Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2016

Thư gửi con gái 21

Sang Nhật sang năm thứ 2 con rất muốn ở cùng gia đình người Nhật nhưng người Nhật có vẻ không thịnh hành "homestay" mà người ta hình như cũng không thích người lạ ở trong nhà ạ?
Ở kí túc xá con được chọn ở riêng hoặc ở chung với 1 bạn nhưng con định chọn ở riêng tại vì cho đỡ làm phiền người khác mà con sợ bất đồng văn hoá, với cả an toàn nữa, chẳng biết người ta tốt hay xấu.
Người Nhật làm việc rất nhiệt tình nhưng ngoài đời lại không thân thiện. Vậy chắc khó kết bạn với người Nhật?
----------------

Con gái yêu của ba,
Ba không biết là ở bên Nhật có hình thức "homestay" không.
Nhưng đúng là văn hóa người Nhật không thích có người lạ ở trong nhà.
Người Nhật họ không dễ hòa đồng con ạ.
Ở KTX thì con cứ ở riêng một mình trước cũng tốt. Vì mới sang cũng chưa biết thế nào.
Giả sử sau này con muốn "share" phòng thì cũng phải chuẩn bị tinh thần mấy điểm:
- Con gái thời nay hay quan tâm đến mấy thứ rởm như kiểu nhạc rẻ tiền, thần tượng, quần áo, giày dép, mỹ phẩm... đại khái là chúng nó nói cả ngày không biết chán về những thứ như vậy.
- Ở chung thì hay va chạm nhau, chẳng hạn như mình muốn ngủ mà chúng nó lại mở nhạc ầm ĩ...
- Rồi chuyện quan hệ nam nữ: Chúng nó có thể dẫn luôn bạn trai về ở trong phòng và làm luôn những chuyện nhẽ ra không nên để người khác thấy.
- Nhiều chuyện phức tạp khác: như mất đồ, nghi ngờ lẫn nhau...
- Rồi những chuyện thích dúng mũi vào những việc cá nhân, mặc dù mình rất khó chịu, mà chúng cứ làm ngơ không hay...
Bởi thế nếu muốn ở "share" phòng thì phải chọn bạn cùng kiểu "life style" với mình.
Chứ không rồi thì chỉ chuốc bực mình thôi con ạ.
Nhiều đứa nó coi đi du học chỉ như là đi chơi.
Trong khi mình lại muốn học hành tử tế.
Học tiếng Nhật khó nhất là học chữ Kanji (chữ Hán) thôi con ạ.
Mà học chữ Kanji (chữ Hán) thì phải tự mình luyện nhiều thôi. Vì vậy thời gian để đạt được N3, phụ thuộc vào mức độ chăm chỉ của người ta.
Con nên mua một quyển từ điển tiếng Nhật để học.
Nói chung là người Nhật họ luôn luôn có cái gì đó rất "formal". Con để ý là họ gần như bị cảm thấy bắt buộc phải thường xuyên vận áo vét.
Làm việc rất nhiệt tình, hướng dẫn người khác cũng rất nhiệt tình.
Nhưng họ lại rất khó chơi nhiệt tình.
Tuy nhiên, cũng vẫn dễ dàng kết bạn với họ, miễn là mình đừng làm gì thái quá!
Chẳng hạn như là hát gào tướng lên là họ nghĩ mình điên. Mình hưng phấn nhảy múa loạn lên là họ cũng thấy sợ.
Đại loại như vậy.
Con có nói với ba "người Nhật làm việc rất nhiệt tình, nhưng không dễ kết bạn".
Ba đã nghĩ thêm về chuyện này.
Người Nhật, cũng như người phương Tây, những nước tiến bộ ấy, họ thể hiện ra bên ngoài rất chi là "hiếu khách".
Người Việt và người TQ không làm được.
Người Việt và người TQ, dễ dàng để lộ cảm xúc ra ngoài. Nhiều người lại còn rất là hờ hững trong khi trong lòng lại muốn "vồn vã".
Nhưng người Nhật và người Phương Tây, những nước tiến bộ, họ tỏ ra bên ngoài rất là "hiếu khách, ấm cúng".
Tuy nhiên, tại sao khó kết bạn với họ, bởi vì trong lòng họ rất khinh thường người Á Châu, đặc biệt là dân VN và TQ.
Tại sao họ khinh thường chúng ta. Có mấy yếu tố:
1/ Do người VN và người TQ vô đạo: Theo CS, nên không theo tôn giáo. Mà trên thế giới người ta rất sợ những kẻ vô đạo. Những kẻ không có tôn giáo nghĩa là "với họ trên đời không có cái gì để sợ. Họ không sợ trời, không sợ đất, không sợ tổ tiên, cha mẹ. Nhưng lại rất hèn và sợ quan trên". Nên thường sẽ dẫn đến "vô đạo đức".
2/ Người VN và người TQ đi đâu cũng khôn lỏi.
3/ Người VN và người TQ ở đâu cũng ăn cắp. Ở Nhật có những lần họ bắt nhưng băng đảng ăn cắp đồ trong siêu thị. Số người bị bắt có lần lên đến cả trăm người. Toàn công dân TQ và VN.
Sự coi thường của người Nhật, người Singapore đối với người VN và người TQ rất là sâu sắc.
Thậm chí họ "miệt thị" người VN và người TQ một cách công khai. Đó là ở Nhật có những cảnh báo "nếu bạn ăn cắp, bạn sẽ bị phạt tù..." Những cảnh báo đó viết bằng tiếng TQ và tiếng Việt ở nơi công cộng. Vậy hẳn là không phải để cho người Nhật và người của các nước phương Tây đọc.
Ở Singapore cũng có những bản thông báo viết bằng tiếng Việt "đề nghị không bỏ thừa thức ăn..."
Bởi vậy, muốn kết bạn với người ta, trước tiên mình phải có được nhân cách bằng người ta đã.
Ở Nhật Bản, người dân họ có nhân cách cao vòi vọi.
Có lần ba đi xe điện từ một cái ga rất hẻo lánh, không có ai trông, nhưng bất cứ ai đi qua cửa soát vé cũng quẹt thẻ. Họ tự giác ngay từ trong tâm.
À... nhớ lại ngày trước, hồi mấy mẹ con sang Nhật với ba năm 2007.
Hồi đó ba đã dạy con trốn vé tàu điện. Và con đã làm theo, vì con ngây thơ. Và vì ba khôn lỏi. Hóa ra ba có cố gắng nhưng vẫn chưa thoát được tật xấu của dân tộc mình.
Một chuyện nhỏ như vậy thôi cũng tự dưng làm nhân cách của mình bị mất đi con gái ạ!
Chuẩn bị đi Nhật du học, con nên tìm đọc sách "khuyến học" của ông Fukuzawa Yukichi. Cuốn này ba nhớ là nhà mình cũng có. Con xem đâu đó trong nhà. Nếu trong nhà không thấy, con có thể đi mua. Đây là quyển sách gối đầu giường của người Nhật. Một trong những quyển sách biến nước Nhật, người Nhật vốn rất "phương Đông" thành một đất nước "phương Tây" phồn thịnh.
Một bài luận rất nổi tiếng của ông Fukuzawa Yukichi là bài "Thoát Á Luận". Con có thể tìm đọc trên "internet". Đó là một bài luận rất quan trọng.
Ngoài Fukuzawa Yukichi ra, con có thể tìm đọc những bài viết, tác phẩm của cụ Phan Chu Trinh, Phan Bội Châu. Còn cái vị "thánh nhân" Minh râu thì không có được cái gì đáng để xem, để đọc con ạ.
Đấy, một tính xấu của người Việt vừa được bộc phát! Đó là chưa đâu vào đâu, nhưng rất dễ chê bai người khác.

Thế nhé con gái!

Không có nhận xét nào: