Con gái yêu thương của
ba,
Đọc “mail” con ba thấy
con có những suy tư khá là già giặn. Để ba tóm tắt lại nội dung cho dễ thảo luận:
- Con lo lắng về ngành học là “chính
sách môi trường và phát triển”. Cái này bây giờ mọi công ty lớn bé đều phải
quan tâm con ạ. Các công ty muốn đưa được sản phẩm của mình vào thị trường đều
phải xây dựng hệ thống quản lý chất lượng theo hai tiêu chuẩn ISO 9000 và ISO
14000. Tuy nhiên, ở VN thì do không có “thượng tôn pháp luật”, nên các công ty
đôi khi chỉ làm để đối phó chứ không làm thật. Nên môi trường ở VN bị ô nhiễm nặng
nề. Tuy nhiên, thế giới càng ngày càng phẳng, nếu đến một lúc nào đó VN không tự
mình thay đổi thì VN sẽ tự chết.
- Về tương lai việc làm của ngành học.
Theo ba nghĩ, APU là một trường quốc tế ở Nhật, họ sẽ không dạy những gì mà
sinh viên ra trường lại không xin được việc làm.
- Vấn đề thứ nhì là con thích ngành
công nghệ thực phẩm hơn: Như ba đã phân tích trong thư trước rằng con sẽ có nhiều
cơ hội xin học bổng hơn khi con ra nước ngoài học tập, gặp các giáo sư và thầy
giáo. Các thầy khi đã biết về năng lực của mình rồi thì sẽ dễ dàng giúp mình
hơn. Vì vậy con vẫn thừa khả năng theo học ngành con muốn. Với lại biết đâu khi
con bắt đầu lao vào học ngành này con lại thấy thích nó hơn thì sao? Thế nên
con đừng vội cho rằng ngành học này là mờ mịt.
- Về vấn đề học bổng này có danh giá
hay không? Đúng là nó không danh giá bằng học bổng toàn phần. Nhưng cả nước người
ta chỉ cấp cho hơn 40 xuất học bổng. Vậy là con thấy nó quí hiếm thế nào rồi.
Hơn nữa ba biết rất nhiều sinh viên ở VN muốn mơ được học bổng trường nội địa
thôi đã khó, đừng nói là học bổng quốc tế.
- Về vấn đề cơ hội xin được học bổng
cao hơn sau khi vào đại học: Ba cũng đã phân tích trong “mail” trước, ba không
bàn lại nữa. Việc giành lấy học bổng này rồi đi học, cũng là một thuận lợi khi
con “apply” những học bổng khác, người ta cũng sẽ dễ dàng xét duyệt hơn. Việc
thi IELST, con hoàn toàn có thể tự luyện và thi luôn ở nước ngoài. Vì hội đông
Anh và hội đồng Úc thì ở đâu mà chẳng như nhau.
- Về chuyện nam tiến: Đây cũng là định
hướng của ba mẹ cho con, trong trường hợp con không lấy được học bổng du học.
Tuy nhiên, Sài Gòn cũng vẫn bị cai trị bởi đảng CS. Mà cái đảng độc tài này có
một cái bệnh nan y không muốn chữa, đó là: mỗi khi thấy gì hay thì vơ vào thành
công lao của đảng, mỗi khi có gì dở thì lại đổ tại ông Trời. Thế nên trong suốt
gần 100 năm qua, ở VN tạo ra một lớp người “ngu, nhưng cứ nhắm mắt làm bừa, nếu
có lỗi thì không bao giờ tìm hiểu nó là nguyên nhân vì sao, rồi cứ đổ diệt cho
“tập thể” và “ông Trời” là hết chuyện”. Nếu mình cứ ở mãi trong cái đáy giếng
thì mình không biết bầu trời to hơn cái vung cả tỷ lần con ạ. Và rồi mình cũng
dễ nhiễm bệnh đổ lỗi cho người khác, sẽ không học được văn minh của nhân loại rằng:
“Chuyện xảy ra đối với mình như thế nào không quan trọng, quan trọng là mình phải
chấp nhận nó rồi ứng xử với nó thế nào”.
- Về vấn đề con nói: “Sống ở đâu, không
quan trọng, quan trọng là phải “happy”. Đúng thế con ạ! Tuy nhiên làm sao để
“happy” thì không như con nghĩ. Để “happy” là mình phải có một tâm hồn “happy”
con ạ. Vật chất không quyết định được cái đó. Mà để tâm hồn “happy” thì con cần
phải đạt được tự do về tư tưởng, và rèn luyện cho nó một phẩm chất “Âu hóa” con
ạ. Tất nhiên đói quá, không có cái gì bỏ vào mồm thì cũng khó mà “happy” được.
- Đứng trước cơ hội chắc chắn có học bổng
để đi học, cần phải biết nắm lấy nó con ạ. Con là chị cả trong nhà, phía sau
lưng con còn một lũ em. Nếu con có thể đi học được thì các em của con nó sẽ phấn
đấu để vượt cả con nữa.
- Bà L. A. cũng gợi ý là sang Nhật con
có thể xin đi làm thêm mỗi tuần chỉ vài giờ thôi, không ảnh hưởng đến việc học,
vừa có tiền con tự do chi dùng, vừa học được cuộc sống ở Nhật.
Ba góp với con vài ý
như vậy. Quyết định vẫn là ở con.
===
Ba à, vấn đề là như thế này. Đúng
là con không thích học ngành này bằng công nghệ thực phẩm. Để con
nói rõ với ba hơn về ngành này. Ngành này là ngành môi trường và
phát triển, tức là nghĩ ra các chính sách để vừa bảo vệ môi trường
vừa phát triển kinh tế, nó gần như là một ngành chính trị. Thế nên
con mới suy nghĩ là không biết học ngành này ra làm cái gì, lại lông
bông thì cũng chết dở, đến lúc học xong không xin được việc làm thì ai
nuôi. Còn tất nhiên là học ở bên Nhật sẽ năng động hơn rồi. Thế nên
con đang tìm hiểu qua một anh cũng đang học trường này để anh ấy hỏi
hộ con xem mấy anh chị học ngành này đi thực tập việc làm ở đâu và
ra trường làm gì. Để qua đợt nghỉ của Nhật anh ấy sẽ hỏi, và anh
ấy bảo là ngành này không có người VN học, toàn Indonesia thôi. Để
con xem anh ấy trả lời con thế nào thì con sẽ quyết định sau.
Với thứ hai nữa là con thấy
học bổng này chưa phải là cao lắm. Thứ nhất là điểm IELST của con
chỉ đc 6.5 nên học bổng chắc chắn không cao vì đây là mức sàn mà tất
cả mọi người đi học đại học đều phải đạt được. Thế nên con được học
bổng chắc là người ta chỉ chấm mỗi tư chất và năng lực của con. Cái
thứ hai là 50% nhưng là 50% học phí, tức là nó chỉ bằng 1/3 tổng số
tiền đi du học. Nó có 5 mức học bổng là 30, 50, 65, 80, 100 thì con
mới đang ở mức thứ hai. Trên cả nước mình con không biết có bao nhiêu
người thi đợt này nhưng có gần 40 người đc từ 50 trở lên, 1 người được
100 và hơn 10 người được 80. Thế nên con nghĩ học bổng này không phải
là khó hay danh giá nhưng cái quan trọng là học cái ngành con “apply”
nó rất là mờ mịt. Với cả con nghĩ lên đại học con có thời gian học
tiếng Anh hơn, thi điểm cao hơn thì nếu được học bổng sẽ là học bổng
tốt hơn. Với cả lúc đó con có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhiều học
bổng hơn, không phải chỉ có bộ đại học mà nhiều học bổng khác, mà
các anh chị bảo Mĩ nó rất thích lấy những người nào là sinh viên
năm nhất. Ở Pháp người ta cũng yêu cầu là phải đỗ đại học ở Việt
Nam thì mới được đi du học. Tức là khi mình là sinh viên đi du học cái
sự đánh giá và chất lượng sẽ khác nhau. Chưa kể là lên đại học nếu
con học công nghệ thực phẩm thì con sẽ được đi du học ngành con mong
muốn.
Nói chung là con cũng thấy vui
khi được học bổng, nó cũng chứng tỏ là con có khả năng được học
bổng, và giả sử con không đi thì sau này con “apply” học bổng khác
thì học bổng này sẽ giúp con vì người ta sẽ đánh giá con cao hơn vì
con đã từng được một tổ chức cho học bổng. Còn con vẫn còn trẻ, đời
còn dài, nếu có chí thì kiểu gì cũng sẽ đi du học được. Thế nên
chuyện này là chuyện hệ trọng cả một đời, phải xem xét kĩ, không
thể vì vui quá mà xách va-li đi luôn đc, rồi sau này nhỡ có lông bông,
cuộc sống không ra sao thì hối hận không kịp. Nên con cứ đợi câu trả
lời của anh học bên APU đã. Mà đi nước ngoài không phải là giải pháp
duy nhất, con không phải người quá giỏi nhưng cũng không đến nỗi, có
nhiều người đi nước ngoài nhưng sống khổ sở, nhiều người ở Việt Nam
lại sung sướng, như anh gì con bác Đ. ấy, anh ấy cũng đi du học thạc
sĩ mặc dù không phải học bổng nhiều nhưng lương anh bây giờ làm cuộc
sống còn hơn rất nhiều người ở nước ngoài. Thế nên việc này phải suy
nghĩ rất là kĩ. Mà không đi thì con cũng vào Nam thôi, thấy ở ngoài
Bắc nó cứ trì trệ kiểu gì ấy. Con thì con nghĩ là người ta cố
gắng, làm việc, làm gì thì cũng chỉ là để cho mình hạnh phúc. Thế
nên con dù sống ở Việt Nam hay nước ngoài thì nếu con kiếm đủ tiền
nuôi con và những người con có trách nhiệm như ba mẹ và sau này là
con của con và con sống vui vẻ thì ba cũng hạnh phúc vì con gái vui
đúng không? Thế nên sau khi có câu trả lời của anh ở bên Nhật con sẽ
đưa ra quyết định cuối cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét