Gửi con gái yêu thương của
ba!
Đọc mail của con, con gái
ạ, con làm ba đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hôm qua ba sửng sốt và
nghĩ rằng “con gái quá non nớt, có thể sẽ dễ dàng bị kẻ khác lợi dụng”… Nhưng
hôm nay đọc mail con ba lại có cảm giác liệu con có còn là đứa con gái bé bỏng
17 tuổi của ba nữa không? Ba lại sửng sốt theo một hướng khác con ạ!
Con không hề yêu quí bạn của con một chút nào, ngoài một số bạn cấp 2. Phải chăng xã hội hiện đại
đã tiêu diệt tình cảm bạn trong các con. Vậy thì hệ thống giáo dục này tệ quá!
Ba có cảm giác là con quá
bi quan về những người bạn. Ba mong là cảm giác của ba bị sai.
Bạn cấp 3 của con có mấy
chục đứa nhưng điểm mặt ba thấy con nhắc đến mấy cái tên ở những thái cực khác
nhau:
- Bạn C.: Nó yêu con và
con yêu nó.
- Bạn Q.: Khôn lỏi.
- Bạn L. L.: Lươn lẹo.
- Bạn T.: Con chưa kể với
ba bao giờ.
- Bạn Đ.: Người con quí
nhất nhưng đã lâu không có quan tâm đến con.
Con gái ạ, những người bạn
thân của ba ở MK ngày xưa cũng không nằm trong 1 các đối tượng mà ba vừa nêu ở
trên. Các bác ấy ngày xưa chỉ mải học, sau này ra trường mới càng thân thiết
hơn. Cũng có bác mải chơi, thích bắt nạt bạn bè, nhưng bây giờ cũng khác lắm.
Ngày xưa có một bác ở trong lớp của ba, bác ấy là con ông cán bộ huyện, gia
đình có điều kiện, nên bác ấy hơi ngỗ ngược. Đến lớp, một ngày không đánh người
là bác ấy không chịu nổi. Ngày xưa ba bé nhỏ nhất lớp, bị bác ấy bắt nạt là
thường xuyên. Nhưng bây giờ bác ấy lại khác con ạ. Một lần ba và mẹ về MK chơi,
rồi ngủ lại qua đêm ở khách sạn. Do hôm trước bác ấy bận việc gì đó ngoài Móng
Cái về muộn. Sáng hôm sau bác ấy đến tiền sảnh khách sạn, đợi ba mẹ trả phòng
rồi mời ba mẹ đi ăn sáng. Ba rất trân trọng việc đó.
À ba có cảm giác con hơi
cay cú với cái L. L. Nó thích đâm thọc dựng chuyện mách lẻo với cô chủ nhiệm.
Nó là học trò rất giỏi của cái chế độ hiện tại – chế độ cai trị bằng “độc tài,
bạo lực và sự giả dối”. Con gái ạ, kệ nó đi! Ba muốn kể lại con nghe một vài
chuyện:
1/ Chuyện Việt Nam:
Có một thằng bé ngỗ ngược, cha mẹ bảo không bao giờ nghe. Nó đánh người từ
làng trên đến xóm dưới, trẻ con trong vùng ai cũng sợ nó.
Một lần, có một ông quan văn kinh lý qua làng. Người ta ai ai cũng sợ
“miệng nhà quan có gang có thép”, không ai dám thò mặt ra đường. Thằng bé ngỗ
ngược đó cười khẩy.
Nó leo lên cây nhãn đầu làng, chờ phục.
Khi nó thấy một người, áo, mũ, cân, đai, cưỡi ngựa, cùng hàng chục lính hầu
đi ngang qua. Nó biết cái ông áo, mũ, cân, đai kia hẳn là quan to mà mọi người
nói đến. Nó vạch chim tè một bãi lên đầu ông quan.
Đám lính xô lại, lôi nó xuống.
Ông quan cười khẩy và thưởng cho nó một nén bạc.
Nó vui mừng hí hửng. Nghĩ là thiên hạ dưới gầm trời này ai cũng sợ nó.
Một ngày khác.
Một ông quan võ đi qua làng.
Nó lại làm điều tương tự.
Đương nhiên ông quan võ xả một đao, nó đứt thành hai mảnh.
2/ Chuyện Đức Phật Thích
Ca:
Có một người Bà-la-môn mời Đức Phật Thích Ca và các đệ tử đến nhà để ông ấy
dâng đồ chay.
Đức Phật đồng ý.
Khi Đức Phật cùng các đệ tử đến, thì người Bà-la-môn đó đã không những
không bày cỗ chay như đã hứa mà còn chửi mắng Đức Phật thậm tệ không ra gì.
Đức Phật không nói gì, lặng lẽ bước đi.
Nhưng những người đệ tử thì tức lắm.
Họ hỏi Đức Phật “tại sao ngài lại cam chịu như vậy?”
Đức Phật hỏi lại:
- Nếu ngươi bày cỗ rồi mời mọi người đến hưởng. Nhưng mọi người lại không
hưởng thì ngươi làm thế nào?
- Dạ, thì con cùng người nhà, người hầu, kẻ trên người dưới sẽ dùng hết ạ.
- Ờ! That is! Người Bà-la-môn đó dùng những lời lẽ bất nhã để tiếp đãi
chúng ta. Mà ta không nhận. Thì ai sẽ hưởng?
Đó là hai câu chuyện mà ba
đã đọc.
Buông xả là rất hay! Lý thuyết là như thế! Nhưng mình phải rèn luyện thì mình
mới làm được. Mà không phải chỉ là bằng hành vi. Ngay cả tâm mình cũng xả luôn
con ạ. Bác sĩ H. bạn ba bảo: "Vệ sinh tâm hồn thường xuyên, như đi tiểu
hàng ngày, thì tự dưng sẽ không còn cáu giận tồn tại trong tâm nữa".
Tương tự như vậy, chuyện cô chủ nhiệm nói về việc con thi
lại IELST, cô ấy bảo là con thi lại là vì con kiêu căng, rằng cái mức con đạt
được đã là cao rồi, nhưng con lại tự kiêu và đòi hỏi cao hơn. Cô ấy rất chi là
võ đoán. Nhảm nhí vô cùng. Vậy mà con cũng so đo làm chi cho mệt.
Chẳng hạn ngu như L. D.,
đẩy bộ đội vượt sông Thạch Hãn vào thành cổ Quảng Trị, 82 ngày, hại chết 82 đại
đội. Ông Trình của con may mắn sống sót vì có hơn 10 cái xác đè lên bên trên.
Áp lực của bom, pháo xé hết quần áo của ông, tất cả các lỗ chân lông rỉ máu.
Đêm sau một đại đội khác vào nhặt xác, tưởng là ông Trình không qua khỏi. Nhưng
như có ông Bình phù hộ (ông Bình hy sinh năm 1971, trước đó 1 năm), ông Trình
thoát chết trở về. Nếu là ngu như L. D., đánh bạc bằng mạng người thì cô chủ
nhiệm chỉ trích là đúng. Nhưng đây là việc con thi IELST, thấy rõ ràng rằng kết
quả thi chưa đúng với năng lực, con thi thêm vài lần nữa cũng không sao. Cô chủ
nhiệm thích chém gió. Kệ cô ấy! Cô ấy tự làm tự hưởng. Con không thấy có cảm
giác gì, thế là chẳng phải suy nghĩ nhiều cho mệt.
Về chuyện tình yêu, tình dục, thư trước ba đã phân tích với con về 4 mức độ của nó. Ba nhắc
lại ở đây:
a) Sự mong muốn được gặp nhau, muốn nhìn thấy
nhau, nhìn nhau với ánh mắt đắm đuối, thích nói chuyện với nhau, thích nghe giọng
nói của nhau, thích ở cạnh bên nhau.
b) Chạm vào nhau như chạm vào vai nhau, bạo
dạn hơn chút nữa là cầm nắm tay nhau.
c) Ôm nhau, hôn nhau, ngồi vào lòng nhau.
d) Ngủ với nhau, làm cho người con gái có
thai, sanh con.
Ba khuyên con chỉ nên dừng
lại ở mức độ (a) hoặc (b), vì ba lo lắng con sẽ quá đà từ mức độ (c) sang mức
độ (d).
Nhưng con lại xác định "thằng nào rủ con vào nhà nghỉ, con
đập chết nó luôn".
Vậy là con lại khiến ba
càng ngạc nhiên hơn nữa. Phải chăng con quá tỉnh táo, hay con quá chủ quan?
Vì con là con gái của ba,
nên ba tin là con của ba đang rất tỉnh táo.
Vậy thì ba mẹ sẽ yên tâm
phần nào.
Tuy nhiên, con gái yêu của
ba ạ.
Ba vẫn mong muốn đề nghị
với con một việc: Là cho dù con không dễ bị lừa, thì con cũng nên gìn giữ hình
ảnh của mình. Ba sẵn sàng đạp lên dư luận để sống. Con cũng thế. Nhưng thà
không có dư luận còn hơn, phải không con? Hơn nữa việc con kiềm chế hành vi ở
mức độ (b) không có gì là khó với bản lĩnh của con.
Và con gái ạ, vẫn là thế:
"Âu hóa là sự tự do về tư tưởng, cái ở trong tâm, chứ không phải những cái
hành vi tầm thường con ạ".
Một trong những thành tựu vĩ đại nhất của Âu hóa,
"vứt bỏ bản sắc văn hóa dân tộc" chính là cái mà con đang sử dụng
hàng ngày. Đó là chữ viết!
Ngày xưa, người Việt sử
dụng chữ Nho, học chữ nào biết chữ đó. Rồi sau đó phát minh ra chữ Nôm. Rồi chữ
Nho và chữ Nôm song hành tồn tại. Nhưng chữ Nôm lại khó gấp đôi chữ Nho. Đến
năm 1652, người đầu tiên dùng chữ "roman" để ký âm tiếng Việt là
Alexan de Rohde trong từ điển Việt-Bồ. Trải qua mấy trăm năm vật vã, mãi đến
cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20, phong trào dùng chữ phổ thông mới rầm rộ. Người
có công lớn nhất đưa chữ phổ thông vào sử dụng là Petrus Trương Vĩnh Ký. Trong
suy nghĩ của ba, ông Trương Vĩnh Ký là người xứng đáng được truy phong danh
hiệu "người khai sáng Việt Nam", công lao lớn nhất trong lịch sử cận
đại của VN. Không có ông ấy, chắc hẳn 90% dân VN vẫn mù chữ. Ấy vậy mà ngôi
trường mang tên ông ấy ở Sài Gòn lại bị đổi thành L. H. P., một gã chẳng có tí
công lao gì đối với đất nước và con người Việt.
Âu hóa – quá tốt! Tại sao
không? Hãy cứ Âu hóa con ạ. Nhưng trước tiên phải hiểu nó như thế nào là Âu
hóa! Để làm sao tư tưởng của mình tiến bộ, mà hành vi của mình không bị lố bịch
con ạ.
Một điểm nữa ba mong ở
con, hãy đừng nghĩ quá tồi tệ về bạn, để mình không phải hối hận về điều đó.
Một người bạn tốt vẫn phải chờ đến hoàng hôn mới phán xét. Thận trọng trong
cuộc sống, sinh hoạt, không có nghĩa là phải coi tất cả là xấu.
Đọc thư con, ba thấy có
điều này có vẻ hơi khác với con gái của ba, con nói "từ ngày không chơi
với C. nữa, thấy chán cuộc đời, không có gì để giải trí". Hình như điều
này không đúng với con. Một đứa con gái chăm chỉ, thích đọc sách, nghiên cứu và
tìm tòi tri thức thì bao nhiêu thời gian cũng là thiếu. Niềm vui bên cạnh một
thằng bạn trai nhạt nhẽo, chấp nhận vâng lệnh cha mẹ thi vào trường quân y để
có một tương lai có bảo hộ vững chãi từ chế độ, chẳng nhẽ lại có thể vui hơn
khi mỗi ngày con lại đào được một chút rất nhỏ tri thức của nhân loại từ những
quyển sách con tha về từ hiệu sách.
Con gái ạ, con biết ở Mỹ
người ta sợ nhất điều gì không? Khi hỏi: Mỹ sợ nhất điều gì? Ai cũng cười và
trề môi: Mỹ thì làm gì có cái gì đe dọa nổi họ, thế nên câu hỏi là vô nghiệm.
Ấy vậy mà người Mỹ lại rất sợ một điều, đó là "họ sợ đến một ngày nào đó
người Mỹ không còn tưởng tượng ra những thứ hoang đường nữa".
Chứng minh: cách đây
khoảng 30~40 năm người Mỹ làm phim khoa học viễn tưởng (si-fi): Trong phim có
những điệp viên liên lạc với nhau, liên lạc với trung tâm đầu não từ nửa vòng
trái đất thông qua hệ thống liên lạc điện thoại truyền hình. Cả thế giới lúc đó
vẫn ngủ mê và bảo đó là "không tưởng". Thế nhưng bây giờ con thấy rõ
đó là chuyện quá thường.
Thế nên, nếu con muốn,
cuộc đời này còn đày dãy những việc hấp dẫn hơn nhiều để con sử dụng thời gian
con ạ!
Con gái yêu thương của ba!
Tâm sự với mẹ nhiều hơn
nhé! Hãy làm bạn với mẹ, như con đang làm bạn với ba!
Đồng thời cũng dạy dỗ em
trai con nhiều hơn nhé! Con mà huấn luyện được nó ham đọc sách như con thì đó
là điều mà ba cảm kích rất lớn!
Ba yêu con!
Ba chúc con vui và ngày
càng Âu hóa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét