "nhà nước" bằng "đất nước" như dưới này bạn xem có ai ngửi được không?
"đất nước chiếm hữu nô lệ" (nhẽ ra là "nhà nước chiếm hữu nô lệ")
"đất nước phong kiến" (nhẽ ra là "nhà nước phong kiến")
"đất nước tư bản" (nhẽ ra là "nhà nước tư bản")
"đất nước pháp quyền" (nhẽ ra là "nhà nước pháp quyền").
Ở một chế độc độc tài thì chúng nó sẽ đưa ra những từ ngữ cố tình đánh lừa người dân.
Chẳng hạn như tội "chống đảng - phản bội tổ quốc". Chúng nó cố tình đánh đồng đảng = tổ quốc. Bắt dân ngu yêu nước là phải yêu đảng.
Những người có não họ sẽ biết "đảng và nhà nước" thì không phải là Tổ Quốc.
Bạn đấu tranh chống cộng sản mà bạn hoàn toàn mờ mịt về lịch sử Việt Nam. Tiếng Việt bạn còn chưa rành, vậy bạn lấy gì mà chống cộng sản?

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2020

Thượng Sĩ Quỳ - Một hình ảnh thật nhiều ý nghĩa!


Nhìn hình ảnh các thượng nghị sĩ Cánh Tả quỳ gối hẳn mọi người thấy rất nhiều ý nghĩa, và tôi tự mình thấy thương cho những người cánh tả đang biểu tình khắp nơi trên thế giới và đặc biệt thấy thương cho những người cánh tả sẽ bỏ phiếu vào tháng 11/2020 tới đây.

1. Có lẽ nên bắt đầu từ Thomas Jefferson (1743~1826). Ông là tổng thống thứ 3 của United States. Nhưng ông chính là cha đẻ của bản hiến pháp nổi tiếng - Hiến Pháp Mỹ. Một bản hiến pháp gần như không hề sửa từ khi nó được ban hành. Chính vì vậy có thể coi ông như "một trong những cha đẻ" của United States.
Ông có một tuyên bố cũng nổi tiếng không kém "về cơ bản, con người sanh ra là bình đẳng như nhau". Tuy nhiên, có lẽ đây là một trong số những cái sai của ông. Trên thực tế con người không hề bình đẳng như nhau. Bình đẳng là một lý tưởng tốt. Nhưng lý tưởng thì không phải là thực tế. Câu "con người bình đẳng như nhau" có lẽ chỉ đúng một nửa, và sai một nửa. Tất cả mọi người đều sanh ra với đôi bàn tay trắng và chết đi trắng đôi bàn tay - đó là bình đẳng. Nhưng từ lúc bắt đầu gào tiếng khóc đầu đời, đến lúc tắt hơi thở cuối cùng thì không có sự bình đẳng giữa người và người.
- Một đứa bé nó sẽ yêu mẹ nó hơn cô hàng xóm. Vậy là nó kỳ thị cô hàng xóm rõ ràng. Và bạn nói nó "không có đạo đức" vì nó kỳ thị ư? Không! Đấy là quy luật tự nhiên.
- Lớn lên một chút nó có những người bạn cùng lớp. Nhưng chắc chắn nó sẽ chơi rất thân với một đứa A và rất ghét một đứa B. Vậy rõ ràng là nó kỳ thị đứa B nhất và cũng kì thị những đứa trẻ khác trừ đứa bé A mà nó yêu nhất. Vậy bạn có thể nào nói nó "vô đạo đức" vì kỳ thị bạn cùng lớp? Không! Kỳ thị và đố kỵ là bản năng gốc do tạo hóa ban cho.
- Nhưng nếu so với bạn của lớp khác thì nó vẫn quý bạn cùng lớp hơn. Lại cũng là một kiểu kỳ thị.
- Rồi tương tự như vậy, lớn lên con người có thêm rất nhiều kiểu kỳ thị khác: Đó là kỳ thị vùng miền, kỳ thị quốc gia như kiểu người VN ghét người Tàu Chệt, kỳ thị tôn giáo, kỳ thị sắc tộc, và kỳ thị chủng tộc như việc đang diễn ra ầm ĩ suốt nửa tháng nay.
Nhưng hệ thống giáo dục lại dạy chúng ta không được kỳ thị. Cái này đúng không sai!
Tạo hóa cài sẵn vào trong chúng ta cái mầm kỳ thị, đố kỵ. Và chúng ta coi đó là cái sai của tạo hóa.
Vì vậy những người làm chính sách, làm giáo dục họ đưa vào việc giáo dục bình đẳng.
Nhưng chúng ta cần phải hiểu bình đẳng chỉ là cái mục tiêu lý tưởng của giáo dục thôi. Và vì vậy nó chỉ có thể điều chỉnh hành vi và lời nói của chúng ta mà thôi. Chúng ta chỉ có thể cố gắng thể hiện rằng tôi không kỳ thị qua hành vi và lời nói.
Vì vậy Thomas Jefferson nói "con người bình đẳng" là sai. Và vì vậy chúng ta chỉ có thể đòi hỏi sự "công bằng" chứ không thể đòi hỏi sự bình đẳng.
Công bằng: Làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít.
Bình đẳng: Mọi người có quyền "làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu". - Oh! Noooo...

2. Giữa Mỹ và Âu Châu, nơi nào ít kỳ thị hơn? Mấy ngày hôm nay chúng ta thấy các chính khách Âu Châu và dân Âu Châu biểu tình rầm rộ kêu Mỹ phải làm sao để không được kỳ thị người da đen, họ dương cái biển "Black Lives Matter" - làm như thể họ đang là lương tri của nhân loại vậy! Nhưng chúng ta hay xem nhé: Ở Mỹ, có tổng thống da đen, có thẩm phán da đen, có tướng lãnh da đen, có sếp cảnh sát da đen, có thượng nghị sĩ da đen, có dân biểu da đen, có ngoại trưởng da đen,...
Âu Châu thì sao?

3. Tay cảnh sát đè cổ tay da đen chết, hãy thực tâm mà nói đây là một vụ tai nạn nghề nghiệp. Bất cứ nghề nào cũng có tai nạn. Giả sử chúng ta có một tai nạn ngược lại, cảnh sát da đen đè cổ chết nghi phạm da trắng thì sao? Theo thống kê tội phạm ở Mỹ thì tỉ lệ người da đen giết người da trắng nhiều hơn rất nhiều chuyện ngược lại. Tội phạm da đen là nhiều nhất, da đen giết da trắng, da đen giết da đen, da đen giết gốc Á, da đen giết dân nói tiếng Tây Ban Nha...
Khách quan mà nói, nước Mỹ không hề có chính sách kỳ thị. Vì nếu có chính sách đó thì làm sao có tổng thống da đen.
Bởi vậy, một tai nạn chết người xảy ra thì đó là trách nhiệm cá nhân. Không phải là việc bắt lỗi hệ thống.

4. Đây mới thực sự là sự ngu ngục của bọn cánh tả khắp thế giới: Điển hình về kỳ thị bằng chính sách đó là Bắc Kinh. Bắc Kinh kỳ thị Phật Giáo Tây Tạng, đàn áp và giết cả triệu người. Bắc Kinh kỳ thị Hồi Giáo Tân Cương, đàn áp và giết cả triệu người. Bắc Kinh kỳ thị Pháp Luân Công, đàn áp và mổ sống cả triệu người để bán nội tạng. Bắc Kinh kỳ thị bọn Dân Chủ ở Hồng Kông, đang đàn áp khắp nơi.
Vậy mà có thằng cánh tả nào trên thế giới này biểu tình chống phát-xít Bắc Kinh?

5. Quay lại tấm hình Thượng Sĩ Quỳ ở trên, tôi cảm thấy thương cho những người cánh tả sắp đi "vote" vào tháng 11/2020 tới đây.
Đám thượng nghị sĩ kia có thực sự đang chia sẻ với những người bị kỳ thị không? Không!
Chúng quỳ vì cái gì? Vì phiếu bầu mà thôi. Chúng muốn vẫn nhận được lá phiếu của phe cánh tả để tại vị.
Và chúng thắng cử thì sao? Chúng sẽ đưa ra chính sách để "bế dân da đen lên đầu để thờ" ư? Không! Không hề!
Này nhé! Năm 2008, tổng thống da đen thắng cử, lúc đó Cánh Tả cũng chiếm luôn cả thượng viện và hạ viện. Vậy mà trong suốt 8 năm của tổng thống da đen cùng cái đám đang quỳ kia cũng là thượng nghị sĩ cùng thời với tổng thống da đen, sao chúng nó không cùng nhau làm ra chính sách ưu tiên nhất cho dân da đen?
Bởi thế cho nên tôi mới thấy thương cho những người bỏ phiếu. Bọn nó quỳ chẳng qua là để lừa dân lấy phiếu thôi. Khi an vị rồi, chúng nó cũng vẫn không làm gì cho những lá phiếu đó hết.
Bởi đơn giản: Công Bằng thì có thể phấn đấu tiệm cận được chứ Bình Đẳng chỉ là lý tưởng thôi. 

FUKUZAWA YUKICHI phát biểu rằng "Tạo Hóa không tạo ra người đứng trên người, cũng không tạo ra người đứng dưới người." - Chính vì vậy mỗi người đều phải tự phấn đấu để tìm chỗ đứng cho mình. Gào thét để đòi BÌNH ĐẲNG ư? Ai cho? Dùng nắm đấm để đòi BÌNH ĐẲNG ư? - Người ta càng chỉ coi như thứ gì đó không giống NGƯỜI!
Nhật Bản là một nước gần như họ cố gắng CÔNG BẰNG nhất thế giới. Tuy nhiên, sự CÔNG BẰNG mà Nhật Bản tạo ra cũng chỉ là đối với người dân Nhật Bản thôi. Còn đối với lao động thuê mướn ở nước ngoài thì vẫn không thể có Công Bằng. Chẳng hạn cùng chức danh là thuyền trưởng tàu biển, cùng đảm nhận nhiệm vụ trên cùng một con tàu, nhưng nếu là thuyền trưởng Philippine thì lương sẽ cao hơn lương thuyền trưởng Việt Nam.
Đó CÔNG BẰNG còn khó vậy! Huống chi là BÌNH ĐẲNG!
Theo LUẬT NHÂN QUẢ: Con người bị chi phối bởi NGHIỆP. Vậy nếu có BÌNH ĐẲNG thật thì hóa ra con người không hề bị chi phối bởi NGHIỆP. Hình dung đó là những con người được sinh ra hàng loạt trong ống nghiệm rồi đưa vào trại lính và bị biến thành những con robot chiến tranh. Ờ thì cứ coi như vậy là chúng bình đẳng, nhưng lúc lâm trận, thì cũng có đứa chết trước, đứa chết sau. Vậy là ngay kể cả các con robot sinh học cũng bị NGHIỆP QUẢ chi phối.
Nói đến đây, không biết những kẻ kêu gào BÌNH ĐẲNG đã có chút suy nghĩ nào chưa?
Có một người nghiên cứu xã hội phát biểu: Xã hội BẤT BÌNH ĐẲNG là xã hội giàu nghèo. Xã hội BÌNH ĐẲNG là xã hội ĐÓI nghèo!

Bonus:
Candace Amber Owens Farmer (born April 29, 1989) is an American conservative commentator and political activist.
Em da đen này vừa tweet (2020 June 9th): Nếu thực sự bọn da trắng có đặc quyền thì tại sao bọn Mỹ gốc Á lại là nhóm thành công nhất ở Mẽo?
Nếu chúng ta trao thưởng dựa trên chủng tộc thì tại sao bọn gốc Á lại có thu nhập cao nhất, mức độ tín dụng cao nhất và thành tích giáo dục cao nhất!
Vậy thì chẳng phải là bọn Liberals toàn là "shit" hết sao!



Đi bộ và dạy trẻ ở Nhật Bản


Chuyện dạy trẻ con ở Nhật.
Túm lại là chuyện giáo dục ở Nhật thì cũng đã có nhiều báo chí viết. Nhưng khi quan sát cuộc sống của người Nhật thấy họ sống lúc nào cũng kiềm chế. Vui không vui quá. Buồn không buồn quá. Và đặc biệt rất hạn chế cáu kỉnh gào thét.
Họ rất chăm chỉ làm việc, nhưng dường như khi biểu hiện cảm xúc cá nhân họ không bao giờ sử dụng hết 100% năng lượng.
Có lẽ cái này do họ được dạy từ lúc không tuổi, thế hệ này qua thế hệ khác.
Những đứa trẻ sanh ra ở Nhật không khác ở VN mấy về những biểu hiện bên ngoài. Chúng nó cũng có những lúc khóc lóc lăn lộn gào thét thậm chí tát ông bà cha mẹ khi không hài lòng.
Nhưng khi lớn lên thì tất cả chúng nó đều mất hết cái bản năng bộc lộ 100% cảm xúc.
Hôm nay nhìn một ông khoảng 70 tuổi cho đứa cháu nội đi chơi. Đến lúc về, ông bảo nó về. Nó không muốn về thế là nó gào khóc ăn vạ đòi đi chơi nữa. Ông già vẫn giữ giọng đều đều bảo cháu "đến giờ về rồi". Thằng bé vẫn không nghe. Khoảng 5 phút hai ông cháu như vậy, người ông đành chạy ra bế đứa cháu bỏ lên xe đẩy. Lúc ông bế nó, nó cáu nó tát vào mặt ông. Ông vẫn giữ giọng đều đều và đặt cháu vào trong xe. Rồi đẩy về.
Cách của người Nhật đối với trẻ nhỏ:
1/ Không gào thét, cáu kỉnh.
2/ Nhưng không nhượng bộ, phải thực hiện đúng quy định.

***

Chuyện ưu tiên người đi bộ và người đi xe đạp ở Nhật
Ở Nhật ô-tô và xe máy được huấn luyện phải ưu tiên người đi bộ và đi xe đạp. Và được chấp hành khá tốt. Tất nhiên vẫn có phần trăm không tuân thủ.
1/ Nơi đường giao nhau có đèn giao thông luân phiên. Người đi bộ và xe đạp đi theo đèn xanh dành riêng cho người đi bộ.
2/ Ở những nơi có ít người đi bộ, nhưng ở khu vực phố, nơi có vạch sơn sang đường cho người đi bộ. Họ trang bị nút gọi đèn. Người muốn qua đường bấm nút đó và đợi đèn xanh thì băng qua đường.
3/ Ở những nơi có ít người đi bộ, không phải ở phố, nơi có vạch sơn cho người đi bộ, do vấn đề gì đó, không có trang bị đèn giao thông. Người đi bộ dừng lại trên hè và tỏ ý muốn qua đường. Các xe máy và ô-tô khi thấy như vậy sẽ dừng hẳn lại. Khi thấy xe dừng hẳn lại, người đi bộ mới sang đường.
4/ Ở những nơi không có vạch sơn cho người qua đường, nhưng nhiều người đi bộ vẫn băng qua đường, qua đường như vậy là sai luật. Khi thấy như vậy xe ô tô và xe máy cũng vẫn dừng hẳn lại nhường cho người đi bộ.


Đây chính là lý do vì sao mà mỗi khi ở Nhật có tai nạn giao thông thì báo chí truyền hình xúm vào đưa tin liên tục mấy ngày liền như kiểu sự kiện gì hoành tráng lắm.

Con gái nó bổ sung là phạt vi phạm giao thông ở Nhật rất nặng. Nếu gây ra tai nạn có thể bị phạt đến 3 triệu yên/vụ tức khoảng 600 triệu VND. Phạt thế thì đúng là khô máu luôn.

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2020

Core 2000 desk 1

1彼女は早口だ。
2地震で家がグラグラと揺れた。
3風の強さに驚きました。
4これは日本一古い建物です。
5昨日は友人とハイキングに行きました。
6昨日珍しい果物を食べました。
7それはとってもいい話だ。
8それを一つください。
9一から始めましょう。
10その人には二回会った。
11ソフトクリームを二つください。
12彼女は三人の子供の母親だ。
13コップを三つ買いました。
14私は腕時計を四つ持っています。
15四月に大学に入学しました。
16ハワイは四回目です。
17五つください。
18五人で旅行に行きました。
19息子は六歳になりました。
20には子供が六人います。
21りんごを八個ください。
22野球は九人で一チームです。
23は明日九歳になります。
24この梅雨何をしますか。
25SEXは弱いだ。SEXのに驚きました。
26 そこに大きな円を描いて
27 時の経つのは早い。
28 千円貸してください。
29 このは一万円です。
30 その子はで十数えました。
31 彼は時々遅刻します。
32 友達と一緒に宿題をした。
33 私たちは先月十一日に結婚しました。
34 全体の八十パーセントが完成しました。
35 六日前に日本に帰ってきました。
36 手紙が届くのに三日かかりました。
37 九日に荷物が届きます。
38 五月五日は祝日です。
39 八日からイギリスに行きます。
40 来月の二十日は弟の誕生日です。

41 私は二日待った

1 Kanojo wa hayakuchida.
2 Jishin de ie ga guragura to yureda.
3 Kaze no tsuyo-sa ni odorokimashita.
4 Kore wa nihon'ichi furui tatemonodesu.
5 Kinō wa yūjin to haikingu ni ikimashita.
6 Kinō mezurashī kudamono o tabemashita.
7 Sore wa tottemo ī hanashida.
8 Sore o hitotsu kudasai.
9 Ichi kara hajimemashou.
10 Sono hito ni wa ni-kai atta.
11 Sofutokurīmu o futatsu kudasai.
12 Kanojo wa san'nin no kodomo no hahaoyada.
13 Koppu o mittsu kaimashita.
14 Watashi wa udedokei o yottsu motte imasu.
15 Shigatsu ni daigaku ni nyūgaku shimashita.
16 Hawai wa yon-kai-medesu.
17 Momo itsutsu kudasai.
18 Go-nin de ryokō ni ikimashita.
19 Musuko wa roku-sai ni narimashita.
20 Kare ni wa kodomo ga roku-nin imasu.
21 Ringo o hachi-ko kudasai.
22 Yakyū wa kyū-ri de ichi chīmudesu.
23 Musume wa ashita kyū-sai ni narimasu.
24 Kono tsuyu nani o shimasu ka.
25 SEX wa yowaida. SEX no jaku ni odorokimashita.
26 Soko ni ōkina en o kaite.
27 Toki no tatsu no wa hayai.
28 Sen'en kashite kudasai.
29 Kono kutsu wa ichiman'endesu.
30 Sonoko wa yubi de jū kazoemashita.
31 Kare wa tokidoki chikoku shimasu.
32 Tomodachi to issho ni shukudai o shita.
33 Watashitachi wa sengetsu jū ichi-nichi ni kekkon shimashita.
34 Zentai no Yaso pāsento ga kansei shimashita.
35 Roku-nichi mae ni Nihon ni kaette kimashita.
36 Tegami ga todoku no ni san-nichi kakarimashita.
37 Kokonoka ni nimotsu ga todokimasu.
38 Gogatsuitsuka wa shukujitsudesu.
39 Yōka kara Igirisu ni ikimasu.
40 Raigetsu no hatsuka wa otōto no tanjōbidesu.
41 Watashi wa futsuka matta.

1 She speaks fast.
2 The earthquake shakes my house.
3 I was surprised by the strength of the winds.
4 This is the oldest building in Japan.
5 Yesterday I went hiking with a friend.
6 I ate a rare fruit yesterday.
7 That's a very good story.
8 Give me one.
9 Let's start from beginning.
10 I met the person twice.
11 Two soft serve cream, please.
12 She is the mother of three children.
13 I bought three cups.
14 I have four wristwatches.
15 I entered a university in April.
16 This is fourth trip to Hawaii.
17 Give me five peaches.
18 Five people went on a trip.
19 My son turn to six years old.
20 He has six children.
21 Please give me eight apples.
22 Baseball is a team of nine people.
23 My daughter will be nine years old tomorrow.
24 What do you do in this rainy season?
25 SEX is weak. I was surprised at the weakness of SEX.
26 Draw a big circle there.
27 Time passes quickly.
28 Please lend me 1,000 yen.
29 This shoe costs 10,000 yen.
30 The child counted with his fingers.
31 He is sometimes late.
32 I did homework with a friend.
33 We got married on the 11th of last month.
34 Eighty percent of the total was completed.
35 I came back to Japan six days ago.
36 It took me three days to get the letter.
37 Your luggage will arrive on the 9th.
38 May 5th is a holiday.
39 I'm going to England from the 8th.
40 The 20th day of next month is my brother's birthday.
41 I waited for two days.

1彼Bỉ女Nữは早Tảo口Khẩuだ。 Cô ấy nói nhanh.
2地Địa震Chấnで家Giaがグラグラと揺Diêuれだ。Động đất làm rung nhà.
3風の強さに驚きました。
Chữ Khẩu 口 thêm bộ Bao thành chữ Cú/Câu 句 thêm bộ Thảo thành chữ Cẩu 苟 (cẩu thả) thêm bộ Phác thành chữ Kính 敬 (kính trọng) để toàn bộ lên đầu con ngựa (chữ Mã) thì thành chữ Kinh 驚 (kinh ngạc/ kinh sợ).
4これは日本一古Cổい建Kiến物Vậtです。 Đây là tòa nhà cổ nhất Nhật Bản.
5昨Tạc日Nhậtは友Hữu人Nhânとハイキングに行Hànhきました。Hôm qua đi leo núi với bạn.
6昨日珍Trânしい果Quả物Vậtを食Thựcべました。Hôm qua ăn một loại quả hiếm.
Bộ Ngọc 玉 ghép với bộ Nhân 人 và bộ Sam 彡 thành chữ Trân 珍 nghĩa là hiếm/ quí/ không thông dụng.
7それはとってもいい話Thoạiだ。Đó là một câu chuyện rất hay.
Bộ Ngôn 言 ghép với bộ Thiệt 舌 (lưỡi) thành chữ Thoại 話 (nói; câu chuyện; hội thoại)
8それを一つください。Hãy cho tôi một cái đó.
9一から始Thủyめましょう。Hãy bắt đầu từ thứ nhất.
Bộ Khư 厶 trên bộ Khẩu 口 thành chữ Đài 台 (cái bệ, cái bàn, cái lầu). Như Đài 台 Phong 風 là cơn bão nhiệt đới. Bộ Nữ 女 ghép với chữ Đài 台 thành chữ Thủy 始 là khởi thủy; bắt đầu. Chữ Thủy 始 Chung 終 nghĩa là từ đầu tới cuối cùng.
10その人には二Nhị回Hồi会Hộiった。Gặp người đó 2 lần.
11ソフトクリームを二つください。
12彼Bỉ女Nữは三Tam人Nhânの子Tử供Cungの母Mẫu親Thânだ。Bà đó là người mẹ 3 con.
13コップを三つ買Mãiいました。Tôi đã mua 3 cái cốc.
14私Tưは腕時Thời計Kếを四Tứつ持Trìっています。Tôi có 4 cái đồng hồ đeo tay.
Chữ Thổ 土 đặt trên bộ Thốn 寸 thành chữ Tự 寺 (chùa), để bên bộ Thủ 扌 (tay) thành chữ Trì 持 nghĩa là cầm; giữ; nắm.
Chữ Tự 寺 (chùa), để bên bộ Nhật 日 thành chữ Thì/Thời 時 nghĩa là giờ; lúc; thời gian; thời kỳ.
Bộ Tịch 夕 (chiều tối) cạnh chữ Tiết 㔾 thành chữ Uyển 夗 (nằm mà trở mình); thêm bộ Miên 宀 thành chữ Uyên/Uyển 宛 (nhỏ; nhẹ; quanh co uốn khúc) , thêm bộ Nhục 月 thành chữ Oản/Uyển 腕 nghĩa là cổ tay.
15四Tứ月Nguyệtに大学に入Nhập学Họcしました。Tôi nhập học vào đại học hồi tháng 4.
16ハワイは四Tứ回Hồi目Mụcです。Đây là lần thứ 4 đến Hawaii.
17桃Đào五Ngũつください。Cho tôi 5 quả đào.
Ghép bộ Mộc 木 vào chữ Triệu 兆 (điềm; triệu chứng; một triệu) thành chữ Đào 桃 nghĩa là cây đào, hoa đào, quả đào; lễ cưới.
18五Ngũ人Nhânで旅Lữ行Hànhに行Hànhきました。Năm người đi lữ hành (du lịch).
Chữ Phương 方 ghép với Nhân Nằm và bộ Y 衣 (y phục) thành chữ Lữ 旅 nghĩa là du lịch, lang thang; quán trọ; lữ đoàn 500 người.
19息Tức子Tửは六Lục歳Tuếになりました。Con trai đã lên 6 tuổi.
Chữ Tự 自 (tự mình; tự động) trên chữ Tâm 心 thành chữ Tức 息 nghĩa là hơi thở; than vãn; con cái; lợi tức.
Bộ Chỉ 止 (dừng) ghép với chữ Tiểu 小 (nhỏ) và chữ Tuất 戌 (chi thứ 11 trong 12 địa chi) thành chữ Tuế 歳 nghĩa là tuổi.
20彼Bỉには子Tử供Cungが六Lục人Nhânいます。Anh ấy có 6 đứa con.
Bộ Xích 彳ghép với bộ Bì 皮 (da) thành chữ Bỉ 彼 nghĩa là ông ấy, anh ấy; phía bên kia; đối phương.
Bộ Nhân Đứng 亻ghép với chữ Cộng 共 (cộng sinh) thành chữ Cung/Cúng 供 nghĩa là cung cấp; tặng; lời khai khẩu cung; thờ cúng; chấp hành; tòng sự.
21りんごを八Bát個Cáください。Cho tôi 8 quả táo.
Chữ Thập 十 (mười) trên chữ Khẩu 口 (miệng) thành chữ Cổ 古 (cũ kỹ) bỏ vào trong bộ Vi 囗 (vây quanh) thành chữ Cố 固 (kiên cố) đặt bên cạnh Nhân Đứng 亻thành chữ Cá 個 nghĩa là cái, quả, con dùng để đếm.
22野Dã球Cầuは九Cửu人Nhânで一チームです。Một đội dã cầu (bóng chày) gồm 9 người.
Bộ Lý 里 (làng) ghép với chữ Dư 予 (dự định) thành chữ Dã 野 nghĩa là đồng nội, quê mua, ngoại thành; rất, vô cùng; không thuần.
Bộ Ngọc 玉 ghép với chữ Cầu 求 (cầu xin) thành chữ Cầu 球 nghĩa là cái khánh bằng ngọc; hình cầu.
23娘 Nươngは明Minh日Nhật九Cửu歳Tuếになります。Mai con gái sẽ lên 9 tuổi.
Chữ Nữ 女 ghép với chữ Lương 良 (hiền lành, tốt) thành chữ Nương 娘 nghĩa là con gái.
24この梅Mai雨Vũ何Hàをしますか。Anh sẽ làm gì vào mùa mưa.
Bộ Nhân Nằm trên chữ Mẫu 母 thành chữ Mỗi 每 (mỗi ngày, mỗi tuần), chữ Mỗi 每 để bên cạnh bộ Mộc 木 thành chữ Mai 梅 có nghĩa là cây mai, cây mơ, hoa mai, hoa mơ. 梅Mai雨Vũ là nghĩa là mùa mưa. 梅Mai酒Tửu nghĩa là rượu mơ, Nhật Bản có rượu Mai Tửu 梅酒 - u-me-shu nổi tiếng làm từ trái mơ.
25SEXは弱いだ。SEXの弱Nhượcに驚Kinhきました。Khả năng tình dục của tôi kém. Tôi ngạc nhiên vì tình dục kém như vậy.
Chữ Nhược 弱 nghĩa là yếu, kém; trẻ; gần, suýt soát.
26 そこに大Đạiきな円Viênを描Miêuいて。Hãy vẽ vòng tròn lớn chỗ kia.
描きます。描いて。Bộ Thảo 艹 trên chữ Điền 田 thành chữ Miêu 苗 (1. lúa mạch/2. lúa non/3. mầm/4. mầm mống), đặt bên cạnh bộ Thủ 手 (tay) thành chữ Miêu 描 nghĩa là phỏng vẽ, miêu tả.
Chữ Miêu 苗 đặt bên bộ Khuyển 犬 thành chữ Miêu 猫 nghĩa là con mèo.
Vậy ở đây có 3 chữ cùng có âm Miêu với nghĩa khác nhau.
27 時Thờiの経Kinhつのは早Tảoい。Thời gian trôi nhanh.
経つの •  Bộ Hựu 又 trên chữ Thổ 土 thành chữ Khốt • Thánh 圣 (Gắng sức cày cấy — Cố gắng hết sức •  Thần thánh) đặt bên bộ Mịch 糸 thành chữ Kinh 経 nghĩa là 1. dây vải/ 2. kinh sách/ 3. trải qua, chịu đựng.
経済: economy: Kinh Tế.
28 千Thiên円Viên貸Thảiしてください。Cho tôi vay một nghìn yên đi.
貸します。貸して。Bộ Nhân Đứng 亻ghép với bộ Dặc/Dực 弋 thành chữ Đại 代 (1. triều đại/ 2. thay thế cho/ 3. đại diện), đặt lên trên bộ Bối 貝 thành chữ Thải • Thắc nghĩa là cho thuê.
賃貸アパート: Rental apartment: Căn hộ cho thuê.
代表: Representative: Đại Diện
江戸時代: Edo Period: Thời kỳ Giang Hộ
29 この靴Ngoaは一Nhất万Vạn円Viênです。Đôi giày này giá 10 ngàn yên.
靴 • Bộ Nhân Đứng 亻bên bộ Chủy/Tỷ 𠤎 thành chữ Hoa • Hoá 化 (biến hoá, biến đổi) đặt bên bộ Cách 革 (da thú, thay đổi, cải cách) thành chữ Ngoa 靴 nghĩa là giày ủng.
30 その子Tửは指Chỉで十Thập数Sốえました。Đứa bé đếm 10 ngón tay.
数えます。数えました。指 •
Bộ Mễ 米 trên bộ Nữ 女 thành chữ Lu • Lâu • Lũ 娄 đặt bên bộ Phác/Phộc 攴 thành chữ Sác • Số • Sổ • Xúc 数 nghĩa là số lượng/ 1. một vài/ 2. đếm/ 3. kể ra, nêu ra.
Bộ Chủy/Tỷ 匕 trên bộ Nhật 日 thành chữ Chỉ 旨 (1. ngon /2. ý chỉ, chỉ dụ) đặt bên bộ Thủ 手 thành chữ Chỉ 指 nghĩa là 1. ngón tay/ 2. chỉ, trỏ.
31 彼Bỉは時Thời々遅Trì刻Khắcします。Đôi khi anh ta đến muộn.
遅刻: Be late: Trì Khắc: Đến muộn.
Bộ Thi 尸 với bộ Dương 羊 thành chữ Tê 𡱝 đặt lên trên bộ Sước 辵 thành chữ Trì nghĩa là 1. trì hoãn /2. chậm trễ, muộn.
Chữ Giai • Hợi 亥 (chợ họp một phiên trong một ngày/ Hợi (ngôi thứ 12 hàng Chi) ghép với bộ Đao 刀 thành chữ Hặc • Khắc 刻 nghĩa là hạch hỏi — kể tội - chẳng hạn như đàn hặc/ 1. chạm, khắc/ 2. khắc giờ.
32 友Hữu達Đạtと一Nhất緒Tựに宿Túc題Đềをした。Cùng bạn làm bài tập về nhà.
友Hữu達Đạt là "bạn bè": Chữ Nhất và nét Phiệt 𠂇 ghép vào bộ Hựu 又 thành chữ Hữu 友. Bộ Thổ 土 trên bộ Dương 羊 ghép với bộ Sước 辵 thành chữ Đạt 達.
友達: Tomodachi: Friend: Hữu Đạt là "bạn" ~ đồng nghĩa với ゆうじん:友人: Hữu Nhân: cũng là "bạn". (bằng hữu).
達成: Tassei: Achievement: Đạt Thành là "thành đạt".
一Nhất緒Tự là một mối/ cùng nhau: Bộ Mịch 糹ghép với chữ Giả 者 thành chữ Tự 緒 nghĩa là "đầu mối".
宿Túc題Đề là bài tập về nhà: Chữ Bách 百 (một trăm) ghép với Nhân Đứng  亻thành chữ Bách kép/ Mạch 佰 (trăm/ nhiều), đặt bên dưới bộ Miên thành chữ Túc/ Tú 宿 nghĩa là "chỗ nghỉ ngơi, nơi trú ngụ".
Chữ Thị 是 (1. là/ 2. đúng/ điều phải) ghép với bộ Hiệt 頁 (trang giấy) thành chữ Đề • Đệ 題 nghĩa là 1. trán (trên đầu)/ 2. đề bài, tiêu đề.
33 私たちは先月十一日に結婚しました。
Chữ Sĩ 士 trên bộ Khẩu 口 thành chữ Cát 吉 (tốt lành) ghép bên bộ Mịch 糸 thành chữ Kế • Kết 結 nghĩa là 1. thắt nút/ 2. kết, bó/ 3. liên kết/ 4. kết hợp/ 5. ra quả, kết quả.
結婚: marriage: けっこん: Kết Hôn
結果: result: けっか: Kết Quả
Chữ Quả 果 thuộc bộ Mộc 木. Chữ Quả 果 có nghĩa là 1. quả, trái/ 2. quả nhiên/ 3. kết quả/ 4. nếu
Bộ Thị 氏 trên bộ Nhật 日 thành chữ Hôn • Mẫn 昏 (1. bóng tối/ 2. lúc sẩm tối/ 3. mê muội/ 4. đứa con chưa kịp đặt tên mà chết) ghép bên bộ Nữ 女 thành chữ Hôn 婚 nghĩa là 1. cưới/ 2. lễ cưới/ 3. bố vợ.
34 全体の八十パーセントが完成しました。
35 六日前に日本に帰ってきました。
36 手紙が届くのに三日かかりました。
37 九日に荷物が届きます。
38 五月五日は祝日です。
39 八日からイギリスに行きます。
40 来月の二十日は弟の誕生日です。
41 私は二日待った。