Nó éc éc vang trời chào đời xuân Ất Hợi. Hao mòn theo thời gian, tiếng nói của nó vào xuân Kỷ Hợi năm nay chỉ còn là ụt ịt khàn khàn, tiếng không ra tiếng, cả về giọng nói, những cái gì nó nói ra… Bây giờ lại càng khó nghe chết được!..
Số là người ta bảo, Ất Hợi là lợn vàng, nên không ai nỡ cho nó tham gia vào chuyện “Thịt mỡ dưa hành câu đối đỏ, Cây nêu tràng pháo bánh chưng xanh…” Vì thế nó được giữ lại để làm lợn đất, dùng vào việc bỏ ống để dành tiền… Người ta bảo, làm thế tiền mẹ sẽ đẻ ra nhiều tiền con…
Tiền bỏ ống vào lợn đất có tên là lợn vàng này mãi cũng đầy. Nhưng chẳng ai nỡ đập lợn vàng ra lấy tiền đem tiêu. Vả lại với thời giá ngày một bay cao, nắm tiền trong bụng lợn đất này, dù tên nó là lợn vàng đi nữa, thử hỏi mua được bao thứ?.. Nó trở thành lợn cảnh, ụt ụt ịt ịt, bụi bặm kín người, trơ vơ một mình ngốn thời gian quanh năm trong một xó bàn.., chẳng ai thèm rờ tới. Cứ phải đợi cho đến khi xuân về, nó lại ụt ụt ịt ịt một tý, đánh tiếng với làng xóm nó vẫn tồn tại…
Đã thành lệ qua nhiều năm, cứ xuân về là mấy bô lão của làng lại cùng nhau đón Tết và thăm ỉn vàng… Nhưng lần này không biết tại sao nóng ruột lắm, muốn nghe xem xuân Kỷ Hợi này ỉn vàng ụt ịt cái gì… Bởi vì lúc này đất nước đang rôm rả chuyện lò & củi… Bên ngoài là chuyện Biển Đông… Xa hơn nữa là chiến tranh thương mại Mỹ - Trung, kéo theo đủ mọi loại phản ứng dây chuyền phức tạp! Thế rồi Tây Bán Cầu hôm nay bỗng dưng ầm ầm biến động rung chuyển Venezuela xã hội chủ nghĩa…
Trong phòng khách, các bô lão ấm ấm trong tay chén chè hoa mộc chung quanh lợn vàng. Các cụ không phải chỉ có nghe bằng tai, mà cả hai con mắt và gọng kính cũng giương cao hơn, miệng các cụ cũng mở rộng thêm, cứ như nuốt từng âm thanh của nó! Đơn giản vì cái ụt ịt củalợn vàng ở tuổi của nó hôm nay càng khàn khàn, câu được câu chăng không dễ nghe chút nào… Lợn vàng ụt ịt một thôi một hồi rồi tịt luôn, các bô lão xúm quanh, làm đủ mọi trò, nó vẫn nằm im như đất, hệt như khi các cụ mới tới!..
Dụ khị nó mãi không chuyển, các bô lão chán quá, quay ra kháo nhau:
- Sao xuân này ỉn vàng kiệm lời thế các bác nhỉ? – một cụ vẫn còn thòm thèm.
- Ỉn vàng nói gì loằng ngoằng mà lôi cả sống và chết vào câu chuyện đầu năm mới, thật kinh quá! Phui phui cái mồm của nó đi!
- Tôi luận ra được các cụ ạ. Lợn vàng nó bảo chuyện “lò & củi” nhất thiết phải dẫn tới cải cách chính trị, nếu không chết là cầm chắc!
- Không, không! Các cụ ơi, tôi lại cho lợn vàng tào lao chỗ này rồi! Lúc này mà cải cách chính trị để mà mất chế độ à! Tầu nó sẽ nuốt chửng, chớ không tha một Việt Nam cải cách đâu!
- Làm gì có. Cụ sợ Tầu rồi! Cải cách chính trị để có toàn dân thì sợ đếch gì Tầu?
- Thế là cụ muốn cải cách chính trị để chống Tầu phải không?
- Không. Lợn vàng đâu có nói thế hả các cụ!? Nó còn lôi cả Mỹ và Nga vào câu chuyện của chúng ta cơ mà! Tôi nghe rõ mồn một như vậy mà.
- Thiệt không?
- Thiệt mà. – một cụ khác có ý kiến. - Gút lại, tôi hiểu nó nói theo ý: Cả Mỹ, Tầu và Nga mặt nào đó lúc này rất cần một Việt Nam không nghiêng vào một bên nào trong bộ 3 này, cũng không để cho 1 ai trong bộ 3 này lôi kéo hay thao túng được Việt Nam thành của riêng của mình, toàn phần hay từng phần, dù là phần lớn hoặc phần nhỏ!..
- Đào đâu ra một Việt Nam như thế hả cụ? Xin các cụ cứ mở to mắt ra mà so sánh đi, Tầu đã chi phối được Việt Nam bao nhiêu phần trăm? Mỹ bao nhiêu phần trăm? Nga bao nhiêu phần trăm? Bao nhiêu phần trăm còn lại mình thực sự là mình? Ai là người đang thực sự thao túng Biển Đông này!?..
- Ối ối! Đừng! Chẻ ra hết theo các phần trăm như thế hãi lắm các cụ ơi! Toạc móng heo như vậy, dân mình biết được sẽ chất vấn đảng mình thì không còn đường nào mà trả lời!
- Nhưng muốn có một Việt Nam vững như bàn thạch không ai lôi kéo hay thao túng được thì phải là một Việt Nam mạnh lắm. Dân phải giỏi, mà lãnh đạo cũng phải giỏi, các cụ ạ.
- Trúng phóc! Vì thế ỉn vàng mới bảo phải cải cách chính trị, nếu không sẽ chết! Nhưng cái đoạn nó loằng ngoằng xâu lại một lúc cả bộ 3 Mỹ - Tầu – Nga lại với nhau thì tôi vẫn chưa hiểu. Lôi thôi rắm rối thế nào ấy!
- Tôi vận ra mọi thứ và hiểu được! – một cụ đặt tách nước chè của mình lên bàn, vung tay hỗ trợ cho câu nói của mình: - Này nhé, Mỹ - Tầu – Nga kình địch nhau thế nào đi nữa, nhưng luôn muốn tránh phải choảng nhau trực tiếp nếu tránh được! Vì choảng nhau trực tiếp như thế bên nào cũng mất sạch! Nếu sơ ý, Việt Nam ta dễ trở thành chiến trường cho họ tỷ thí với nhau, thế là nước ta sẽ lại một lần nữa lĩnh đủ các cụ ạ! Nhưng một Việt Nam mạnh, không phải leo dây, lại vững như bàn thạch, cả khu vực Đông Nam Á sẽ làm theo!.. Cả Đông Nam Á như thế sẽ có một vai trò hoàn toàn khác trong bàn cờ của 3 ông lớn này! Cái này hay lắm các cụ ơi! Nước ta phải dấn thân đến cùng giành lấy!
- Bác nói thế chí lý quá, Việt Nam lại là đối tác chiến lược của cả 3 nước Mỹ, Trung, Nga, nên dễ ăn nói với họ, chỉ cốt sao có đủ trí tuệ và thực lực quăng đi cái leo dây là được!
- Ô hô!.. Hai cụ này ảo tưởng rồi ạ. Mọi việc theo hai cụ cứ dễ dàng như ngồi mát bóc bánh ra mà ăn vậy!.. Xin thưa nhé, ta hợp tác với Repsol khai thác dầu, trên thềm lục địa của ta hẳn hoi. Thế mà Trung Quốc nó bảo dừng, nếu không sẽ lấy nốt các đảo Trường Sa còn lại, thế là ta phải dừng đấy! Các đối tác chiến lược của ta đã làm gì? Trung Quốc còn gây sức ép trực tiếp với cả Repsol nữa đấy!
Một cụ ngồi xa tít góc phòng, chỉ tay vào cụ vừa nói:
- Lão già này chí phải đấy các cụ ơi! Không dân, không thực lực như thế này, không thánh tướng được đâu! Lão ăn nói khôn ngoan như thế mà có mỗi chầu rượu nhân 60 năm tuổi đảng phải khao làng, Tết đến rồi mà vẫn cứ lẩn như trạch!
- Ấy ấy, xin các cụ. Coi chừng chúng ta lạc đề mất. Đang bàn luận các ý tứ hôm nay của ỉn vàng cơ mà! Tuy nhiên, tiên trách kỷ, các cụ ạ, mình cứ nhũn như con chi chi mãi thế này là mời gọi Trung Quốc lấn tới! Phải cải cách chính trị để nhân dân trưởng thành lên, phát huy được sức mạnh của những quyền tự do dân chủ của mình các cụ ạ. Như thế mới xây dựng được thể chế chính trị vững mạnh và có bản lĩnh. Một thể chế chính trị mạnh của một dân tộc mạnh là điều kiện tiên quyết để nước ta trụ được trong thế giới sóng gió hôm nay các cụ ạ. Tôi hiểu ý tứ của ỉn vàng là như thế!
- Thưa các cụ, - một cụ khác giơ tay xin nói: - Tôi cũng hiểu đúng như cụ bạn này ạ. Nhất là kinh tế nước ta 2 năm nay có sắc thái mới, đang là điểm đến của nhiều triển vọng mới cho hòa bình, hợp tác và đầu tư nước ngoài (FDI)... Đấy là những thuận lợi to lớn cho tiến hành cải cách chính trị các cụ ạ… Để từ đây mở ra cho đất nước một thời kỳ phát triển mới! Nhiều quốc gia khác có mơ cũng không có được những thuận lợi to lớn này! Nếu chỉ có “củi & lò” và không có cuộc cải cách chính trị để thay đổi, thử hỏi đất nước này sẽ có cái gì, hay sẽ mất tiếp cái gì hả các cụ?
- Sẽ có tiếp thân phận leo dây và chư hầu kiểu mới. Sẽ mất tiếp một lần nữa cơ hội đổi đời! Cứ lần lữa không cải cách chính trị như thế này, đến lúc nát như tương thì sẽ chỉ còn bạo loạn thôi, không cải cách được nữa đâu! Theo tôi, thuận buồm thuận gió thế này, bây giờ đang là thời điểm và thời cơ số một các cụ ạ!
- Có dân sẽ có tất cả!
Một cụ ngồi bên vồ lấy vai cụ bạn vừa nói:
- Ỉn vàng nói toạc ra như vậy hả? Sao tôi lại không nghe được rành rọt như thế nhỉ?
- Thưa cụ, ỉn vàng không nói thành từng câu từng chữ như vậy ạ. Nhưng chắc chắn tôi luận ra không sai ý tứ của nó ạ. Rõ lắm ạ, không thể kết luận khác được ạ.
- Mấy câu loằng ngoằng sau cùng, có phải ỉn vàng giải thích tại sao lãnh đạo đến giờ này vẫn tránh né cải cách chính trị không? Tôi chỉ nghe rõ được mấy tiếng cuối cùng: Không cải cách chính trị là chết!.. Chẳng lẽ lãnh đạo không thấy điều này à? – vẫn cụ vừa mới hỏi khi nãy.
Cả phòng khách im lặng mất một lúc, chờ đợi ý kiến của nhau. Mãi mới có một cụ:
- Tôi nghĩ lãnh đạo họ thừa biết các cụ ạ. Có lẽ họ còn biết nhiều hơn chúng mình nữa là khác!.. Biết mà không dám cải cách chính trị thì mới đáng sợ hơn nhiều lần!.. – đến đây, cụ này bỏ lửng.
- Ô hay, đã nói A thì phải nói B chứ! Sao tự dưng lại tịt ngòi thế?
- Dạ thưa… Ỉn vàng loằng ngoằng mấy câu gần xa cuối cùng rồi kết luận: Họ sợ! chấm hết ạ!
- Sợ là bệnh kinh niên rồi. Nhưng gần đây phát biểu của Bộ trưởng Phạm Bình Minh về COC cho Biển Đông là rành rọt chứ, phía Trung Quốc cứ loanh quanh lần lữa mãi. Kinh tế đang nỗ lực tìm lối đi mới. Đầu năm nay vấn đề bảo vệ chủ quyền quốc gia và biển đảo được nhấn mạnh hơn trước… Ngày 27 & 28 tháng 2 tới này Việt Nam sẽ là địa điểm cuộc gặp thượng đỉnh Trump – Kim nữa mới oách chứ… Như thế là đất nước có rục rịch đấy chứ!?
- …
- …
- Vâng! Nhưng theo tôi, họ vẫn sợ mất chủ nghĩa xã hội và sợ TQ ạ! Vì thế vẫn sợ cải cách chính trị ạ, tôi dám cam đoan trăm phần trăm là như thế! Nếu sai cứ đem đầu tôi đi mà chặt! Vì ngoài ra tôi thấy chẳng có gì đáng sợ đối với họ! – một cụ có ý kiến.
- Từ rục rịch đến cải cách chính trị có khoảng cách lớn lắm các cụ ạ. Câu chuyện của đất nước ta là như thế… Nghĩa là lãnh đạo và đảng cũng phải vượt qua nỗi sợ của chính họ! Có phải thế không?
- Nhất là phải có dân, đi với dân, dựa vào dân! Chứ không được sợ dân và trấn áp dân!
- !?!?!?
Mùng hai Tết Kỷ Hợi - 06-02-2019
Chú thích: Nguyễn Trung sanh năm 1935 (Ất Hợi) tại Hà Nội, vào đảng Cộng sản Việt Nam năm 1965, từng là đại sứ VN tại Thái Lan và CHLB Đức. Ông viết tác phẩm "Dòng đời" khá nổi tiếng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét