Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

NHỮNG COMMENT CHO "HỌC YÊU" VIẾT BỞI THƯỜNG XUÂN




















Đắng lòng
Em vẫn biết phải tha thứ bao dung
Em vẫn biết tình yêu là thế đấy
Có lỗi lầm và có cả trái ngang
Nhưng anh ơi vết thương kia quá nặng

Lòng dặn lòng phải thầm quên đi
Biết sao được khi nó không chịu vâng lời
Hạnh phúc qua quá khứ đau buồn còn đó
Khó quên lắm một mối tình dở dang.
*Thường Xuân*


Bạn Thơ

Bạn chừ đóng gạch nơi nao
Văn chương lấm láp vêu vao mặt người
Bất ngờ bạn đến thăm tôi
Gửi cho mấy tập ôi trời là thơ.

Câu dài câu ngắn ngẩn ngơ
Những rơm với lửa, những tơ với tình
Một người hoang dại một mình
Bơ vơ giữa phố mong thành thi nhân
Lòng yêu yêu đến trong ngần
Ðường xa thương vết chân trần bạn tôi
Mong sao bạn bớt bùi ngùi
Cố làm thơ nữa để rồi gặp nhau...
*Thường Xuân*


Quỳnh khát trăng nên vội vàng hé nụ
Trăng lỗi mùa
Quỳnh lội hẹn cố nhân
*Thường Xuân*


Ôi mối tình đầu
Như đi trên cát
Bước nhẹ mà sâu
*Thường Xuân*


Những cảm giác lạ
Chợt òa trong em
Kỉ niệm thân quen
Sao ngươi lại tới :(
*Thường Xuân*


Cứ ngỡ rằng gió uốn cong mùa thu
Nhưng hé bàn tay nhỏ.. em dịu dàng níu lại
Mơ bên gió một cánh diều xanh mãi
Lá đang rơi... hứng vội tiếng thu rơi...

Nếu bây giờ em yêu anh thì sao
Yêu một người vẫn đang yêu người khác
Yêu một người bằng trái tim ngơ ngác
Một trái tim chưa sai nhịp lần nào

Nếu bây giờ em yêu anh thì sao
Dù anh đến rồi đi không dấu vết
Dù không ít lần em vô cùng mỏi mệt
Lo nghĩ nhiều...mà anh quá vô tâm

Nếu bây giờ em yêu anh thì sao
Vẫn biết rằng chẳng bao giờ anh nói
Nhưng thao thức cùng em câu hỏi
Nếu bây giờ
em yêu anh
thì sao?...

Có nhiều lúc thèm được nhìn mình khóc
Nhận ra mình khóc khác ngày xưa
Những va đập in lên màu mắt
Thất bại bao lần vẫn chưa biết mình thua
Thương yêu lắm cuối cùng là ảo ảnh
Ta cố giữ cho mình, dù chỉ chút lòng tin
Chỉ tiếc rằng không còn một bàn tay cho mình vin
Chỉ tiếc rằng buổi chiều nay, mình - không - còn - khóc - được
*Thường Xuân*


Khóc
:(
Đến một ngày nào đó
Em sẽ không còn nhớ
Anh đã từng như thế
Trong tim em

Anh chìm vào lãng quên
Như chưa từng hiện hữu
Bên cạnh em

Một chiều mưa
Không gian lặng im
Và em chợt nhớ
Ai đó nói rằng
Lần đầu hò hẹn
Cùng người yêu
Trời mưa...........
Sẽ bên nhau mãi

Và tự hỏi
Giờ này
Anh đang bên ai
Có là mãi mãi

Kỷ niệm ngày xưa
Trôi theo cơn mưa
Đi về nơi khác.

Với em: Tình yêu
Mong manh
Em tự nhủ:
'Nếu còn một lần yêu!
Em...
*Thường Xuân*


Nếu còn một lần yêu
Em sẽ không yêu vội
Lần đầu hò hẹn cùng trời mưa
Bởi lẽ
Bóng người vẫn vấn vương nơi giọt mưa ngày đó

Nếu còn một lần yêu
Kỷ niệm ngày xưa
Mãi vẫn là kỷ niệm
Chẳng thể trôi theo dòng mưa
Vẫn vấn vương nơi giọt mưa ngày đó

Vẫn nhủ thầm
Nếu còn một lần yêu
Dẫu sao thì vẫn thêm một lần yêu
Để hiểu
Để được yêu
Để yêu
Để một ngày
Với em, tình yêu không mong manh như em tưởng
*Thường Xuân*

Em hiền như ma soeur

Đưa em về dưới mưa
nói năng chi cũng thừa
phất phơ đời sương gió
hồn mình gần nhau chưa ?

Tay ta từng ngón tay
vuốt lưng em tóc dài
những trưa ngồi quán vắng
chia nhau tình phôi thai
xa nhau mà không hay

(hỡi em cười vô tội
đeo thánh giá huy hoàng
hỡi ta nhiều sám hối
tính nết vẫn hoang đàng!)

Em hiền như ma soeur
vết thương ta bốn mùa
trái tim ta làm mủ
ma soeur này ma soeur
có dịu dàng ánh mắt
có êm đềm cánh môi
ru ta người bệnh hoạn
ru ta suốt cuộc đời

(cuộc đời tên vô đạo
vết thương hành liệt tim!)

Đưa em về dưới mưa
xe lăn đều lên dốc
chở tình nhau mệt nhọc!

Đưa em về dưới mưa
áo dài sầu hai vạt
khi chấm bùn lưa thưa

Đưa em về dưới mưa
hỡi em còn nít nhỏ
chuyện tình nào không xưa ?

Vai em tròn dưới mưa
ướt bao nhiêu cũng vừa
cũng chưa hơn tình rụng
thấm linh hồn ma soeur
*Nguyễn Tất Nhiên*



Đi qua mùa giông bão 
Em đã tháo cũi trái tim mình
và thả vào bầu trời xanh ngắt
để những giọt nước mắt
chảy thành dòng ký ức thời gian

Nhập nhòe xen đan
những hình thù quá khứ
cuốn theo dòng thác lũ
tan
tan

chỉ thế thôi, chỉ thế thôi
em
đã quên rồi
thời ấy
quên những ngày say mê lửa cháy
những đêm trăng bó gối ngoài đồng.

Còn không? còn không?
...

Anh còn nhớ không ngọn cầu vồng
mình đã thấy, cơn giông ngày lên đảo?
Em bây giờ sau một cơn giông bão
cũng lại mới nguyên như ngọn cầu vồng

"Chẳng ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông"
Hôm nay em đã qua khúc gập ghềnh thác lũ
Con sông ngày mai có bao dòng nước dữ
Em sẽ lại dám vượt qua?

Kí ức vẫn chưa xa
Đêm Phước Sơn nghe gió đồng thổi mãi
Vẫn bập bùng trong em đêm lửa trại
Tiếng võng đu đưa kẽo kẹt gốc xoài
Vẫn đâu đây gà gáy một sớm mai
Vẫn còn lại những đêm trăng không ngủ
Vẫn những ngày gió mưa vần vũ
Nghĩa địa xa xe xé gió đi về

Kí ức xưa vẫn còn nguyên như thế

Chỉ một điều duy nhất có lẽ....
đã đi qua
đi qua..
*Tác giả: Jo*


Khi yêu anh, em biết mình là con gái

Người ta bảo anh không yêu em đâu
Em cũng biết rằng là như thế
Nhưng làm sao ngăn con tim tuổi trẻ?
Em đánh rớt mất rồi...
Có lấy lại được đâu!
Người ta còn bảo mối tình đầu
Sẽ chẳng bền lâu
Em sẽ quên anh, quên một thời nông nổi
Nhưng em hiểu trái tim mình không bao giờ nói dối đâu anh.
Em chẳng cần chi hạnh phúc nguyên lành
Chỉ cần một mình em được yêu anh là đủ
Dẫu còn bao điều em hằng ấp ủ
Có thể chẳng bao giờ sẽ đuợc nói ra
Trong tim em, hạnh phúc vẫn là
Được thấy anh và yêu anh bằng cả con tim lần đầu tiên trăn trở
Đựợc có anh trong bạt ngàn nỗi nhớ
Để giật mình phút chốc bật thành thơ
Em biết em một con bé ngẩn ngơ
Chẳng biết dịu dàng đoan trang thiếu nữ
Vẫn vụng về ngang tàng không ý tứ
Vẫn khóc nhè ôi hư quá là hư
Nhưng
Em, 19 tuổi, đã biết tuơng tư
Em, 19 tuổi, khi yêu anh biết mình là con gái
* Tác giả: Jo*



Mái tóc này ngày xưa em cắt ngắn
Từ yêu Anh thôi cắt ngắn, để dài
Có một người tình nghịch hỏi Vì ai?
Sao thích ngắn, bỗng để dài, Cô bé?
Nghĩa về Anh em mỉm cười nói nhỏ:
Không, mình thích để dài cơ!
Xấu như em có gặp cũng hững hờ
Ai yêu được mà bảo "vì yêu!" nhỉ.
Nhưng một hôm tìm được người tri kỷ
Đã cùng em thề vàng đá không phai
Nghĩ về Anh em để mái tóc dài
Cho vừa dạ người yêu hằng mong mỏi
Nếu sau này con mình có hỏi:
Mái tóc này Mẹ để vì ai?
Thay lời em Anh trả lời con nhé:
Mái tóc này Mẹ để...chỉ vì Ba.
(Sưu tầm)


Thời gian sẽ xoá đi nỗi đau cho đời thắm lại

Nếu có một ngày anh nói xa em
Trái đất sẽ ngừng quay mùa xuân không trở lại
Chỉ còn đây một mình em đơn lẻ
Bơ vơ giữa dòng đời, bơ vơ giữa đêm đông

Nếu có một ngày anh nhắc đến chia tay
Em không khóc như những lần hờn dỗi
Em chỉ trách sao mùa đông đến muộn
Để biết rằng sẽ mãi mất anh

Sẽ có một lần anh nói mãi yêu em
Em cũng sẽ không vui như những lần trước nữa
Vẫn biết rằng tình yêu là gió thoảng
Và trái tim em không rung động hai lần

Chẳng bao giờ em dám trách anh đâu
Dù anh đổi thay dù anh quay đi trước
Dù anh đã làm em buồn em khóc
Trách làm gì hãy nghĩ tốt về nhau

Tình yêu anh là một nỗi đau
Mãi theo em và chiều theo năm tháng
Mãi cô đơn như ngôi sao ban sáng
Và mãi buồn như tia nắng hoàng hôn

Mỗi đông về và những chiều cô đơn
Em lại nhớ đến ngày xưa ấy
Chắc chẳng bao giờ em còn thấy
Anh giật mình vì ánh mắt của em

Rồi mai này anh sẽ quên em
Người con gái thương anh nhiều biết mấy
Trước mắt anh em kiêu kỳ là vậy
Để đêm về nước mắt nhoà mi

Rồi mai này khi đã chia tay
Tên em sẽ chìm vào trăm ngàn tên khác
Như một vật dư thưà anh vô tình đánh mất
Trong cuộc đời chẳng thiếu sự lỡ tay

Rồi mai này, rồi mai này đây
Sẽ có một người mang em đi từng bước
Dậy em đặt niềm tin vào phía trước
Vào con người, vào sức mạnh của tình yêu

Dù người ấy mạnh mẽ biết bao nhiêu
Dù biết nhịn, biết chiều, biết nâng em khi ngã
Dù người ấy sau này biết làm tất cả
Em vẫn chẳng quên rằng... đó không phải là anh.
*Trần Minh Tuấn*



Dại Khờ

Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm ngườị
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tùy nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó,
Đến khi hay gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữạ
*Xuân Diệu*
Hình Như

Hình như là nỗi nhớ
Chợt về trong giấc mơ
Hình như là đợi chờ
Nên đứng ngoài hiên vắng

Hình như là mây trắng
Rộn rã lúc tan trường
Hình như là vấn vương
Một thoáng trời nho nhỏ

Hình như lá còn đó
Khoảng cách ta vàngười
Hình như nắng chia đôi
Nên mưa về bất chợt

Hình như hình như thật
Nên mơ cứ lại về
Đọng một chút trong ta
Hình như hình như thôi .
*Tử Vy*


Hãy quên

Cả hai chúng mình chẳng có lỗi gì đâu,
Khi tình yêu đã một lần tan vỡ.

Đã yêu nhau mà thành dang dở
Cả hai chúng mình chẳng có lỗi gì đâu
Cả hai chúng mình đều có lỗi với nhau.
Em đã quên anh để mơ hồ kẻ khác
Anh muốn quên đi mong tình ta phai nhạt,
Đâu ngờ còn lại vết thương đau

Nhức nhối nhìêu bởi đã từ rất lâu
Trái tim ai lại bắt đầu nồng cháy
Em muốn nói yêu anh như ngày xưa ấy
Đổ vỡ rồi đâu còn được lành nguyên
Có bao giờ hàn gắn một trái tim
Em đừng nói cho lòng anh thổn thức.

Anh biết em đã qua nhiều day dứt
Em buồn,anh còn buồn nhiều hơn
Trước anh buồn vì đã để mất em.
Nay anh buồn vì em khơi chuyện cũ

Làm sao lấy lại niềm tin đã sụp đổ
Hãy quên và đừng nói lời yêu anh...
....
Hãy quên!
*Pushkin*



Phố và người...
Hà Nội phố , mưa vẫn buồn buồn lắm
Khung trời nhạt nhòa bởi những nỗi buồn xa
Gió cuốn mây trôi ... những chiều chẳng sáng
Mặt hồ Tây chẳng gợn sóng mùa thu .

Phố tự hỏi : ... mình có dài ra mãi !
Khi vắng người , buồn lắm Hà Nội ơi ?
Phố thật buồn vì người càng xa quá
Chẳng níu nổi lòng ... phố lại càng lạnh thêm .

Người sẽ đi qua ,chỉ còn lại phố nhỏ
Con phố dài lặng lẽ những ngõ quen ...
Kỷ niệm ngày xưa vẫn còn ở đâu đó
Nhưng chết lặng ... vì một người quay đi ...

Phố rơi lệ nhưng người nào có biết ?
Bụi bay mờ ... chẳng còn thấy phố xa
Thu xao xuyến , người ơi ... sao buồn thế ?
Phố một mình thầm gọi bước chân ai ......!

Part II

Lúc một mình, phố chợt hỏi ngẩn ngơ
NGười có thấy hoa sữa nồng không nhỉ ?
Đến mùa rồi mà sao thành phố vắng !
Dấu chân nào ... đã từng bước qua đây ?

Thu Hà Nội ,gió trở mình lặng lẽ
Cuốn nỗi buồn theo dấu vết ngày xưa
Đêm cô đơn ,chẳng dáng người nơi ấy
Khiến phố dài , trơ trọi ... phố buồn tênh !

Mưa từng chút như ngập ngừng muốn hỏi
Rét đầu mùa , ai ủ ấm phố đây ?
Phố ngẩn ngơ , ngơ ngẩn hoài chẳng nói ...
Vì bóng người đã lãng biệt phố quen ...

Phố chỉ biết thu mình lại lặng lẽ
Che nỗi buồn , cái lạnh và nỗi đau
"Ngày mai rồi .. nắng lên , trời sẽ ấm
Và có người, rảo bước ... chốn phố yêu ... 
(Sưu tầm)
góp ý

Có khi nào em chợt nhớ đến anh?
Cuối đường chiều, mưa nhạt nhòa ký ức
Gió hiu lạnh... nghẹn lòng ta thổn thức
Mây đen trời che lối... bước chân quên.
-----
nếu không bão giông, không biết đời oan nghiệt
nếu ko đắng cay, sao biết vị ngọt yêu thương.
Yêu được gì, khi chẳng có niềm tin
sao vẫn nhớ, vẫn đau buồn đến thế?

(chỉ trích đoạn cho cô bé chút chút thui, ko có âm vần thì lên dùng giai điệu tạo lời thơ vậy nhé... )
@Lão gàn srry vì đã dạy tiểu muội của lão.
Chuyện của ta thế này, ( có khi nào em nhớ đến anh ko?) hôm đó ta vô tình đọc đc những lời thơ của cô bạn gái...Sau này ta mới biết, vừa yêu ta vừa yêu 1 ng khác bạn ta. Nhưng hôm dó ta ko hề biết, ta hỏi cô ấy nói em viết cho ng yêu ngày trc... nhưng ko phải...
Ta viết linh tinh thế hy vọng lão đọc cũng hiểu đc đôi chút

Viết bởi Chanh héo 31 Dec 2006, 21:21

@chanh :( sao giống muội vậy .............................................:(
hì ko sao... nói trước rồi mà... muội không có biết làm thơ đâu... thỉnh thoảng có mấy con cóc thui... các lão lão thông cảm ^^

Viết bởi Thường Xuân 31 Dec 2006, 21:23

Cô nào đang thất tình thì đọc nhé
..Em biết rồi ...có lẽ anh đã quên ...
Nơi chốn cũ ...anh vô tình quay bước
Đôi dòng thơ ...chắc gì đã giữ được
Bước chân nào ..phiêu lãng những ngày qua
Em biết rồi ...một ngày đó không xa
Tên em sẽ nhạt mờ theo năm tháng
Như giấc mơ ...vô tình cơn gió thoảng
Để trong lòng ...thương nhớ cứ đầy vơi
Có thể rồi ...anh cũng sẽ quên thôi
Dư âm xưa ...chẳng thể là mãi mãi
Có khi nào ...giữa dòng đời nhìn lại
Anh giật mình ...đánh mất những ngày xưa
Em chợt về con phố vắng cơn mưa
Sao thương nhớ ...cứ nhòa đi trước mắt?
Có ai không để cùng ta góp nhặt ..!?!
Một dại khờ ...ngày đó ..người đã quên....
Em biết rồi ..chẳng còn nữa cái tên
Nỗi vu vơ ....chỉ còn trong kí ức
Có lẽ người ta ..chẳng khiến anh buồn bực
Anh đã quên rồi ..em biết anh đã quên ...!!!

Viết bởi Chanh héo 31 Dec 2006, 21:25

Lão Gàn ui, dọn dẹp lại Blog đi, bài của tui lại được sang trang sau rùi.
Viết đôi lời cảm xúc cùng "Phố và Người" của tiểu muội Thiên Thần nhỏ bé xinh đẹp của Lão:

Hà nội cuối thu những con đường
Phiêu du lá rụng đọng những sương
Gió lạnh cuốn đi mùi hoa sữa
Trả lại phố xưa với đông về
Và theo mùa thu ai mãi đi
Để lại trong tim tiếng thầm thì
Và giọt sầu đông trên khoé mắt
Mong tới thu sau bước chân về

Viết bởi Phạm Vũ Lưu 01 Jan 2007, 21:34

Lâu lâu không ghé blog thơ của huynh! Thiên thần dạo này nhiều thơ quá!Tỷ ghen tỵ với muội đó nha!Dạo này không có chút cảm xúc nào nên không làm thơ được

Viết bởi Mộc Quế Hương 31 Jan 2007, 21:27