Thứ Năm, 30 tháng 7, 2020

Nó là con trai tôi

Suốt cả một thời tuổi nhỏ nó chỉ thích chơi và hưởng thụ cuộc sống. Tất nhiên nó có học và có làm việc nhưng nó vẫn không đáp ứng được đòi hỏi của mẹ nó.
Tôi không đỏi hỏi gì nhiều, quan điểm của tôi thì chỉ cố gắng dạy bảo nó, còn nó muốn trở thành người như thế nào thì ta cũng phải vui vẻ.
Tôi luôn cho rằng các kỹ năng để tồn tại trong cuộc đời quan trọng hơn mấy cái môn học có trình độ hàn lâm cao cấp được nhồi vào đầu trẻ con ở xứ ta. Trái tim nhân hậu làm cho mỗi người biết yêu bản thân và yêu đồng loại. Tinh thần trách nhiệm đối với bản thân và với mọi người mọi thứ quanh mình.
Tôi cũng không biết từ khi nào nó lại muốn học giỏi để thi vào lớp chuyên trường chuyên. Nó cũng lục đâu được cái thẻ học sinh cũ của chị nó và giữ cái thẻ đó bên mình. Mẹ nó hỏi "sao đi đâu cũng mang theo cái thẻ đó?" - nó trả lời "đem ra dọa bạn bè rằng chị tao ngày xưa học trường chuyên nè"
Nó đòi mua cái áo trắng để chụp ảnh kỷ yếu, tôi cũng thấy lạ, vì xưa nay nó đâu có quan tâm chuyện mặc đẹp. Nó cứ mặc sao cho kín đáo là ổn.

Rồi đùng một cái, hôm nay tôi nhận được tin nó đỗ uỵch vào lớp chuyên trường chuyên một cách sòng phẳng - thừa hẳn 4 điểm.

Với tôi chuyện nó học ở trường cấp 3 chuyên lớp chuyên không quá quan trọng. Nhưng cái chuyện nó đỗ vào đó khiến tôi vui vì:
1/ Hóa ra nó cũng biết ước mơ.
2/ Hóa ra nó cũng biết phấn đấu cho ước mơ.
3/ Hóa ra nó cũng rất biết đánh giá đúng bản thân khi nó chọn đúng cái môn chuyên mà nó cầm chắc nhiều phần trăm đỗ.
Tôi vui vì cái tôi muốn dạy nó: "Hãy biết ước mơ + Hãy biết phấn đấu cho ước mơ + Hãy biết bản thân mình" - NÓ ĐÃ HỌC ĐƯỢC phần nào, tuy còn cần phải thường xuyên tiếp tục rèn luyện.
Ba yêu con! Chúc mừng con trai! 

Thứ Ba, 28 tháng 7, 2020

The list of document and hand over thing

退職に伴う提出書類一覧
記入していただくもの
離職証明書の記載内容に関する確認書
退職願
秘密保持に関する誓約書
退職日に返却
提出いただくもの
健康保険証
扶養家族分全て
退職月の出勤簿
仁方事務所の鍵
携帯電話
就業規則
退職後離職票と源泉徴収票を郵送いたしますのでご住所を記入してください
退職後日中連絡のつく電話番号を記入してください
マイナンバー通知カード又は個人番号カードの使用目的について
会社が行う社会保険の手続きや税務処理で利用する必要性があり、社会保険や税金関係書類にマイナンバーを記載することは法令で定められた義務となっていますので、ご了承いただきたいと思います。

List of documents submitted with retirement
What to fill in
Confirmation regarding the content of the employee turnover certificate
Retirement request
Confidentiality pledge
Return on retirement date
What to submit
Health insurance card
All dependents
Retirement month attendance record
Nigata office key
Mobile phone
Labor regulations
Please fill in your address as we will mail you a retirement and withholding tax after retirement
Please enter the telephone number that can be contacted during the day after retirement
About the purpose of using My Number Notification Card or Personal Number Card
It is necessary to use it for social insurance procedures and tax processing performed by the company, and it is an obligation stipulated by law to list my number in social insurance and tax-related documents, so please understand that. I will.

Taishoku ni tomonau teishutsu shorui ichiran

Kinyū shite itadaku mono
Rishoku shōmei-sho no kisai naiyō ni kansuru kakunin-sho
Taishokunega
Himitsu hoji ni kansuru seiyaku-sho
Taishoku-bi ni henkyaku
Teishutsu itadaku mono
Kenkōhoken-shō
Fuyō kazoku-bun subete
Taishoku tsuki no shukkin-bo
Nigata jimusho no kagi
Geitaidenwa
Jūgyōkisoku
Taishoku-go rishoku-hyō to genzenchōshū-hyō o yūsō itashimasunode go jūsho o kinyū shite kudasai
Taishoku-go Nitchū renraku no tsuku tenwabangō o kinyū shite kudasai
Mainanbā tsūchi kādo matawa kojin bangō kādo no shiyō mokuteki ni tsuite
Kaisha ga okonau shakai hoken no tetsudzuki ya zeimu shori de riyō suru hitsuyō-sei ga ari, shakai hoken ya zeikin kankei shorui ni mainanbā o kisai suru koto wa hōrei de sadame rareta gimu to natte imasunode, go ryōshō itadakitai to omoimasu.

Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2020

Vũ Linh - ĐẠO ĐỨC CỦA TT TRUMP

Link nguồn: https://diendantraichieu.blogspot.com/2020/07/bai-135-ao-uc-cua-tt-trump.html

Tuần qua, kẻ này đã nhận được một bài viết với cái tựa rất oai là “Giải Mã…” gì gì đó, không phải đánh TT Trump, mà đánh những người ủng hộ TT Trump, dưới khía cạnh mới, gọi là khía cạnh hiểu biết chính trị và đạo đức. Đại khái theo cụ tác giả, những người ủng hộ TT Trump -trong đó có kẻ này đã hân hạnh nhận được bài viết- đều là ngu xuẩn chẳng biết gì về chính trị, và toàn là đám vô đạo đức hết. Nôm na ra, phải chống Trump thì mới là có hiểu biết về chính trị và có đạo đức.
Nội cái tựa không nghe cũng rất oai phong lẫm liệt, tự cho mình biết hết nên bật mí cho thiên hạ u mê biết ‘sự thật’, gọi là “giải mã”, chẳng thua gì cái tự tôn của đám cán ngố vỗ ngực tự xưng ‘đỉnh cao trí tuệ loài người’.
       Chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ trích thiên hạ u mê là luận cứ bình thường của khối cấp tiến, lúc nào cũng có thái độ tự cao tự đại, tự mãn tự tôn, coi thiên hạ như cỏ rác, chỉ có mình mới là ưu việt, khác ý mình đều là ngu hết. Vô đạo đức thì lại là lập luận chống TT Trump mà dân Mỹ đã vứt vào thùng rác khi họ bầu ông làm tổng thống, nhưng vẫn tiếp tục được các cụ cuồng chống Trump in sâu trong đầu, nhai đi nhai lại như khúc gân gà của Tào Tháo chỉ vì nghèo nàn tưởng tượng, bóp đầu mãi chưa ra đề tài chỉ trích khác. Nếu không phải là cố tình nhồi sọ, tẩy não thiên hạ.
Tác giả bài viết “Giải Mã…” phán một cách rất ‘hoành tráng’:
“… Có hai lý do khiến người Việt Nam "thích Trump" một cách vô điều kiện (lên đồng tập thể) đó là sự thiếu kiến thức về chính trị và không coi trọng các giá trị đạo đức.
Nhiều người Việt Nam có bằng cấp rất cao trong các lĩnh vực khác nhau nhưng điều đó không có nghĩa là họ có kiến thức về chính trị. Trí thức khoa bảng và trí thức chính trị hoàn toàn khác nhau. Chính trị là kiến thức tổng hợp của các loại kiến thức, là chuyên môn tổng hợp của các loại chuyên môn. Không có trường học nào dạy về chính trị vì đó là môn không thể dạy.
… Họ không hiểu mối liên quan mật thiết giữa chính trị và đạo đức vì thực ra chúng chỉ là một. Đạo đức là chính trị trên quy mô cá nhân trong khi chính trị là đạo đức trên quy mô quốc gia.
Một biện luận thuộc loại xin lỗi,… siêu dốt, không hơn không kém.
Trước hết, tố người khác ‘lên đồng’ trong khi chính mình cũng đang ‘lên đồng’ là chuyện tự vả vào mặt mình thôi.
Sau đó, chửi người khác không hiểu biết về chính trị để rồi giảng giải cho thiên hạ biết chính trị và đạo đức là một thì quả là chuyện… tự vả vào mặt mình thêm vài cái nữa, vì chẳng hiểu gì về chính trị cũng như mù tịt về đạo đức mà lại đi dạy bảo người khác về chính trị và đạo đức.
Điểm căn bản mà tác giả hiển nhiên không hiểu, là trong chính trị, có những khác biệt quan điểm rõ ràng, mà chẳng bên nào có thể đấm ngực nói “ta mới là chính danh, là nhân bản, là hiểu biết, là khôn ngoan, là thông minh, là đạo đức, là chân lý, là tất cả những gì tinh hoa, tốt đẹp nhất của nhân loại, còn đối thủ của ta thì toàn là rác rưởi, gian trá, ngu dốt, vô đạo, bất nhân,…”. Quan niệm hợp ý mình là ‘Ông Thiện’, không hợp ý mình là ‘Ông Ác’ là cách nhìn ngớ ngẩn của những người đầu óc có sạn, sống mấy chục năm trong xứ thành đồng của tự do tư tưởng mà vẫn không hiểu được cái tính ngạo mạn, chủ quan trịch thượng, mục hạ vô nhân đó chính là cái căn gốc của vấn nạn độc tài phát xít và độc tài cộng sản trên thế giới. May là tác giả chỉ có cây bút để viết nhảm thôi, chứ nắm được quyền hành và công an trong tay thì cũng không khác gì Hitler hay VC, khác ý là không ăn kẹo đồng thì cũng đi cải tạo mút mùa.
Một cụ tỵ nạn hạ bút viết tương tự “Một số người hành xử một cách độc tài, độc tôn, độc đoán không khác gì Cộng Sản, hễ ai trái ý là họ chửi bới tàn tệ, chụp mũ độc địa, đặt tên tục tĩu cho tất cả những người không đồng chính kiến. Quan điểm của họ là: “Không theo ta thì là kẻ thù ta!”.
Chính xác! Ch đáng tiếc là cụ này dùng câu đó để mô tả những người mà cụ gọi là cuồng mê Trump, nghĩa là cụ chỉ nhận định một chiều, mà không dám nhìn nhận câu này áp dụng cho cả những người người cuồng mê DC. Kẻ này từ ngày bắt đầu viết bài cho Việt Báo cách đây cả chục năm, vì không về phe DC, công kích TT Obama, nên đã nhận không biết bao nhiêu emails chửi rủa thô tục nhất. Chụp mũ là VC thì khỏi nói.
Trở về bài viết “Giải mã…”, nói về trường dạy chính trị, xin lỗi, trên thế giới có cả vạn trường dạy môn này, gần như tất cả các đại học lớn của Mỹ đều có lớp dạy về chính trị, gọi là political science.
Ngay cả bên Pháp, trong những trường lớn Tây gọi là ‘Grandes Ecoles’, có trường rất nổi tiếng gọi là trường ‘Science Po’ https://www.sciencespo.fr/en
Có lẽ tại chính trị học không được dạy ở cấp tiểu học nên tác giả NXV không biết thôi.
Sau đó, viết “chính trị và đạo đức là một” thì đúng là tuyệt chiêu của u mê. Theo lý luận này, tất cả các linh mục, sư sãi đạo đức nhất đúng ra phải ra tranh cử tất cả các trách nhiệm chính trị trên thế giới, theo gương cái xứ văn minh nhất thế giới là Iran, nơi mà chính trị, đạo đức và cả tôn giáo “là một”, nằm trong tay các giáo chủ khổ-mí-nị.
Thật ra, chính trị và đạo đức có thời đã là ‘một’, không sai, nhưng đó là thời của Tầu khoảng mấy ngàn năm trước. Khi đó, các người ra làm quan, tức là ra làm chính trị, phải thi, và thi dựa trên việc học thuộc lòng các sách như Đạo Đức Kinh. Đó là quan niệm phong kiến cổ lỗ sĩ theo đó các quan là các bậc phụ mẫu của dân, phải cai quản dân bằng cách làm gương đạo đức, tương tự như bố mẹ làm gương đạo đức cho con cái trong nhà. Bây giờ mà đòi hỏi tổng thống Mỹ phải trị quốc, bình thiên hạ bằng các lời dạy đạo đức của Khổng Tử, Lão Tử, Mạnh Tử, Trang Tử,… thì chỉ là muốn… tự tử.
Trong xã hội Mỹ, thế kỷ thứ 21, tổng thống chỉ là một công chức lãnh lương may ra cao hơn thu nhập của một ông chủ tiệm phở khu Bolsa, được trao cho một việc -một cái job- phải làm, tức là lo cho dân có công ăn việc làm, kinh tế phát triển, nước có thanh bình,… Làm được việc, có kết quả tốt, thì cho làm thêm vài năm nữa, sau đó cũng vẫn bị sa thải, cho người khác làm. Nếu làm dở thì bị đuổi sớm hơn. Tới rồi đi. Chẳng ai cần biết đạo đức cỡ nào, vì tổng thống chẳng là bậc phụ mẫu của ai, cũng chẳng phải là những loại ‘tôn giả lãnh đạo tinh thần’ phải làm gương đạo đức cho bất cứ ai. May ra thì họ có thể làm gương cho mấy đứa con trong nhà của họ, mà cũng chỉ làm gương được khi chúng còn học tiểu học thôi, chứ lên tới trung học thì chúng đã coi bố mẹ như một thứ đồ cổ trưng trong nhà rồi. Chúng lên tới đại học thì chỉ nghe theo lời thầy và bạn, còn bố mẹ thì … làm ơn đừng ‘giảng đạo’ nữa (như Madonna đã hát “Papa Dont Preach!”).
Cái bệnh của các cụ ‘thấm nhuần’ đạo của các ông triết gia Tầu của 5.000 năm trước là vẫn dùng cái thước đo cổ lỗ sĩ Tầu để đánh giá các tổng thống Mỹ của thế kỷ 21. Mà vẫn đinh ninh mình làm vậy là quá đúng, quá… hiền triết, trong khi thực tế chỉ là việc làm hết sức lẩm cẩm của một cụ đồ gàn. Thời đại này, tìm đỏ con mắt không ra được một chính trị gia đạo đức theo mô thức mấy ông Tử Tầu.
Chính trị tân thời của Mỹ, so với chuyện đạo đức Tầu, không khác gì mặt trăng mặt trời. Có mặt trời thì không có mặt trăng, có mặt trăng thì không có mặt trời. Đạo đức cao thì chính trị kém, hay ngược lại chính trị giỏi thì ma mãnh, đạo đức mỏng như tờ giấy. Có cả mặt trời và mặt trăng cùng lúc, là chuyện phúc đời chưa thấy nổi.
Trong lịch sử cận đại Mỹ, ông Carter có thể là tổng thống ‘đạo đức’, ít nhất theo cách nhìn của vài người, nhưng có chuyện không ai chối cãi được, đó là việc ông này đã là một trong những tổng thống tồi tệ nhất lịch sử Mỹ, chủ trì một nền kinh tế bết bát chưa từng thấy trong khi ngoài nước thì bị một đám sinh viên cuồng tín Iran sỉ nhục, bắt cả một tòa đại sứ làm con tin trong hơn cả năm trời mà chỉ biết bó tay ngồi nhìn, thọ được đúng một nhiệm kỳ, bị anh ‘tài tử xi-nê hạng C’ Reagan hạ sát ván. Ngược lại, ông Clinton được suy tôn như một trong những tổng thống DC cao tay nhất về chính trị thì tư cách đạo đức đi vào lịch sử như tổng thống chuyên…’hút xì gà’ với gái tơ bằng tuổi con mình.
Các cụ DƯT khoan nhẩy nhổm lên chửi VL này vô đạo. Ở đây, không ai nói làm chính trị là phải vứt đạo đức vào thùng rác, mà vấn đề chỉ là định nghiã thế nào là đạo đức, tiêu chuẩn đạo đức là gì?
Tiêu chuẩn đạo đức của một Quản Trọng bên Tầu cách đây mấy ngàn năm khác rất xa tiêu chuẩn đạo đức của một tổng thống đại cường Mỹ trong thế kỷ 21. Mang Trump ra so sánh với Quản Trọng còn tệ hơn mang ca sĩ rap so sánh với ả đào hát chèo Hà Thành của ba thế kỷ trước.
Trong xã hội Mỹ hiện nay, đạo đức không phải là chuyện mặc áo thụng vái bốn phương tám hướng, cúi rạp người xin lỗi tứ tung, ăn nói gia giáo lễ phép nhưng hoàn toàn giả dối, càng không phải là làm gương qua một cuộc sống riêng tư bề ngoài có vẻ rất gương mẫu nhưng trong hậu trường thì chẳng ai biết đâu mà mò.
Mà đạo đức ở đây phải được nhìn trên một bình diện quốc gia, lớn rộng hơn nhiều, qua việc các tổng thống đã làm gì cho dân, có chu toàn trách nhiệm dân giao phó cho không.
Đạo đức của một quốc trưởng lãnh đạo một nước là việc chu toàn trách nhiệm với dân, lo cho dân có công ăn việc làm, có đời sống ấm no, hạnh phúc, có an toàn trong nước cũng như không phải dính dáng vào chiến tranh chết chóc tuốt bên kia trái đất nếu không có lý do chính đáng.
Đạo đức ở đây không phải là khả năng tròng vào cổ người dân cái gông cùm trợ cấp khiến họ trở thành những nô lệ chính trị đảng phái mãn đời; không phải là áp dụng chính sách ngu dân, tuyên truyền những chuyện dấm dớ như giới tính theo ý thích, cầu tiêu lưỡng giới; không phải là phục vụ cho thế giới đại đồng, giúp dân thế giới, cho dù dân xứ mình phải chịu thiệt thòi, mất việc làm để giúp thế giới phát triển, chấp nhận hàng rẻ tiền mà độc hại cho dân mình xài nhân danh lý tưởng hợp tác quốc tế, …
Thật sự mà nói, những cụ mang chuyện đạo đức ra để chửi TT Trump không phải ngu ngơ, vẫn luẩn quẩn trong vòng Tứ Thư Ngũ Kinh đâu, nhiều cụ cũng chưa bao giờ nghe nói đến mấy ông hiền triết Tầu nào. Chẳng qua, chuyện đạo đức chỉ là cái cớ, nằm trong sách lược tìm rác để liệng vào Trump thôi.
Sách lược tìm mọi cách để triệt hạ TT Trump của đảng DC và phe cấp tiến bao gồm nhiều ‘mặt trận’ đánh vào nhiều khiá cạnh như bất tài để dịch lây lan, kinh tế đóng cửa, thất nghiệp tràn ngập, lủng củng với đồng minh, thất bại với Tầu cộng và Hàn cộng,… sau khi những chiêu trò thông đồng với Nga, đổi chác với Ukraine, đàn hặc,… đều thất bại ê chề. Vô đạo đức chỉ là một trong các mặt tấn công thôi. Khai thác tối đa, không xuyên tạc chế biến thì cũng là chuyện bé xé ra to như tông tông Thiệu đã từng nói.
Thử nhìn lại thực tế, TT Trump có ‘vô đạo đức’ không? Các tổng thống trước đây có đạo đức hơn Trump thật không?
Những lập luận tấn công tính đạo đức của TT Trump nhắm vào mũi nhọn: ‘ăn nói’ và ‘dâm dục’.

VẤN ĐỀ ĂN NÓI
TT Trump bị tố cáo ăn nói theo kiểu một cụ tỵ nạn cuồng chống Trump gọi là ‘mất dạy’ hay tục tằn. Điển hình là các danh từ “shithole”, “pussy”, “shit”, “fucking”,…
Có cụ DƯT đã cố phiên dịch những chữ này qua tiếng Việt, dùng những danh từ Việt có thể nói thô tục bẩn thỉu nhất, mục đích để bôi bác Trump. Trên nguyên tắc, dịch như vậy không phải hoàn toàn sai, nhưng hiển nhiên là cố tình phỉ báng. Khi một anh Việt mở miệng chửi đổng tiếng Đan Mạch, hiểu theo nghĩa đen chính xác thì đó là danh từ phản ảnh một hành động thô tục nhất, nhưng trên thực tế, ai cũng biết khi nói cái tiếng này ra cửa miệng, trong đầu anh ta chẳng có một ý nghĩ tục tằn nào, chỉ là cách nói thôi. Bất cứ ai ở Mỹ, có bạn Mỹ, đều biết dân Mỹ mở miệng nói shit, fuck như cơm bữa mà chẳng hề có ý nghĩ tồi tệ, dơ bẩn gì. Cũng chẳng khác gì mấy ông Tây mở miệng chửi “merde” hàng ngày.
Theo nhiều tài liệu và hồi ký, thì nếu nói về ngôn ngữ shit-fuck,… thì bà Hillary là vô địch khi trong hậu trường Tòa Bạch Ốc, mở miệng là xài tiếng Đan Mạch Mỹ ngay, có lẽ chỉ thua TT Johnson thôi. Ngay cả cụ Biden, sau khi luật Obamacare được chính thức ban hành, cũng đã nói với TT Obama “This is a big fucking deal!. Theo các cụ tỵ nạn cuồng chống Trump thì phó tổng thống Biden nói chuyện với tổng thống như vậy có đạo đức hơn ông Trump không? Có đáng bầu làm tổng thống hơn không?
Trong đạo Phật, có câu “Tất cả tùy tâm”. TT Trump khi nói những chữ đó không có tà tâm. Người diễn giải cố tình khai thác, hay cố tình bôi bác, bới móc mới là người có tà tâm.
TT Trump cũng bị tố cáo là chuyên gia nói láo. Theo Washington Post, cho tới nay, ông đã nói láo khoảng gần 20.000 lần. DĐTC đã từng viết về chuyện này rồi, xin trích dẫn lại cho quý cụ DƯT có trí nhớ kém:
Báo phe ta Washington Post biểu diễn một màn ảo thuật hạng siêu: mỗi ngày mỗi đúc kết tổng số những câu nói láo của TT Trump, cho đến nay đã lên tới đâu gần 20.000 lần rồi [xin lỗi, kẻ này không theo dõi kỹ từng ngày nên không có con số chính xác], vị chi trong năm, 4 tháng chấp chánh, hay hơn 1.200 ngày, TT Trump đã nói láo trung bình 17 lần mỗi ngày liên tục không ngừng nghỉ.
Cách đếm của WaPo rất khoa học và chi tiết. Mỗi lần WaPo nghe câu nào không hợp ý hay hơi khác sự thật là một lần Trump nói láo. Như TT Trump đi thăm một thành phố, ông chào hỏi dân chúng “What a beautiful day!” mà bầu trời có ba cọng mây che mất mặt trời, là WaPo chăm chỉ ghi ngay ‘nói láo một lần’. Rồi khi ông hô “Chúng ta sẽ thắng!” thì chị ký giả WaPo sẽ chăm chỉ ghi ‘nói láo hai lần’. Cứ thế tiếp tục vì trung bình có tới 17 lần một ngày, còn 15 lần nữa.”
Theo các cụ tỵ nạn, cuồng chống Trump, đây chính là một trong những bằng chứng Trump vô đạo đức. Thế thì xin hỏi những câu nói láo như “Tôi thề không có gian díu sex gì với cô Monica hết’, hay “Nếu anh muốn giữ bảo hiểm y tế của anh thì anh vẫn được giữ,… thì có đạo đức không?
Khi các cụ liên tục tung ra tin phịa, tin xuyên tạc, tin bóp méo, các cụ có đạo đức không?
Khi một cụ () tố sảng VL chửi “bà Hillary là con đĩ”, cụ có còn đạo đức không? Có đủ tư cách để ném đá người khác không?

VẤN ĐỀ ‘DÂM DỤC’
Có hai chuyện phe ta chúi mũi vào công kích: đó là câu chuyện ông Trump nói về ‘chộp bướm’, và chuyện cả chục bà tố ông Trump đã sách nhiễu tình dục.
Về ‘chộp bướm’, đây là toàn bộ câu chuyện. Cách đây hơn một chục năm, ông Trump có cuộc phỏng vấn trên TV. Trong vài phút ngưng để quảng cáo, ông nói chuyện bù khú với anh nhà báo về chuyện có nhiều cô gái trẻ có tham vọng muốn nổi tiếng nên gặp những người nổi tiếng, họ sẵn sàng chấp nhận bị sách nhiễu. Đây là nguyên văn câu nói của ông Trump: “And when you're a star, they let you do it. You can do anything. ... Grab them by the pussy”, đại khái “Khi anh là một ngôi sao thì họ để anh làm vậy. Anh có thể làm bất cứ chuyện gì. Chụp bướm của họ”. Các cụ tỵ nạn cuồng chống Trump xuyên tạc thành ‘TT Trump thích chộp bướm phụ nữ. Câu nói của ông Trump hiển nhiên khiếm nhã, là chuyện mấy ông đực rựa hay bốc phét, lại biến thành một câu nói phản ảnh một ý muốn tục tằn dâm dục, vô đạo đức nhất.
Anh nhà báo là cháu của TT Bush con, gian trá lén thu âm cuộc nói chuyện riêng, cất vào kho, cả chục năm sau bung ra, không biết có ý trả thù việc ông chú Jeb Bush bị ông Trump hạ trong cuộc chạy đua vào Tòa Bạch Ốc hay không.
Chuyện này, TTDC đã khua chiêng trống hơn vỡ chợ, để rồi sau đó, dân Mỹ nhún vai, vẫn bầu ông Trump làm tổng thống. Chỉ những cụ tỵ nạn nghèo nàn tư tưởng cho đến nay vẫn mang chuyện này ra nhai đi nhai lại.
So với các tổng thống khác thì sao? Không cần đi xa, chỉ cần nhìn vào TT Clinton và ứng cử viên tổng thống DC hiện nay là cụ Biden.
TT Clinton thì xin miễn bàn thêm. Việc của TT Clinton là hành động cụ thể, có đầy đủ bằng chứng, kể cả vết tinh khí còn dính ở áo đầm cô Lewinsky, nhưng ‘phe ta’ coi như chuyện vớ vẩn không có gì đáng thắc mắc. Nhưng một câu bốc phét của Trump thì lại giống như tsunami, một tội cần chu di cửu tộc.
Thiên hạ cũng nhẩy dựng trước việc TT Trump bị cả nửa tá bà tố cáo sách nhiễu tình dục dù chẳng có thưa kiện nào đi đến đâu hết, nhưng lại cười xòa việc cả tá bà đã kiện TT Clinton, trong đó có một bà đã được trả 850.000 đô để bãi nại.
TT Obama không có vấn đề cá nhân nào, nhưng chẳng có gì bảo đảm là hoàn toàn trong trắng như ‘ma sơ’. Thời các TT Kennedy và Johnson còn sống, không ai nghe nói tới xì-căng-đan nào. Chỉ sau khi hai ông qua đời người ta mới biết hai ông tổng thống này dâm tặc hơn tất cả các tổng thống khác của Mỹ. [Muốn biết đời sống trong hậu trường của các tổng thống, tìm đọc hồi ký của các cựu nhân viên mật vụ lo bảo vệ an ninh cho các tổng thống. Trong Amazon.com có rất nhiều. Đáng kể là cuốn The First Family Detail của Ron Kessler; và Protecting Presidents của Dan Bongino].
Cá Nhân TT Obama có thể không có gì, nhưng dưới thời của ông, những tiêu chuẩn đạo đức trong xã hội Mỹ đã lọt xuống mương hết. Một anh râu ria xồm xoàng, nếu muốn, vẫn có thể vỗ ngực hô “tôi là đàn bà” và hiên ngang đi vào cầu tiêu phụ nữ ‘ngắm cảnh’. Những anh chị chuyển giới bất kể vì những lý do sinh lý chính đáng, hay lý do gian trá cuội chẳng hạn để có dịp vào cầu tiêu phụ nữ, hay tranh giải thể thao với các lực sĩ phụ nữ yếu đuối hơn, đều được tung hô là những người hùng của thời đại mới, dám xé tan các tiêu chuẩn giới tính hủ lậu.
Còn tư cách đạo đức của cụ Biden thì sao?
Cụ Biden bị một bà cựu phụ tá tố cụ sách nhiễu tình dục bà cách đây mấy chục năm. Câu chuyện nổi đình nổi đám được đâu ba ngày thì TTDC quyết định giúp cụ Biden chôn sâu dưới ba chục thước đất. Khác xa, rất xa cách TTDC đối xử với ông Kavanaugh khi ông này cũng bị tố sách nhiễu khi ông được bổ nhiệm thẩm phán Tối Cao Pháp Viện.
Một việc làm rất nổi tiếng của cụ Biden là chuyên môn... hít tóc phụ nữ rất kỹ, đã khiến nhiều bà thú nhận cảm thấy rất khó chịu. Có đạo đức không vậy?
Gia đình cụ Biden cũng là đề tài đáng để ý.
Cụ Biden có hai con trai, anh Beau sanh năm 1969 và anh Hunter sanh năm 1970. Anh Beau chết ung thư 2015. Ông em Hunter vuốt ve an ủi bà chị dâu. Sau vài tuần vuốt ve, chưa qua 49 ngày, ông em công khai sống chung với bà chị dâu góa phụ mặc dù khi đó đang có vợ và ba con. Được hỏi về chuyện loạn luân này, cụ Biden tuyên bố rất vui mừng thấy anh Hunter kếp hợp với bà chị dâu! Qua tới 2018sau khi đã ly dị vợ sống với bà chị dâu một thời gian, anh Hunter bỏ bà chị dâu, đi với với bà khác. Chưa được một năm, lại làm đám cưới với một bà khác nữa. Sau đó bị bà đào vừa bỏ thưa kiện là bố của đứa con mới sanh của bà. Anh Hunter chối, bị tòa bắt thử DNA, xác nhận là bố thật. Tòa đang bắt phải nộp giấy thuế, kê khai tài sản, kể cả tất cả các đầu tư tại Ukraine và Trung Cộng để tòa tính tiền chia lại cho đứa con hoang và bà mẹ. Nội vụ đang đợi tòa xử.
Ở đây, ta chưa nói về chuyện làm ăn tham nhũng với TC, là đề tài của một bài khác,
Gia đình cụ Biden như vậy sao không thấy có cụ tỵ nạn đạo mạo nào bàn luận vậy?
Dù sao thì những chuyện lem nhem kiểu em chồng chị dâu cũng không có trong đám con cháu TT Trump, nhất là chắc chắn không có chuyện ông bố lại ‘rất vui mừng’ trước cảnh loạn luân này.

Thẳng thắn mà nói, hình như tất cả hoàn toàn tùy thuộc tính phe đảng theo kiểu hòn bi cũng méo mà củ ấu vẫn tròn. Vấn đề của chúng ta là phải mở to mắt để nhìn, vểnh tai để nghe, đừng bị khai thác, biến thành những người mà Lê-Nin gọi là… useful idiots.




Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2020

Thomas Sowell: Khi bạn muốn giúp người thì nói với họ sự thật, khi muốn giúp bản thân mình thì nói với người điều họ muốn nghe

Thomas Sowell: Khi bạn muốn giúp người thì nói với họ sự thật. Khi muốn giúp bản thân mình thì nói với người điều họ muốn nghe.

Thứ Năm, 23 tháng 7, 2020

Khi đi tàu hay đi xe bus hay phương tiện công cộng nên tránh ngội vào ghế "ưu tiên"

Trên phương tiện công cộng thường có một số ghế giành cho người "vận động khó khăn hơn người bình thường". Tiếng Việt tạm gọi là "ghế ưu tiên", và trong tiếng Nhật viết là "ưu tiên tọa tịch" 優先座席 và ở Nhật bao giờ cũng viết kèm thêm tiếng English là "Priority Seat" như trong hình ở trên.

Hôm nay tôi đi tàu, tôi đứng ở ngay cửa ra vào, và những cái ghế ưu tiên quay lưng ra phía cửa. Tôi có một thói quen là không bao giờ ngồi vào những ghế này, kể cả khi không có ai quanh đó. Nếu tìm được ghế thường thì ngồi, không thì tôi sẽ đứng. Cũng là do nghề chúng tôi đi biển, làm sĩ quan trên biển, một ngày đứng 8 tiếng chia 2 ca, đứng suốt 4 tiếng đồng hồ là bình thường. Khi làm thuyền trưởng, thời gian đứng liên tục có khi còn nhiều hơn, 6 hay 8 tiếng liên tục cũng là bình thường. Bởi vậy việc đứng ở trên tàu hay trên xe vài tiếng, với dân đi biển như chúng tôi không thành vấn đề.
Lúc vừa lên tàu, mặc dù đang mùa đại dịch, nhưng 8 cái ghế ưu tiên trước mặt tôi đều có người ngồi (tấm hình trên chụp khi đã có vài người xuống khỏi tàu).
Đi ngay sau lưng tôi là một phụ nữ khoảng 40 tuổi, chắc là người tật nguyền, nên bước thấp bước cao, và khi đứng thì bị vẹo hẳn sang một bên. Hẳn là một đối tượng được ưu tiên ngồi ghế. Nhưng tiếc là cả 8 cái ghế ưu tiên và tất cả các ghế thường khác đều đầy người rồi. Và vì những cái ghế ưu tiên đó quay lưng ra cửa nên không ai trong số họ thấy chị phụ nữ đó. Chị bắt buộc phải đứng như tôi.
Trong chuyện này, không ai có lỗi!

Tuy nhiên, có lẽ nếu như mọi người bình thường đều ngay từ đầu không ngồi vào "nghế ưu tiên" thì hôm nay chị phụ nữ đó chắc đã có chỗ ngồi.
Cũng may là chị chỉ phải đứng qua một ga. Ở ga kế, có người xuống và chị có chỗ ngồi.
Qua chuyện này, tôi lại thấy việc tôi không bao giờ ngồi vào chỗ "Priority Seat" là đúng luôn ngay từ đầu. 

Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2020

Nguyễn-Xuân Nghĩa 20110703 (bài viết 9 năm trước!) Kiến Nghiệp và Đại Nghiệp

Kiến Nghiệp và Đại Nghiệp
Nguyễn-Xuân Nghĩa 20110703 (bài viết 9 năm trước!)
Chín mươi năm của đảng Cộng Sản Trung Hoa....
Vạn lý trường chinh về chốn cũ
Ngẫu nhiên thôi, khi Trung Quốc tưng bừng chào mừng 90 năm ngày thành lập Trung Hoa Cộng sản đảng (mùng một Tháng Bảy 1921) thì dân Mỹ hẹn nhau... nướng thịt. Theo thông lệ, họ ở nhà ăn mừng ngày công bố Tuyên ngôn Độc lập, mùng bốn Tháng Bảy 1776, đến tối thì gọi nhau ra ngõ xem pháo bông, hầu như nơi nào cũng có. Cũng bình thường thôi, chuyện không có gì mà ầm ĩ.
Cũng ngẫu nhiên thôi, nhân dịp này, Trung Quốc phổ biến cuốn phim tuyên truyền về sự ra đời của đảng Cộng sản (Kiến Đảng Vĩ Nghiệp - sự nghiệp vĩ đại của việc dựng đảng) khiến ta nhớ đến cuốn phim năm ngoái để chào mừng 60 năm ngày thành lập Cộng hoà Nhân dân Trung Quốc (mùng một Tháng 10 năm 1949). Phim Kiến Quốc Đại Nghiệp (sự nghiệp lớn lao của việc dựng nước)
Ngẫu nhiên vì có dịp so sánh giữa cái lớn lao và cái vĩ đại. Dựng đảng mới thật là vĩ đại, còn lớn hơn dựng nước!
Thâm thúy lắm.
Mà cũng là một ngẫu nhiên thâm tím. Khi nói đến phim Kiến Quốc Đại Nghiệp của Tầu là nhớ đến "Ngàn năm Thăng Long" của ta vào năm ngoái và cuốn phim về Lý Công Uẩn! Cuốn phim nên có tiểu tựa là... "công dã tràng": tác phẩm về thời độc lập ngàn năm trước chỉ là sản phẩm ngô nghê rất "tẫu". Nó vấy bẩn vào Thăng Long, vấy nhục cho văn hoá. Quả là thâm tím ruột gan vì một ngàn năm sau thì ta lại quay về thời Hán hóa.
"Đường tới thành Thăng Long" dẫn đến ngõ cụt. Công dã tràng là thế!
Nhưng thôi, bài này không viết về điện ảnh hay nghệ thuật tuyên truyền của Hà Nội... cho Bắc Kinh. Mà sẽ viết về Trung Quốc, nguyên bản của những âm bản đen tối đã thấy đảng Cộng sản Việt Nam nhiệt thành áp dụng....
***
Canh Tân và Độc Lập
Lúc ban đầu, đảng Cộng sản Trung Hoa được 13 người trí thức lập ra năm 1921, với hành trang tư tưởng là chủ nghĩa Marx, do Quốc tế Cộng sản (Komintern) của Liên Xô khai trí và yểm trợ.
Số đảng viên vào buổi đầu nguồn chỉ có 50 người, với hoài bão tiến hành một cuộc cách mạng với giai cấp công nhân tại thành thị và nông dân tại thôn quê. Mục tiêu là để ra khỏi trình trạng suy tàn của quốc gia sau khi nhà Mãn Thanh sụp đổ và tình trạng hỗn loạn của "Trung Hoa Dân Quốc" do Quốc dân đảng lãnh đạo.
Xuất hiện sau Quốc dân đảng chín năm, Cộng sản đảng là một dự án khác cho Trung Quốc, khi ấy đang bị nội loạn vì các lãnh chúa cát cứ và lại bị liệt cường uy hiếp, đứng đầu là Nhật Bản. Và cả hai đảng đều được Quốc tế Cộng sản yểm trợ để thực hiện mục tiêu của Liên Xô thời Lenin.
Không may cho Việt Nam, Hồ Chí Minh lại trôi vào cái mương đó.
Nhìn lại thì người ta thấy ra hai mục tiêu song hành của cả đảng là canh tân và độc lập. Cả hai đều muốn đuổi hươu, "trục lộc", tức là tranh thủ quần chúng cho cuộc cách mạng của họ. Trong mục tiêu đó tất nhiên là phải có tranh giành ảnh hưởng, dù là có giai đoạn chính thức hợp tác với nhau theo yêu cầu của Komintern sau khi Trung Quốc bị Nhật Bản xâm chiếm.
Nơi tranh thủ đầu tiên là thành thị thì tình hình còn ngang ngửa. Khi Cộng sản đảng đổi chiến lược và phát triển cơ sở tại nông thôn, họ huy động được một lực lượng quần chúng đông đảo hơn. Cuộc "Vạn lý Trường chinh" nằm trong chiều hướng đó và đấy cũng là lúc ngôi sao Mao Trạch Đông tỏa sáng. Khả năng huy động quần chúng nông dân đói khổ, nhất là từ các tỉnh bên trong lục địa, là yếu tố quyết định dẫn tới chiến thắng và sự ra đời của Cộng hoà Nhân dân Trung Quốc vào tháng 10 năm 1949.
Thật ra, nền độc lập được thu hồi chủ yếu là do Nhật Bản bị Hoa Kỳ đánh bại năm 1945, nhưng công lao kháng Nhật cũng cho đảng một uy tín rất lớn để nắm quyền và tiến hành việc canh tân. Di sản ấy, lẫn mưu lược của mình, đã giúp Mao Trạch Đông kiểm soát được bộ máy nhà nước, nhưng để canh tân theo kiểu riêng: tiến hành cách mạng qua nhiều điều
hoang tưởng và tàn ác.
Không nói đến tranh chấp ban đầu về đường lối mà chỉ kể từ khi nắm quyền dưới sự lãnh đạo của Mao cho đến ngày Mao tạ thế năm 1976, đảng phát động khoảng 25 chiến dịch lớn nhỏ lồng vào nhau. Làm vài chục triệu người mất mạng! Nào là "Thổ địa Chính cách", "Trấn phản" đến "Tam phản" rồi "Ngũ phản", "Bách hoa Vận động", "Đại dược tiến", "Đại văn cách", v.v...
Trung bình là trong hơn hai chục năm lãnh đạo của Mao, mỗi năm lại có một chiến dịch nhằm canh tân xã hội mà thực chất là củng cố quyền lực. Những đối tượng bị tiêu diệt chính là kẻ có tiền hoặc dám suy nghĩ khác với lãnh tụ. "Giai cấp tư bản" hoặc "Kẻ thù của nhân dân" chỉ là cách gọi tùy thời.
Ý thức hệ được sử dụng như chiến lược phát triển quốc gia thật ra chỉ là mưu lược của một lãnh chúa muốn nắm quyền tuyệt đối. "Ngã vi thiên hạ sự, hà tích tiểu dân tai". Ta mưu việc thiên hạ thì tiếc gì tai họa của đám tiểu dân! Châm ngôn tương truyền là của Thành Cát Tư Hãn có thể phản ảnh tinh thần Mao Trạch Đông. Và cái "thiên hạ sự" ấy chỉ là quyền bính, chứ không là canh tân hay hiện đại hóa.
Cuộc đời và sự nghiệp của Mao xứng đáng xuất hiện trong một cuốn sách về "Thuật chính trị", với ý nghĩa hắc ám nhất của chữ "thuật". Nhưng đáng ngạc nhiên là dân Trung Hoa, từ Phó Chủ tịch Lưu Thiếu Kỳ trở xuống, đều cúi đầu như một bầy cừu.
Nhìn lại thì người thật sự tiến hành cách mạng để canh tân Trung Quốc chính là Đặng Tiểu Bình.
Đặng Tiểu Bình - xây dựng nền móng cho chủ nghĩa lý tài đỏ
Sau ba lần bị "đuổi xuống chuồng bò", ông cũng có đầy mưu lược chính trị để tồn tại, kể cả lánh nạn Mao Trạch Đông và Giang Thanh bằng cách trốn vào tư dinh của... Mao Chủ tịch để đấm ngực thế thốt! Nhờ vật mà không gặp số phận của Lưu Thiếu Kỳ, cũng ly kỳ như truyện Trung Hoa thời cổ vậy!
Mà cũng nhờ vậy, 30 năm sau khi Cộng hoà Nhân dân Trung Quốc ra đời, họ Đặng đã pha loãng cái chất đậm đặc sắt máu của ý thức hệ, và dàn xếp chuyện chính trị trên thượng tầng để tiến hành cải cách kinh tế. Một biến cố có góp phần cho những dàn xếp chính trị với phe thủ cựu là việc Quân đội Giải phóng bị rát tay khi cho Việt Nam một bài học vào năm 1979!
Quá lạc hậu thì đánh đấm gì?
Nỗ lực cải cách trước hết của họ Đặng là buông bàn tay xiết họng nhân dân.
Canh Tân và Cấu Kết
Như vậy, sau hơn trăm năm mê hoảng chém giết, Trung Quốc chỉ bắt đầu hiện đại hóa là từ Đặng Tiểu Bình. Chúng ta không nói về Đài Loan ở bên kia eo biển....
Nhưng chỉ 10 năm đó sau thôi, việc giải toả kinh tế dẫn tới đòi hỏi về cải cách xã hội và chính trị trước hai tệ nạn là lạm phát và tham nhũng. Đây là nguyên ủy của vụ Thiên an môn 1989 khiến mấy ngàn người bị tàn sát khi quyền lực đảng bị đe dọa. Mọi cuộc tranh luận về cải cách chính trị đều chấm dứt. Đảng vẫn phải nắm quyến tuyệt đối.
Sau khi chấn chỉnh trong đảng, từ năm 1992 cũng Đặng Tiểu Bình quyết định tiếp tục cải cách kinh tế - và còn cho phép hình thành khu vực tư doanh. Tức là 70 năm sau khi thành lập, đảng Cộng sản xoá bỏ sự đối lập truyền kiếp giữa tư sản - hạt nhân của chủ nghĩa tư bản - với xã hội chủ nghĩa. Ông gọi đó là xã hội chủ nghĩa với màu sắc Trung Hoa. Diễn giải cho sát ý, đó là xã hội chủ nghĩa lý tài.
Đấy là một lý luận khá mới mẻ, mà cứ bị khoả lấp sau câu nói về "mèo trắng mèo đen", vốn dĩ không của họ Đặng!
Theo đúng phép Trung Hoa là phải có nhãn hiệu thì mới có danh nghĩa, họ nói đến "Tư tưởng Mao Trạch Đông, Lý luận Đặng Tiểu Bình" là tinh thần chỉ đạo. Sau này mới thêm một vế thứ ba, là "Phương pháp Giang Trạch Dân". Đó là khi họ Giang phát minh ra thuyết "Tam Biểu" để canh tân đảng – vẫn
khác với canh tân quốc gia.
Xuất hiện từ năm 2000, thuyết "tam biểu" có nghĩa là đảng là đại biểu cho lực lượng sản xuất tiên tiến, đại biểu cho nền văn hoá kỹ thuật tiên tiến, và đại biểu cho quyền lợi căn bản của đại đa số quần chúng nhân dân.
Ta cần lùi lại một chút để nhìn trên toàn cảnh mà hiểu ra ẩn ý bên dưới.
Sau khi cho tư doanh hoạt động, và quả nhiên là họ giúp cho kinh tế tăng trưởng ngoạn mục, đảng thấy ra sự hình thành của một lớp người tiên tiến: các doanh gia! Màu sắc Trung Hoa mà...
Thành phần này bén nhạy chạy theo kinh tế thị trường mà tránh xúc phạm vào chính trị rồi trở thành lớp người biến báo thành công. Không thể để thành phần tự do ấy cứ tự do làm giàu, có khi trở thành thế lực xã hội chính trị, rồi sau này hoạt động song song với nhà nước được. Nếu tiêu diệt họ theo kiểu Mao thì xứ sở phá sản, đảng bèn kéo họ vào. Phong cho họ nhãn hiệu tiên tiến vì có khoa học kỹ thuật và phương tiện sản xuất tiên tiến!
Nhờ đặc tính đại biểu tiên tiến ấy, đảng Cộng sản tiếp tục giữ chính danh lãnh đạo để đưa Trung Quốc vào kỷ nguyên hiện đại. Tư tưởng Mao Trạch Đông có thể là sự rồ dại của một thiên tài chính trị, chứ lý luận Đặng Tiểu Bình và phương pháp Giang Trạch Dân mới là sự sáng tạo của một đảng chính trị!
Nhưng, như một đồng tiền, sự thể này cũng có hai mặt.
Giang Trạch Dân - "tam biểu chi thuyết"
Vốn dĩ thực tiễn hơn đám trí thức và quan lại của Trung Hoa truyền thống, các doanh gia Trung Quốc biết phân biệt lợi hại. Họ gia nhập đảng để qua đảng mà ảnh hưởng đến bộ máy nhà nước và khuynh đảo cơ chế kinh tế hầu gia tăng quyền lợi của mình! Họ trở thành một đám tư bản khoác áo đỏ. Tư bản đỏ là thế!
Thật ra, trong lịch sử, các đại gia Trung Hoa mà muốn làm giàu thì vẫn cấu kết với các quan trong triều, nhất là lớp thái giám đầy quyền uy như dưới đời Minh. Thời nay, các đại gia vào đảng và cấu kết với Trung ương Ủy viên, thậm chí Ủy viên bộ Chính trị. Vẫn chỉ là màu sắc Trung Hoa. Kết cuộc thì doanh gia và đảng viên đều cùng có lợi: đảng viên giữ đặc quyền, doanh gia chiếm đặc lợi.
Và đổi chác cho nhau trong một vùng đất xám được đôi bên cùng bảo vệ rất kỹ.
Cấu Kết và Tụt Hậu
Nhìn từ bên ngoài thì đảng Cộng sản Trung Quốc có vẻ đã thoát xác và tiến bộ hơn xưa.
Năm 1978, trước thời họ Đặng mở cửa, trong số đảng viên là 37 triệu thì hơn hai phần ba là công nông, thành phần "có học" chỉ là thiểu số. Sau sáng kiến của họ Giang, Hiến pháp được tu chỉnh năm 2002 đã cho các thành phần khác vào đảng, kể cả trí thức và tư doanh. Năm 2005, khi thế hệ thứ tư Hồ Cẩm Đào, Úy Kiện Hành và Ôn Gia Bảo đã nắm vững bộ máy đảng và nhà nước, đảng có 70 triệu đảng viên, gần gấp đôi thời mở cửa. Trong số này, công nông chỉ chiếm 29% và giới chuyên gia và bậc đại học chiếm đa số là 53%.
Cũng trong năm 2005, 75% doanh gia Hoa lục được khảo sát cho biết là họ đã hoặc sẵn sàng gia nhập đảng. Qua năm 2008, một công trình nghiên cứu khác cho biết 34% thành phần tư doanh của Trung Quốc đã thành đảng viên. Thuộc Quốc hội khoá 11 hiện nay, trong tổng số 2.987 đại biểu nhân dân, 70 người giàu nhất đang nắm trong tay tổng số tài sản trị giá hơn 75 tỷ đô la.... Trung bình là mỗi người có một tỷ rưỡi!
Tây phương khờ khạo bèn ngợi ca là đảng đang tự "tiểu tư sản hoá" chứ đã hết là cộng sản. May ra một tầng lớp trung lưu sẽ đưa tới thay đổi tốt đẹp hơn cho xã hội.
Sự thay đổi có xảy ra, nhưng không theo hướng đó!
Đảng Cộng sản Trung Hoa đã định chế hóa - hợp pháp hóa - sự cấu kết giữa chính trường và doanh trường, để một thiểu số trong xã hội thâu tóm cả quyền lẫn lợi, và thoải mái chuyển lại cho con cháu. Trong chính trường mà có "Thái tử đảng" thì ngoài doanh trường có "thế hệ đại gia thứ hai".
Sự cấu kết đó làm thui chột tinh thần cải cách, óc sáng tạo, và tổ chức kinh doanh, vì những kẻ có quyền và có lợi đều muốn bảo vệ nguyên trạng. Họ không chấp nhận thay đổi. Sự cấu kết đó còn lập ra rào cản tự nhiên khiến đa số còn lại không có đất tiến thân, bất mãn và gây nguy cơ động loạn. Tưởng rằng canh tân mà thật ra tụt hậu.
Sau "Tư tưởng Mao Trạch Đông, Lý luận Đặng Tiểu Bình và Phương pháp Giang Trạch Dân", họ phát minh ra "Kỹ thuật Hồ Cẩm Đào". Đó là ăn nói nước đôi, là trò chơi lưỡng diện, thò lò hai mặt.
Với bên ngoài thì "vận dụng khoa học kỹ thuật" để "xây dựng xã hội hài hòa" vì mục tiêu "quật khởi hoà bình", mà bên trong vẫn là việc khôi phục lại chủ nghĩa duy chủng Đại Hán trên các sắc tộc khác và phát huy nét đại bá của Mao Trạch Đông: nhân lễ kỷ niệm 90 năm ngày thành lập đảng, các biểu hiệu đỏ bầm của Mao vào thời Đại Văn Cách đã tái xuất hiện rợp trời, trong tiếng rống "Đông phương hồng"!
Nhiều nhân vật có thể giá sau Đại hội 18 vào năm tới đã ngấm ngầm khôi phục tư tưởng Mao Trạch Đông làm tinh thần chỉ đạo, cũng với đầy thủ đoạn của Mao.
Nghĩa là làm sao?
***
Hồ Cẩm Đào - Lưỡng diện và Bát phản
Nghĩa là 90 năm sau khi ra đời, 30 năm sau khi cải cách, đảng Cộng sản Trung Hoa đang trở thành một đảng cực kỳ phản động. Nó cưỡng chống sự tiến hóa và vì vậy lại trôi về chốn cũ.
Đấy là lúc ta nên nhắc đến hai chiến dịch liên tiếp của Mao, vào cuối năm 1951 là "Tam phản", vào đầu năm 1952 là "Ngũ phản".
Hai chiến dịch nêu ra ba cộng với năm là tám tội danh vẫn đang là hiện đại như mới, phổ biến từ trong đảng ra đến ngoài: 1) tham nhũng, 2) lãng phí, 3) quan liêu, 4) hối lộ, 5) ăn cắp công sản, 6) trốn thuế, 7) gian dối trong hợp đồng, và... 8) đánh cắp tin tức tình báo kinh tế! Sáu mươi năm sau, hai chiến dịch này vẫn là ưu tiên cấp thiết! Chuyện canh tân đất nước chỉ là hão huyền
Canh tân quốc gia không xong thì đảng xoay về chuyện độc lập dân tộc, để ca tụng tinh thần Đại Hán. Qua sự cổ võ của đám Maoist và quân đội. Tinh thần Đại Hán ấy được hiện đại hóa thành chủ nghĩa bá quyền, với việc mở rộng khu vực đặc quyền kinh tế và xây dựng vùng trái độn quân sự ở bốn phương tám hướng!
Trong khi ấy, đa số thành phần trí thức thì vẫn trở lại nếp khôn ngoan truyền thống thời phong kiến. Các "viện sĩ" này không "thổi da trâu", là nói phét với thiên hạ, thì "vỗ mông ngựa", là nịnh hót cường quyền.
Vấn đề là hệ thống chính trị quái đản ấy chưa ra tới ngoài thì có khi đã bò nhoài ở trong vì nội loạn: Thành phần cùng khốn từng được Mao Trạch Đông vét vào cách mạng nay đang lởn vởn tư tưởng cách mạng ở trong đầu. Cũng rất truyền thống.
Cho nên, 90 năm sau khi đảng "kiến nghiệp", Trung Quốc có khi lại gặp "đại nghiệp" - một cái nghiệp kinh hoàng vĩ đại! Sự nghiệp và nghiệp chướng có khác nhau rất xa.
Lúc ấy, "thủ đoạn" Tập Cận Bình sẽ là gì? Phải đợi tới năm 2021 thì mới biết được!

(sưu tầm) Một anh Mỹ và một anh Mễ sống ra sao ở Mẽo

CHUYỆN CUỘC SỐNG Ở MỸ
Ngày chủ nhật rãnh, kể chuyện đời bên Mỹ cho quý vị nghe chơi. Tôi sống trong vùng Silicon Valley, thung lũng điện tử, vùng đắt đỏ nhất nước Mỹ, bởi vậy phải làm việc cật lực, đôi khi phải làm thứ bảy, chúa nhật mới đủ sống. Gần nhà tôi có một gia đình người Mễ (Mexico), cuối tuần nào cũng hội họp nhậu nhẹt lai rai rất vui vẻ.
Ban đầu tôi cũng hơi ngạc nhiên vì sống trong vùng này, thảnh thơi như thế, chắc phải làm việc với lương rất cao.
Sau một thời gian tìm hiểu, tôi được biết anh Mễ là di dân lậu. Giống như tôi, anh có vợ và 2 con nhỏ còn đi học, vợ ở nhà lo việc gia đình, đưa đón con đi học. Vợ anh sống ở Mỹ hợp pháp, Tuy sống chung, nhưng 2 vợ chồng không có hôn thú vì tình trạng không hợp pháp của anh. Tìm hiểu thêm tôi biết anh làm công nhân lao động nên được trả tiền mặt $17/giờ,?trong khi tôi lãnh $45/giờ. Tôi thấy chuyện này có vẻ bất công, kỳ thị với người sống bất hợp pháp.
Nhưng sau khi tìm hiểu kỹ, thì thấy vậy mà không phải vậy.
Tôi làm $45/giờ x 40 giờ x 4 tuần $7200/tháng. Sau khi đóng các loại thuế khoảng 30% tôi còn lại $5040.
Anh Mễ làm 17$/giờ x 40 giờ x 4 tuần $2720, không đóng thuế còn nguyên $2720.
Tôi đóng bảo hiểm sức khoẻ cho cả gia đình khoảng $1000/tháng, nhưng hãng cho 1/2 nên chỉ đóng $500 nên tiền lương còn $4540.
Anh Mễ, vì gia đình không có lợi tức nên chính phủ chi trả tất cả bảo hiểm sức khoẻ cho cả gia đình, anh không trả đồng nào.
Mỗi tháng gia đình anh Mễ, vì không có lợi tức nên gia đình anh 3 người (không tính anh Mễ vì anh không hợp pháp) được chính phủ cho $983 tiền mặt, do đó số tiền anh có được là $2720+$983 = $3703.
Mỗi tháng tiền ăn gia đình tôi khoảng $500 nên tôi còn lại $4040.
Mỗi tháng gia đình anh Mễ 3 người được chính phủ cho thêm $509 tiền ăn. Do vậy tiền anh vẫn còn nguyên $3703.
Mỗi tháng tôi trả tiền nhà $2500 nên còn lại $1540.
Mỗi tháng anh Mễ không trả đồng nào vì nằm trong diện nghèo, chính phủ trả tất cả tiền nhà (Section 8.) Anh còn nguyên $3703.
Mỗi tháng tôi trả khoảng $300 tiền điện, gas, nước nên còn lại $1240.
Mỗi tháng anh Mễ cũng trả $300 nhưng công ty điện đã giảm bớt 40% nên anh chỉ trả $180. Anh còn lại $3523.
Mỗi ngày con tôi đi học phải trả tiền ăn trưa $3.25 mỗi đứa $3.25 x 2 đứa x 5 ngày x 4 tuần = $140. Do đó tôi còn lại $1100.
Mỗi ngày con anh Mễ đi học không phải trả tiền ăn vì gia đình nghèo, hàng tuần, trường phải cho đem đồ ăn về ăn thêm vào thứ bảy, chủ nhật. Do vậy anh vẫn còn nguyên $3523.
Mỗi tháng tôi đóng bảo hiểm xe $200 nên tiền còn lại $900.
Anh Mễ không biết có bảo hiểm hay không, nhưng cứ tính là có, thì anh cũng trả $200 như tôi. Anh còn lại $3323.
Mỗi tháng tôi và anh Mễ đổ xăng $350 (2 xe). Tôi còn lại $550. Anh Mễ còn $2973.
Mỗi tháng tôi trả nợ xe $300 còn lại $250.
Mỗi tháng anh Mễ trả nợ xe $300. Anh Mễ còn $2673.
Tính chơi, lợi tức sơ sơ một tháng, đã thấy anh Mễ có lợi tức hơn tôi gấp 10 lần. Bởi vậy đừng thấy vậy mà tưởng vậy.
Dân Việt mình cũng rất nhiều người giống gia đình anh Mễ này lắm chứ hổng phải chỉ có gia đình anh Mễ đâu. Riêng dân quý phái da màu thì tỷ lệ gấp vài lần chứ không phải ít. Bởi vậy, đừng lấy làm lạ khi thấy dân chơi đi biểu tình hoài mà không lo làm việc. Sống ở Mỹ dân vô sản được liệt vào hàng quý phái.
(ST)

Tam cố siêu thị - 靴プラザ

Hẳn mọi người đều biết cụm từ "tam cố thảo lư" 三顧草廬 là để nói đến việc Lưu Bị đã 3 lần đến lều cỏ để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp.
Chuyện đó kệ đi, ai thích thì thích, ai ghét thì ghét, không ảnh hưởng đến ai.

Còn tôi, 3 lần đi siêu thị để sắm cho mình một đôi giày, kể ra cũng kiên trì gớm! Hì... thật ra đó là tôi kém cỏi nên thế thôi.
Chủ Nhật lần thứ nhất, đến siêu thị mua giày, lúc thử chỉ xem là đút chân vào có được hay không, rồi cảm giác bàn chân bên trong giày có gò bó hay không, và cái quan trọng trước là phải "made in Japan" thì mới thử. Mua giày xong về nhà, và hôm sau đi làm, đúng nguyên một ngày bị tra tấn vì 2 cái mắt cá chân nó chạm vào cổ giày. Mỗi lần bước đi là nó huých vào - đau.

Về nhà nghĩ "haizz... ta đần độn quá đi!" -"chẳng lẽ lại phải vất đôi giày mới tinh mắc tiền này đi" - à, mắc tiền là mắc so với giày "made in china" thôi, chứ so với giày của giới sành chơi thì chắc không là gì cả.

Chủ Nhật lần thứ nhì, xách đôi giày quay lại siêu thị đó và ngó ngàng, rồi chợt thấy mấy cái lót giày, - à, ta nghĩ ra rồi, nâng cao gót lên thì mắt cá sẽ không chạm vào cổ giày nữa - "Tôi phục tôi quá!" - Thế là lại mua luôn đôi lót giày cũng "made in Japan" hẳn hoi - mọi người nghĩ "tôi quá quan trọng chuyện "made in" ở đâu" - nhưng nếu tôi vui vẻ mua hàng "made in china" thì tôi không còn là bản thân tôi nữa.
Đưa miếng lót vào thế là giải phóng được cái mắt cá, nhưng nửa trước bàn chân lại bị kích. Vậy là dùng kéo cắt béng cái nửa trước đi.
Nhưng khi đó mỗi lần sỏ chân vào giày lại rất khó khăn giữ cho miếng lót không bị dịch chuyển.

Chủ Nhật lần thứ 3 lại đến siêu thị và lần này chỉ để mua đúng có một lọ keo (đương nhiên "made in Japan")
Dùng lọ keo để dán cái miếng lót giày cho nó cố định.
Không biết, 10 năm sau này mua đôi giày khác có cần phải mua miếng lót không, và nếu có mua, thì liệu cái "tube" keo này nó có còn ở quanh mình để sử dụng lần nữa không?

Tam cố siêu thị chỉ vì một đôi giày! Công nhận tôi phục tôi thật!