Gửi con gái!
Hôm nay ba viết với con về “sự tự tin”.
Con có bao giờ tự hỏi bản thân rằng: “mình
có đủ sự tự tin hay chưa?”. Con có bao giờ con quan sát xung quanh để biết được
ai là người tự tin và ai không dám tin vào bản thân mình?
Niềm tin của con người thật là rất phức tạp
con ạ!
Con người thường bị chi phối bởi nhiều “đức
tin” khác nhau. Giỏi như tổng thống Mỹ nhưng cũng không dám tự tin vào bản thân
mình. Thế nên khi nhậm chức luôn đặt tay lên Kinh Thánh để tuyên thệ. Và luôn
có câu “God bless!”
Ở VN hầu như mọi người đều tin vào chuyện
thờ cúng tổ tiên. Bởi vậy hầu như nhà nào cũng có bàn thờ gia tiên. Đối với những
người có đủ sự tự tin thì bàn thờ gia tiên là nơi để người ta tưởng nhớ công đức
sinh thành mà thôi. Còn những chuyện liên quan tới những điều may, rủi không
liên quan đến bàn thờ gia tiên.
Bây giờ ở VN còn có một mối liên kết ngấm
ngầm giữa nhà cầm quyền với đạo Đại Thừa, chẳng thế mà chùa chiền rồi nghi lễ cầu
siêu, giải oan, cầu hồn, các trò mê tín của Đại Thừa phát triển rầm rộ. Đối với
những người theo đạo Phật chính thống thì họ luôn tự tin vào bản thân, tất cả
những trò cúng tế mê tín họ sẽ không bao giờ làm. Họ quỳ dưới chân tượng Phật
Thích Ca là để tỏ lòng kính ngưỡng tới vị thầy vĩ đại của loài người mọi thời đại
mà thôi. Họ không cầu xin gì cả.
Ngày xưa ở Greece (Hy-lạp), ở thành phố
Delphi, nơi đền thờ thần Tiên tri Apollo, người ta luôn đến đó để hỏi về tương
lai vận mệnh. Rất nhiều nhà lãnh đạo của các đất nước luôn không dám đưa ra những
quyết định quan trọng trước khi có được lời tiên tri của thần Apollo.
Phía trên cổng vào của ngôi đền ở Delphi là
một hàng chữ khắc bia nổi tiếng: KNOW THYSELF! HÃY TỰ BIẾT MÌNH! Điều đó nhắc
nhở những người ghé thăm ngôi đền rằng con người đừng bao giờ tự tin ở bản thân
vượt quá mức một phàm phu – và rằng không ai có thể thoát khỏi định mệnh.
Ngày nay khoa học đã tiến bộ vượt bậc. Nhiều
điều vốn xưa kia là bí ẩn thì nay đều đã sáng tỏ dưới ngọn đèn khoa học. Nhiều
điều vốn xưa kia phải dùng đến sự hiện diện của các vị thần để giải thích thì
nay đã giải thích rành mạch bằng khoa học.
Thời xưa bất cứ chuyện gì đều đổ tại thần
linh. Ví dụ mưa thì có thần mưa, sấm có thần sấm, mùa đông có nữ thần băng giá,
mùa xuân có nàng tiên mùa xuân. Trước khi quyết định chuyện gì lớn đều đến xin
ý kiến thần tiên tri Apollo. Ốm đau thì bảo tại thần gì đó nổi giận, muốn khỏi ốm
thì phải cúng tế...
Ngày nay người ta đã bỏ đi mấy vị thần xuân
hạ thu đông, vì khoa học đã cho người ta thấy đó là do sự vận hành của trái đất
trên quỹ đạo nghiêng 23 độ 27 phút.
Mấy ông thần sấm, thần mưa, thần gió, cũng
đã bị loại bỏ. Mưa thì do hơi nước ngưng tụ lại đủ nặng để rơi xuống tạo thành
mưa. Gió thì bởi sự chuyển động của không khí từ nơi áp cao đến nơi áp thấp. Sấm
sét chẳng qua là hiện tượng phóng điện giữa những đám mây tích điện trái dấu.
Và còn rất nhiều những vị thần khác đã bị gạt
ra khỏi “đức tin”. Họ chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết, thần thoại mà thôi.
Thế nhưng những lãnh đạo chính trị ở mọi
các quốc gia trên thế giới vẫn cứ tin vào bói toán và thần linh. Ở VN mình,
ngày khai ấn Đền Trần, những vị khách được phát ấn đầu tiên bao giờ cũng là các
vị nguyên thủ quốc gia. Chuyện kỳ khôi mà rất thật!
Họ đem vận mệnh quốc gia đánh cược vào mấy
cái ấn! Nhảm nhí đến mức đó!
Và vẫn còn rất nhiều người tin vào những thế
lực siêu nhiên liên quan đến chính trị, làm ăn, và sức khỏe. Minh chứng là người
ta đi chùa, đền lễ bái bao giờ người ta cũng cầu xin ít nhất 3 thứ đó con nhỉ!
Nếu con nghe thì sẽ thấy người ta cầu thế này: “Con nam mô A-di-đà Phật, con lạy
chín phương Trời, mười phương chư Phật... hôm nay con có chút lễ mọn lòng thành
dâng đến cửa ngài, con đem thân đến bái, đem đầu đến khấn... cầu đức ngài phù hộ
độ trì cho con đầu năm cho chí cuối năm luôn luôn được mạnh khỏe (1- tham sức
khỏe), làm việc luôn hanh thông, thông đồng, bén giọt (2- tham chính trị), buôn
một lãi mười, tiền vào như nước tiền ra nhỏ giọt (3- tham lợi lộc).”
Về ví dụ thực tế, có cả hàng tỉ chuyện, ba
chỉ có thể kể mấy chuyện thế này:
Chẳng hạn như chuyện tàu chạy tàu băng qua
xích đạo, có người bảo phải cúng đầu lợn rồi thả xuống biển ở đúng xích đạo để
biếu thần Neptune, rồi những ai đi qua xích đạo lần đầu phải cạo trọc đầu bôi
vôi... hi hi... ba nghe thấy buồn cười. Và ba không làm bất cứ chuyện gì cả vì ba
không tin chuyện đó.
Trên tàu có cái anh Nguyễn Văn Ph. – thực tập,
là cháu gọi bà Kh. Anh ấy rất là “cute” con ạ! Cao 1.8m, da trắng, xinh như
trai Nam Hàn, bạn con chưa thấy ai “cute” như anh ấy. Ở trên tàu thường mọi người
nhờ nhau cắt tóc. Cái anh Ph. đó cũng nhờ một anh khác cắt tóc. Nhưng người bạn
đó xấu chơi, rũi cho anh Ph. quả đầu 1cm. Thế là anh Ph. cả ngày 24 tiếng cứ đội
cái mũ xùm xụp. Đi ngủ cũng đội. Ba gặp ở trong phòng ăn của tàu, ba hỏi “ủa
phòng này bị giột hay sao?”. Anh ấy thẹn thùng không nói gì. Con biết vì sao
không? Anh ấy thiếu tự tin ở bản thân.
Ba về phòng lấy cái tông-đơ vừa mua ở Nhật,
ba tự mình rũi trọc đầu, tóc còn ngắn hơn của anh Ph. Rồi tắm rửa sạch sẽ. Sau
đó ba đi nghênh ngang khắp tàu để khoe quả đầu mát nhất thế giới. Cả tàu, từ
già đến trẻ, cứ mắt tròn vo nhìn ba ngỡ ngàng và hỏi ba “tại sao?”. Ba cười bảo:
“mới mua cái tông-đơ ở Nhật nên thử dùng xem nó chất lượng ra sao”. Chú Đoàn - thủy
thủ trưởng, là người vẫn cắt tóc cho ba, chú ấy bảo: “Ui, bác có muốn thử
tông-đơ thì bảo em một câu, ai lại bác là bộ mặt của cả tàu mà lại thế này”. Ba
cười bảo: “ngoại hình chỉ là ngoại hình”.
Rồi một ví dụ khác, hẳn con biết chú Biên
chồng cô Ngọc là giám đốc một doanh nghiệp khá nhiều tiền ở đất Thăng Long. Chú
ấy không bao giờ ăn mực vì... sợ đen. Chú ấy giỏi lắm đấy, làm ra không biết
bao nhiêu là tiền, nuôi sống đến cả hơn 500 nhân công, nhưng cũng không dám tự
tin vào mình. Mà lại gửi niềm tin nơi siêu nhiên nào đó.
Rồi một ví dụ khác, là ông Quên trường ba,
ông ấy cũng rất lắm tiền và quyền lực. Vậy mà một lần ba nghe thấy ông nói với
bộ tướng của ông ấy thế này “hôm nay ngày Quả Tú, tao không muốn bàn mưu tính kế
làm ăn gì vào hôm nay”... hóa ra ông ấy cũng gửi niềm tin nơi siêu nhiên nào
đó. Cũng không dám tự tin nơi bản thân mình.
Rồi là bác D. bác ấy là giám đốc. Năm 2013,
công ty gặp một số chuyện sự cố. Thế là bác ấy mời thầy đến cúng chúng sanh trước
cửa công ty, rồi thầy vào phòng của bác ấy xoay lại hướng cái bàn giám đốc. Ba
cười bảo “mê tín, nhảm nhí”. Bác ấy cáu và bực ba lắm. Bảo “mày không tin thì
thôi, cũng không cần phải phát biểu!”. Ba cười rồi quay lưng bỏ đi.
Vậy là đúng như lời nhắc nhở trên cổng đến
thờ thần Apollo con nhỉ! KNOW THYSELF! HÃY TỰ BIẾT MÌNH! Con người đừng bao giờ
tự tin ở bản thân vượt quá mức một phàm phu = Phải tin vào Thần Thánh, dù có giỏi
đến mấy.
Nhưng một điều phi lý mà họ không bao giờ
nhận ra hoặc cố tình không nhận ra rằng: Cho dù tất cả họ tin vào Thần Thánh,
các thế lực siêu nhiên. Vậy nhẽ ra tất cả họ phải được sung sướng như nhau chứ!
Ông quan thì đến chùa cầu là làm quan tham nhũng nhưng không bị bắt = giống với
giám đốc doanh nghiệp cầu xin là trốn thuế không bị bắt = gian thương cầu xin
buôn lậu không bị bắt = thằng trộm cầu xin đào tường khoét ngạch không bị bắt =
gái điếm cầu xin mọi việc đều thông đồng bén giọt.
Nghĩa là thủ tướng chính phủ = công bằng
như gái điếm. Cùng mang lễ đến cửa chùa, cửa đền như nhau, cùng cầu xin những
điều giống nhau. Nhưng hình như Thần Thánh không công bằng lắm thì phải?
Vậy đến đây hẳn con hiểu ba muốn nói như thế
nào về “sự tự tin”. Do đó hãy cứ vui vẻ sống. Làm những điều mình thích. Trau dồi
kiến thức để nâng cao sự tự tin trong lòng. Ăn mặc kín đáo không hở hang mang lại
sự an toàn cho mình. Tôn trọng tất cả mọi người. Đối xử nhân ái hiền lành với mọi
người. Buông xả vệ sinh tâm hồn thường xuyên. Nhân quả là công bằng. Làm mọi việc
cẩn trọng tỉ mỉ. Không kiêu mạn ngay từ trong tâm. Sống sao cho không hại mình,
không hại ai. Không tham lam, sân hận, si muội. Tự khắc luôn tự tin ở bản thân.
Mấy lần ba nói với con rất thật rằng: con cắt
tóc ngắn như em trai con để tắm gội cho nhanh. Đó cũng là một phép thử để con tự
thấy bản thân con tự tin đến mức nào.
Nếu con không vượt qua được cái định kiến rằng
“là con gái thì phải thướt tha yểu điệu” thì con cũng sẽ không vượt qua được
cái định kiến rằng “thiên chức của phụ nữ sanh ra là chỉ làm người đứng sau
lưng người thành công”. Ba nói đến chuyện cắt tóc ngắn chỉ là một ví dụ nhỏ
trong cuộc đời.
Ba viết cũng dài quá rồi. Thế thôi nhé!
Ba chúc con gái yêu thương của ba vui và sẽ
học được nhiều điều trong xã hội thực tế chứ không chỉ lý thuyết suông như ba.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét