Xe dừng lại trước một quán cơm dành
cho xe đường dài ở Lăng Cô. Khách ở mỗi xe trên đường đi Bắc mùa Tết này đều
hạn chế. Thế nhưng số người bán hàng rong lại còn đông hơn số hành khách. Những
người bán hàng rong không phải hầu hết mà toàn bộ họ đều là nữ giới. Họ mời và
chèo kéo khách mua chỉ có hai thứ duy nhất tất cả họ cùng bán đó là khô mực và
mè xững Huế.
Mình thấy nhỏ nhất ở đó có 2 cô bé,
mình đoán đứa chị khoảng 10 tuổi và đứa em chắc khoảng 8 tuổi. Lúc ấy mình đã
mua của ai đó một gói kẹo mè xững và đang cầm trong tay. Thực ra do người ta
tốt mời nên mình mua, chứ mình cũng không biết mình mua để làm gì. Mình chợt
nghĩ hay là mình cho lại hai cô bé này. Mình liền cất tiếng làm quen:
-
Chào cháu, chú hỏi cháu
mấy câu được không?
-
Vâng ạ
-
Cháu mấy tuổi rồi?
-
Cháu mười lăm ạ
Giật mình sửng sốt:
-
Cháu không trêu ghẹo
chú đấy chứ?
-
Cháu nói thật mà. Em
cháu mười hai tuổi rồi đấy!
-
Thật thế sao?
-
Cháu nói dối chú để làm
gì.
-
Cháu mười lăm tuổi,
bằng tuổi con gái chú, mà cháu vất vả quá! (suýt nữa thì mình nói là “cháu còi
quá!”)
-
Cháu có ăn kẹo không?
-
Có ạ.
-
Vậy chú tặng cháu gói
kẹo này.
-
Cháu cảm ơn chú! Nhưng
cháu không lấy đâu. Cháu có nguyên một làn đầy đây này.
Mình mở điện thoại lấy hình con Mún
và cho cô bé xem:
-
Đây là con gái chú, bạn
ấy bằng tuổi cháu.
-
Vậy à?
-
Cháu có thể cho chú
chụp hình cháu không? (mình định chụp hình cô bé để về kể chuyện cho con gái
nghe)
-
Không, cháu không chụp
hình đâu…
Khách lục tục lên xe khởi hành,
bóng cô bé mịt mờ sau làn bụi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét