Suốt cả một thời tuổi nhỏ nó chỉ thích chơi và hưởng thụ cuộc sống. Tất nhiên nó có học và có làm việc nhưng nó vẫn không đáp ứng được đòi hỏi của mẹ nó.
Tôi không đỏi hỏi gì nhiều, quan điểm của tôi thì chỉ cố gắng dạy bảo nó, còn nó muốn trở thành người như thế nào thì ta cũng phải vui vẻ.
Tôi luôn cho rằng các kỹ năng để tồn tại trong cuộc đời quan trọng hơn mấy cái môn học có trình độ hàn lâm cao cấp được nhồi vào đầu trẻ con ở xứ ta. Trái tim nhân hậu làm cho mỗi người biết yêu bản thân và yêu đồng loại. Tinh thần trách nhiệm đối với bản thân và với mọi người mọi thứ quanh mình.
Tôi cũng không biết từ khi nào nó lại muốn học giỏi để thi vào lớp chuyên trường chuyên. Nó cũng lục đâu được cái thẻ học sinh cũ của chị nó và giữ cái thẻ đó bên mình. Mẹ nó hỏi "sao đi đâu cũng mang theo cái thẻ đó?" - nó trả lời "đem ra dọa bạn bè rằng chị tao ngày xưa học trường chuyên nè"
Nó đòi mua cái áo trắng để chụp ảnh kỷ yếu, tôi cũng thấy lạ, vì xưa nay nó đâu có quan tâm chuyện mặc đẹp. Nó cứ mặc sao cho kín đáo là ổn.
Rồi đùng một cái, hôm nay tôi nhận được tin nó đỗ uỵch vào lớp chuyên trường chuyên một cách sòng phẳng - thừa hẳn 4 điểm.
Với tôi chuyện nó học ở trường cấp 3 chuyên lớp chuyên không quá quan trọng. Nhưng cái chuyện nó đỗ vào đó khiến tôi vui vì:
1/ Hóa ra nó cũng biết ước mơ.
2/ Hóa ra nó cũng biết phấn đấu cho ước mơ.
3/ Hóa ra nó cũng rất biết đánh giá đúng bản thân khi nó chọn đúng cái môn chuyên mà nó cầm chắc nhiều phần trăm đỗ.
Tôi vui vì cái tôi muốn dạy nó: "Hãy biết ước mơ + Hãy biết phấn đấu cho ước mơ + Hãy biết bản thân mình" - NÓ ĐÃ HỌC ĐƯỢC phần nào, tuy còn cần phải thường xuyên tiếp tục rèn luyện.
Ba yêu con! Chúc mừng con trai!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét