Chủ Nhật, 11 tháng 2, 2018

Hận Mậu Thân

Hận Mậu Thân!
Tôi là hậu sanh, vì sao phải hận? Nó là vết thương khiến người Việt không thể đoàn kết. Nó là dấu gạch nối khi mà người Việt hôm nay vẫn vì lợi mà giết hại lẫn nhau.
Nhắc lại mấy điểm của thời đó:
1/ Năm 1954: Hiệp định hòa bình Geneve: Bên nào xé hiệp định vào thùng rác? Cần gì phải hỏi cũng biết là bên nào.
2/ Vứt bỏ hiệp định hòa bình để đánh nhau nhưng thỏa thuận "Tết không bắn". Thoả thuận nhưng lại nuốt lời, ra lệnh tổng tấn công. Mịa nó!
3/ Rêu rao là quân nổi dậy đánh chứ VNDCCH không đánh. Nghĩa là Việt Cộng miền bắc vô can. Con bà nó! Vậy sao tổ chức kỷ niệm rầm rộ.
4/ Tổng tấn công, quân chủ lực chết 9/10, chẳng chiếm được một tấc đất. Thua đau như vậy, có gì vui mà tổ chức kỷ niệm linh đình!
5/ Thảm sát dân thường Huế: Việt Cộng đổ cho Quốc Gia, Quốc Gia đổ cho VC. Suy nghĩ đơn giản: Huế là của Quốc Gia, dân Huế là dân của Quốc Gia, chưa cần bằng chứng "danh sách những người bị đem đi giết đều thân Quốc Gia", chỉ cần tư duy rằng "quan phụ mẫu có khi nào đem dân của mình đi giết không?"
Động cơ gì mà nhà nước lại tổ chức ăn mừng linh đình nhân dịp ngày giỗ của hàng triệu người cả 2 bên chiến tuyến, khi mà hàng ngàn oan hồn vẫn không biết vì sao họ bị giết. Giết để răn đe kẻ khác không được thân Quốc Gia!
Do Duc Thach Lúc đó: Giết ' đồng bào' vì tình thế bắt buộc. 
Giờ: Cho hoá chất vào rau, thịt cho 'đồng bào' xơi cũng...vì tình thế bắt buộc. Ha!ha! Gạch nối!
Quản lý
Hà Nam Ninh có quá nhiều những cái gạch nối😥
Quản lý
Phạm Havy Chiến tranh mà, tránh sao được lại là hai bên chiến tuyến, trên danh nghĩa hai nước thù địch. Đừng lấy sự kiện mậu thân để đổ thừa cho sự chia cắt và thù hận. Dân tộc nào cũng thế cả thôi. Cùng là người Hán nhưng thời chiến quốc đánh giết nhau suốt mới...Xem thêm
Quản lý
Hà Nam Ninh nhưng họ không kỷ niệm ngày giết nhau cháu ạ
Quản lý

"Tại sao tôi bị giết?"
Đã định bụng không viết thêm gì về sự kiện Mậu Thân thì hôm nay đọc được bức thư của ông Hoàng Phủ Ngọc Tường gửi ông Nguyễn Quang Lập cậy đăng. Việc ông Tường có mặt ở Huế hay không thật ra không quan trọng. Ông có mặt hay không thì chiến dịch thảm sát vẫn xảy ra theo đúng kế hoạch sắp sẵn từ trước. Ông có mặt hay không thì danh sách nạn nhân cần được “tiêu diệt” cũng đã nằm trong túi áo đám sát thủ được phân công đi giết người. Ông có mặt hay không thì đống xương trắng của hàng trăm nạn nhân ở Khe Đá Mài vẫn trơ những hốc mắt kinh ngạc bàng hoàng như thể họ muốn hỏi, vào ngày đó; và muốn được trả lời, sau 50 năm, rằng “Tại sao tôi bị giết?”.
Việc không có mặt ở “hiện trường”, có thể được xem như là yếu tố “ngoại phạm” và là bằng chứng “vô tội”, thật ra là vô nghĩa. “Gây án” với lịch sử, dính dáng trực tiếp hay gián tiếp với lịch sử, không thuộc sự phán xét của một quan tòa. Nó thuộc sự đánh giá của dân tộc và sự phán xét của tòa án lương tâm. Tôi cảm nhận được sự dằn vặt của các ông trước những chỉ trích và cáo buộc dính dáng cuộc thảm sát. Tuy nhiên, 50 năm qua, ông Tường (và em trai của ông), cũng như ông Nguyễn Đắc Xuân, đã làm gì để sự thật được đưa ra ánh sáng? Các ông có biết ai là kẻ trực tiếp ra lệnh chiến dịch thảm sát, nếu có, tại sao không “tố giác”; nếu không, tại sao không kêu gọi một cuộc điều tra thủ phạm chóp bu thật sự, thay vì khổ sở thanh minh cho cá nhân mình? Nếu các ông không có tội thì ai là kẻ có tội và tại sao các ông “chịu tội” thay? Với tư cách những người hoạch định và tham gia chiến dịch, các ông biết những gì? Các ông đã kể lại những gì và còn che giấu những gì? Chưa lần nào, trong bất kỳ bài viết nào khi “hồi tưởng” sự kiện Mậu Thân, các ông giải thích vì sao có những hố chôn tập thể mà nạn nhân đều bị trói ngoặt bằng dây kẽm gai...
Tôi không lên án sự chọn lựa chỗ đứng lịch sử của các ông trong thời điểm đó. Thái độ và sự chọn lựa cách thức để nhìn lại mình của các ông hàng chục năm qua mới là điều cần quan tâm. Tôi không chỉ trích sự chọn lựa quá khứ. Tôi chỉ thắc mắc sự chọn lựa hiện tại và cách nhìn hiện tại khi nhắc lại quá khứ. Hàng chục năm qua, các ông vẫn chỉ gỡ tội cho cá nhân mình chứ không phải giải oan cho hàng ngàn nạn nhân, tiếp tục nhất mực rằng những “mất mát” đó là “ngoài ý muốn” và Mậu Thân vẫn là một “chiến thắng lịch sử” – như lời lặp đi lặp lại của Nguyễn Đắc Xuân. Thái độ hậu chiến và nhãn quan về tội ác chiến tranh của những người như Nguyễn Đắc Xuân đã khiến những kẻ hậu sinh như tôi xin được mạn phép thưa rằng, cho tôi gạt qua sự kính trọng cần có đối với người cao niên để thay bằng một cảm giác đối ngược.
Cách đây vài ngày, tôi nhắn một chị quen (người rất nổi tiếng; có người cha thuộc “bên kia chiến tuyến” chết trận trong chiến dịch Mậu Thân): “Thành thật xin lỗi chị với loạt bài về sự kiện Mậu Thân. Em tình cờ biết bác có tham gia chiến dịch. Thú thật với chị là em rất không muốn nhắc lại những câu chuyện đau lòng chiến tranh nhưng nhà cầm quyền chẳng bao giờ để yên. Họ liên tục khoét sâu mối hận thù chia cắt… Em tiếp xúc nhiều sĩ quan VNCH. Họ không như người ta nghĩ. Họ không muốn nhìn lại cuộc chiến. Khi nhắc đến chính sách chia rẽ suốt từ 75 đến giờ, họ khóc chị ạ. Điều này làm em rất phẫn nộ… Em viết chỉ vì quá bất mãn với sự hoan lạc vô tâm của họ. Em viết để mong họ chấm dứt vĩnh viễn điều này. Em xin lỗi làm chị đau lòng. Em xin lỗi tất cả những người đã ngã xuống vì cuộc chiến khốn nạn này”.
Tôi không ngăn được xúc cảm khi viết cũng như khi đọc những dòng trả lời: “Nhìn lại cuộc chiến ấy, phía nào cũng đau. Nhưng, nhà đương quyền phải làm gương cho mọi người, cùng mọi người tìm mọi cách để nỗi đau giảm đi theo năm tháng thay vì mỗi lúc lại rỉ máu... Gạch đá trên facebook cũng làm trái tim đau như khi ai đó nổi lại lửa hận thù trên TV, sân khấu dịp này em ạ. Có nhiều cách để nhớ mà, phải không em”.
Cuộc chiến Việt Nam là một cuộc chiến khốn nạn. Mậu Thân là chiến trường khốn nạn nhất trong cuộc chiến Việt Nam. “Hậu Mậu Thân” không chỉ là những xác người. Hậu Mậu Thân còn có những linh hồn chưa bao giờ được rửa. Hậu Mậu Thân còn có những người chưa bao giờ thật sự muốn rửa linh hồn mình.
1- Người dân Huế hoảng sợ chen nhau tại một khu tập trung (3-2-1968; Bettman/CORBIS)
2- Một phụ nữ ẵm đứa con nhỏ bị thương (11-2-1968; Bettman/CORBIS)
3- Bức ảnh nổi tiếng của Horst Faas (AP) chụp một phụ nữ gần một hố chôn phát hiện vào tháng 4-1969 phía Đông thành Huế. Cha, chồng và anh trai của bà đều bị bắt đi mất tích
4- Thành Nội tan nát sau những ngày giao tranh - AP
5- Hài cốt được lấy lên từ Khe Đá Mài - Patrick J. Honey Collection
6- Mãi đến năm 1971, một số hài cốt vẫn còn được phát hiện - Douglas Pike Collection
...
(Xin các anh chị không dùng từ ngữ quá nặng nề khi có ý kiến)
BuồnHiển thị thêm cảm xúc
Bình luận
280 bình luận
Bình luận
Lê Văn Trường Nên chăng xóa tên Hoàng Phủ Ngọc Tường phản quốc trong văn chương ở nhà trường?
Quản lý
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời3 ngày
Duong-vinh Thong Quá dã man và tàn ác , tại sao tại sao lương tâm của họ để đâu tòa án nào PHÁN XÉT & LUẬN TỘI mà vẩn cho là CHIẾN THẮNG trong Sự thật MÙ QUÁNG
Quản lý
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời3 ngày
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời3 ngày
Nguyễn Minh Tâm Cộng sản, cái tên man rợ hơn cả Phát xít. Vậy mà bây giờ có những kẻ tự hào được gọi là người của cộng sản.
Quản lý
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời3 ngày
Anh Tuan Toàn bọn phản động cs đập chết hết rồi cỏn bố náo .đồ tội đồ.
Quản lý
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời3 ngày
Duylong Nguyenhuu Cảm ơn bài viết, đả nói lên hết những gì cần phải nói.
Quản lý
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời3 ngày
Bam Bui Bản chất bọn hiếu sát là tỏ ra mình là người có trái tim nhân ái . Thật là đểu giả
Quản lý
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời3 ngày
Nguyễn Ngọc Dũng Bon bót gọi là diệt chủng
Quản lý
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời3 ngày
Louis Phan Liem Ký ngưng bán để 2 bên cùng có mùa chán an vui đam sau lưng.mà cứ khoe khoang có tháng đau các báo T.trẻ Thanh nien đưa tin bao nhiêu bọ đọi hy sinh rát trẻ.thuong quá.
Quản lý
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời3 ngày
Ngoc Han Duong Bài viết phân tích sâu sắc , tình lý chặt chẻ! 
Cám ơn tác giả!
Quản lý
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời3 ngày
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời3 ngày
Bo Pu Kute Buồn cho một giai đoạn của dân tộc. Chiến tranh thì tất cả đều thua, chẳng có ai thắng, cũng chẳng ai đúng. Sai tất.
Quản lý
ThíchHiển thị thêm cảm xúc
Trả lời3 ngày
Dương Thùy Dương .

Tất cả những đứa nào tổ chức và tham gia vào cuộc tổng tấn công mùa xuân 1968 đều là những tên tội đồ của đất nước . Cái ngu của một thời là toàn dân mình giết dân mình để thỏa mãn cho cái mục đích của một số kẻ . Hãy nhìn vào thực tại của đất nước đi...
Quản lý

Không có nhận xét nào: