Hẳn mọi người đều biết cụm từ "tam cố thảo lư" 三顧草廬 là để nói đến việc Lưu Bị đã 3 lần đến lều cỏ để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp.
Chuyện đó kệ đi, ai thích thì thích, ai ghét thì ghét, không ảnh hưởng đến ai.
Còn tôi, 3 lần đi siêu thị để sắm cho mình một đôi giày, kể ra cũng kiên trì gớm! Hì... thật ra đó là tôi kém cỏi nên thế thôi.
Chủ Nhật lần thứ nhất, đến siêu thị mua giày, lúc thử chỉ xem là đút chân vào có được hay không, rồi cảm giác bàn chân bên trong giày có gò bó hay không, và cái quan trọng trước là phải "made in Japan" thì mới thử. Mua giày xong về nhà, và hôm sau đi làm, đúng nguyên một ngày bị tra tấn vì 2 cái mắt cá chân nó chạm vào cổ giày. Mỗi lần bước đi là nó huých vào - đau.
Về nhà nghĩ "haizz... ta đần độn quá đi!" -"chẳng lẽ lại phải vất đôi giày mới tinh mắc tiền này đi" - à, mắc tiền là mắc so với giày "made in china" thôi, chứ so với giày của giới sành chơi thì chắc không là gì cả.
Chủ Nhật lần thứ nhì, xách đôi giày quay lại siêu thị đó và ngó ngàng, rồi chợt thấy mấy cái lót giày, - à, ta nghĩ ra rồi, nâng cao gót lên thì mắt cá sẽ không chạm vào cổ giày nữa - "Tôi phục tôi quá!" - Thế là lại mua luôn đôi lót giày cũng "made in Japan" hẳn hoi - mọi người nghĩ "tôi quá quan trọng chuyện "made in" ở đâu" - nhưng nếu tôi vui vẻ mua hàng "made in china" thì tôi không còn là bản thân tôi nữa.
Đưa miếng lót vào thế là giải phóng được cái mắt cá, nhưng nửa trước bàn chân lại bị kích. Vậy là dùng kéo cắt béng cái nửa trước đi.
Nhưng khi đó mỗi lần sỏ chân vào giày lại rất khó khăn giữ cho miếng lót không bị dịch chuyển.
Chủ Nhật lần thứ 3 lại đến siêu thị và lần này chỉ để mua đúng có một lọ keo (đương nhiên "made in Japan")
Dùng lọ keo để dán cái miếng lót giày cho nó cố định.
Không biết, 10 năm sau này mua đôi giày khác có cần phải mua miếng lót không, và nếu có mua, thì liệu cái "tube" keo này nó có còn ở quanh mình để sử dụng lần nữa không?
Tam cố siêu thị chỉ vì một đôi giày! Công nhận tôi phục tôi thật!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét