Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Thư gửi con gái 6

Gửi con gái!
Mấy đêm nay ba nghĩ về con rất nhiều. Ba càng nghĩ ba càng lo lắng. Hôm nay ba mới quyết định viết “mail” này cho con.
Con gái đã lớn rồi, con đang ở lứa tuổi ngưỡng cửa cuộc đời. Phải nói là ở lứa tuổi của con bây giờ được coi là tuổi đẹp nhất.
Trước kia trong lòng con chỉ có ba mẹ là người mà con yêu thương nhất. Bây giờ, không phải là con không yêu thương ba mẹ nữa nhưng con còn có những tình cảm khác nữa.
Việc con có những tình cảm thích hay quý mến bạn khác giới là một việc hết sức bình thường. Đến thời điểm nào đó các con sẽ có những tình cảm đó. Tuy nhiên, việc thích là một chuyện và tiến xa hơn nữa là yêu lại là một việc khác. Và tiến xa hơn nữa là lấy người mình yêu lại là một việc hoàn toàn khác con ạ.
Xung quanh con, con thấy rất nhiều những cặp đôi uyên ương, yêu nhau say đắm, tổ chức đám cưới rất to hoành tráng, nhưng rồi họ chia tay thật là lẹ. Và hoặc không chia tay thì cũng sống với nhau mà tối ngày đánh cãi chửi nhau. Bởi vì họ yêu quá vội và cưới quá vội.
Hơn nữa ở tuổi của con, việc quan trọng nhất của con là phấn đấu để sau này tự đứng trên đôi chân của mình mà không cần phải dựa vào ai. Bởi thế những việc như thích nhau hay yêu nhau ở lứa tuổi của con sẽ làm con lãng phí rất nhiều thời gian.
Ba đi vào chuyện cụ thể là ba nghe mẹ kể là có cậu bạn tặng con cái mũ bảo hiểm và con đã nhận. Cậu ta tặng con cái mũ là cậu ta thể hiện rằng cậu ta thích con. Và con nhận thì có nghĩa con cũng thể hiện là con thích cậu ta.
Điểm này con thua mẹ của con.
Lúc trước, ba chỉ tặng mẹ con hoa hồng. Để mua được hoa hồng tặng mẹ thì ba phải bớt phần ăn sáng. Hồi đó mỗi buổi sáng ba ăn 1000 đồng tiền xôi. Ba phải bớt xuống là ăn 500đ thôi. Liên tục 19 ngày như vậy ba đủ tiền mua 19 bông hoa hồng để tặng mẹ con nhân sinh nhật lần thứ 19.
Ngày sinh nhật thì mẹ con không thể từ chối nhận hoa. Nhưng đến hôm sinh nhật ba, ba tổ chức sinh nhật ở nhà bà Hưởng có mời mẹ, đương nhiên phải mời cả cô Hương, cô Hà, cô Thủy, thì mẹ con mới đến. Nếu mời một mình mẹ thì chắc chắn mẹ con không đến. Khi ba đưa mẹ về, đứng trước cửa nhà ông bà ngoại ba tặng mẹ một món đồ nhỏ là chiếc khăn, lúc đó mẹ con nhất định không nhận.
Vậy mà con thấy không, con đã nhận quà của bạn Hoàng Anh rất nhiều thứ. Và rồi con lại phải dọn đồ đó đem trả lại. Con có thấy ngại không, khi mà con đã dùng cho nó cũ đi rồi mới mang trả cho người ta.
Một điểm nữa là ba muốn nói đến nhân quả công bằng. Con đã không làm gì để tạo ra thêm phước, vậy mà con lại nhận quà của người khác. Vậy là con hưởng phước. Mà hưởng phước thì mất phước. Mà mất phước là mất may mắn. Khi đi thi yếu tố may mắn cũng rất quan trọng. Bởi thế mà con gái ba học rất giỏi nhưng thi cử thì lại hay mất điểm phải không?
Tất cả những đồ dùng của con, nếu con thấy thiếu cái gì, con nói ba mẹ mua cho, tốt hơn là đi nhận quà cuả người khác. “Của biếu là của lo, của cho là của nợ” con ạ.
Chẳng ai cho không mình cái gì bao giờ. Chỉ có ba mẹ có thể cho con tất cả mọi thứ. Bạn con nó tặng con cái mũ là nó muốn mua chuộc con. Giống như ở trường con có nhiều bạn đến biếu tiền cô hiệu trưởng hoặc gần hơn là có rất nhiều phụ huynh đến thăm mẹ con và biếu phong bì cho mẹ con vào ngày 20/11 vậy.
Ba rất không thích việc mẹ con cứ nhận quà của người ta như thế! Con có thích việc cô hiệu trưởng trường con cứ nhận cả hàng chục triệu của học sinh không? Vậy cũng tương tự như vậy việc con nhận quà tặng của bạn con sẽ đem đến cho con một món nợ. Đương nhiên, phước của con lại mất thêm một chút. Và thế là cuộc đời phía trước của con lại bớt may mắn đi một chút. Con đi thi đại học vừa có trình độ + may mắn con đạt 30/30 điểm. Con bị mất may mắn con chỉ đạt 29/30 điểm. Thiếu 1 điểm là có thể trượt đại học rồi. Lúc đó mới nhận ra mình đã lãng phí thời gian và lãng phí phước thì muộn mất rồi phải không? Tiếc quá! Phải làm lại thôi!
Và con có nghĩ đến một lúc nào đó con lại mất công dọn dẹp đồ để đem trả lại người ta giống như việc con đã đem trả lại bạn Hoàng Anh không?
Chắc chắn là như vậy rồi. Vì cậu bạn con sẽ không thể nào theo đuổi con được đến lúc con 30 tuổi. Và vấn đề thứ hai là cậu ấy chắc chắn sẽ không vượt qua được kỳ kiểm tra của ba. Bởi vì mới tí tuổi đầu đã lo đi cua gái thì ba nghĩ cậu đó không đủ kiên trì để theo học các khóa học đạo lý đâu. Và kể cả là có học thì cũng chỉ  là học gạo mà nó không thấm vào người thành đạo đức và lối sống đâu.
Do đó, theo ý kiến của ba con nên sớm trả lại bạn ấy cái mũ bảo hiểm. Con nên bí mật trả lại bạn ấy, tránh để bạn ấy thấy xấu hổ trước mặt người khác. Con có thể gọi bạn ấy đến nhà mình khi mẹ có nhà và nhờ mẹ con trả lại bạn ấy tất cả những gì mà bạn ấy đã tặng con.
Việc con trả lại sớm có mấy tác dụng:
1/ Là từ nay về sau con không cần phải thấy phiền vì chuyện có nhận quà nữa hay không. Năm 1997, khi lần đầu tiên có các chú sinh viên đến nhà thăm ba. Các chú ấy biếu quà cho ba là một túi cam, nhưng trong túi cam có một cái phong bì. Ba không mở phong bì ra, ba để nguyên như thế, ngày hôm sau ba đem đến lớp trả lại các chú ấy. Thế là các lứa sinh viên tự bảo nhau. Từ đó trở đi ba không bao giờ phải tiếp sinh viên ở nhà cả.
2/ Con thể hiện cho bạn con biết rằng đừng có dùng vật chất để mua chuộc con. Người ta sống với nhau bền lâu là bởi tấm lòng. Vật chất là mua được bằng tiền. Và tiền thì rất rẻ, không lẽ con lại đánh giá thấp phẩm chất của mình vậy sao? Con đọc bài văn được điểm 10 viết về thày giáo chưa? Có lẽ ở VN không có nhiều thày giáo giống như vậy? Một phẩm chất tuyệt vời và không có một thứ vật chất nào có thể mua được.
Những người như cô hiệu trưởng của con, tiền nhiều như nước, cưỡi xe hơi hạng sang, ở cái xã hội nhơ bẩn này đông như lợn con. Nhưng người thày giáo trong bài văn được điểm 10 thì chỉ có một. Con nghĩ xem mình nên đứng cạnh vầng Thái Dương hay mình chen vào đứng cùng đám lợn con?
Rất nhiều lần ba không muốn mẹ con tiếp khách ở nhà cũng là vì lý do đó. Dù mình ngay thẳng, hàng xóm láng giềng nhìn vào thì họ cũng nghĩ mình cũng chỉ như một trong số những con lợn con đó mà thôi.
3/ Là con gái thì phải tỏ ra khó khăn và nghiêm túc: Con ạ, ở Miền Tây, có rất nhiều cô gái, lấy chồng rồi bỏ chồng, hoặc chồng bỏ. Bởi vì sao? Bởi vì người ta bảo “gái Miền Tây rất dễ”. Một cô gái quá dễ để thuyết phục thì khó mà có được hạnh phúc bền lâu. Bởi vì dễ thế thì khó mà tuyển lựa được người đàn ông thực sự yêu mình. Và lý do thứ hai là người đàn ông chưa kịp yêu chân thành người con gái đó thì cô ấy đã đổ rồi. Thế là tình cảm của người đàn ông đó đối với cô gái đó hời hợt. Mà hời hợt thì đương nhiên nhanh đổ vỡ.
Thế nên con phải tỏ ra thật khó để vừa đỡ mất thời gian lãng phí không cần thiết. Và vừa an toàn cho bản thân con nữa. Đừng ăn hay uống cái gì mà người khác đưa cho mình. Đừng nên bao giờ đi đâu mà chỉ có một mình. Và con đọc lại bài “làm thân con gái”. Bạn Tuệ của con là cô bé đáng tin tưởng và tiếp tục nên chơi cùng vì bạn ấy không xuất phát từ gia đình lắm của. Nhưng bạn Linh Linh thì lại đối lập hoàn toàn. Ba không hiểu rõ về bạn ấy lắm. Nhưng nhà bạn ấy có quá nhiều tiền. Bạn ấy lại trải qua đủ trò ăn chơi rồi. Thế nên nếu bạn ấy mà không tốt thì bạn ấy sẽ rất nguy hiểm. Ngược lại, nếu bạn ấy là người tốt, thì bạn ấy sẽ rất tốt. Tuy nhiên, con lại không thể nào biết được bạn ấy là người tốt hay người không tốt. Vì vậy để an toàn cho bản thân con nên tìm cách đồng hành với những bạn có hoàn cảnh gần giống mình. Như mẹ đồng hành cùng cô Hương, cô Hà, cô Thủy vậy.
Thôi ba viết đã dài, nếu ba viết nữa chắc con phải đọc cả ngày mới hết.
Ba mong con hiểu lòng ba mẹ.

Ba chúc con và mẹ và em Đức luôn vui vẻ.

Không có nhận xét nào: