Thứ Năm, 28 tháng 2, 2019

Truyện Thỏ - Súng - Gấu

THỎ-GẤU VÀ SÚNG (ngụ ngôn)
Phần 1: phiên bản của cụ HT.
Một con Thỏ tình cờ nhặt được một khẩu súng. Nó hí hửng xách súng đi tìm các loài thú khác để đe dọa.
Gặp Gấu đang ngồi ngủ trên cây, Thỏ chĩa súng và quát:
– Leo xuống ngay! Đi bộ là…yêu Rừng, mà mày nằm ngủ đấy à? Không xuống tao bắn!
Gấu vốn sợ súng đành loay hoay tụt xuống. Thỏ được thể quát:
– Ngồi vào gốc cây! Không ngồi tao bắn.
Gấu miễn cưỡng ngồi vào gốc cây. Thỏ thích chí quát tiếp:
– Gấu, mày ị đi! Không là tao bắn.
Hết sức giận dữ nhưng không có cách nào thoát, Gấu đành cố rặn ra được mấy cục. Thỏ được nước lấn tới:
– Khu rừng này đẹp nhất hành tinh mà mày ị bừa bãi ra đó à!? Mày bốc ăn đi!
Đến thế này thì nhục quá. Gấu điên tiết nói liều:
– Thì mày bắn đi! Tao thà chết chứ không ăn!
Thỏ bóp cò, nhưng súng hết đạn. Thỏ đứng chết trân, sau đó lắp bắp:
– Đồng chí… ông Gấu ơi!
– Gì đấy?
– Để .. để đấy con … con ăn cho. Hu hu…!!!
Chính quyền được sinh ra từ nòng súng thì khi súng hết đạn, chính quyền phải chết một cách nhục nhã!"
(Hết)
2. THỎ-GẤU VÀ SÚNG: Phiên bản 2 của Voi:
Hết sức giận dữ nhưng không có cách nào thoát, Gấu đành cố rặn ra được mấy cục. Thỏ được nước lấn tới:
– Khu rừng này đẹp nhất hành tinh mà mày ị bừa bãi ra đó à!? Mày bốc ăn đi!
Đến thế này thì nhục quá. Gấu điên tiết lắm nhưng sợ chết, nhỡ súng nó có đạn thì bùm một phát là xong. Gấu tuy to nhưng làm sao mà chọi lại được với viên đạn bé xíu. Vả lại, mối nhục này ta đành chịu đựng để củng cố đời con cháu, nhất định đời con cháu ta sẽ đòi được món nợ này cho ta. Nghĩ đoạn, gấu cúi xuống bốc cứt cho vào miệng chan hòa cùng nước mắt.
Thỏ vừa ngạc nhiên vừa sung sướng nên ngày càng cậy súng hung hăng, ngày nào cũng bắt nạt gấu và bắt gấu ị ra rồi ăn vào. Gấu ăn cứt ngày qua ngày, ban đầu còn chan nước mắt tủi nhục nhưng sau để có thể nuốt được Gấu tự an ủi mình, lừa dối mình “Cứt cũng không tệ lắm, thà ăn cứt còn hơn chết.”
Cho đến một ngày Gấu luôn mồm lẩm bẩm, “Cứt rất ngon. Cứt ngon hơn mật.”
Con cháu nhà Gấu được sinh ra thấy bố Gấu ăn cứt nên cũng tập ăn và quen từ bé nên chúng không hề biết đến sự khác biệt, phản kháng là gì và hài lòng với việc ăn cứt.
Thỏ chết đã lâu. Cái xác khô ngồi dựa vào gốc cây với khấu súng không có đạn trong tay được Gấu và con cháu tôn thờ mãi mãi.
3. THỎ-GẤU VÀ SÚNG: của Voi, tiếp theo:
Vương triều Thỏ được lập ra, cậy thế có súng, dù súng gỉ, bắt nhà Gấu lao động cực nhọc đóng thuế nuôi nhà Thỏ. Toàn bộ mật, hoa quả thu được trong khu rừng, nhà Gấu phải cống nộp hết. Gấu chỉ còn được ăn hoa quả đã hư thối và cứt của chính mình. Thế hệ này qua thế hệ khác. Vương triều Thỏ nối tiếp nhau nắm quyền kiểm soát toàn bộ khu rừng. Mật và hoa màu dư thừa, Thỏ đem sang bán ở các khu rừng khác.
Vài lần Thỏ dắt Gấu trẻ theo để khuân vác, Gấu kinh ngạc nhìn thấy Gấu ở khu vườn bên cạnh bắt tay cười nói với Thỏ. Rồi đó, Gấu nhà ta lại thấy Gấu nhà người ngồi chung bàn, ăn mật, toàn kỳ hoa dị thảo thơm nứt mũi, cả rượu ê chề. Gấu nhà ta vừa ngồi ăn cứt ở hiên trước vừa suy nghĩ lung lắm, thỉnh thoảng lén nhìn vào nhà. Nhưng dù vận động hết cả trí thông minh thì Gấu cũng không thể hiểu nổi tại sao Gấu bên này có thể ngang hàng với Thỏ và thấy Thỏ còn có phần nể trọng.
Chợt Gấu nghe giọng ồm ồm:
-Này bạn, tại sao bạn lại ngồi đây? Và bạn ăn gì thế kia?" Nhìn lên, Gấu thấy một ông Thỏ khu rừng bên, Gấu rúm người sợ hãi, lắp bắp:
-Dạ thưa, con ăn cứt.
Thỏ rừng bên kêu lên:
-Ối! Sao lại thế!?
Gấu nhà ta sụp xuống lạy Thỏ như tế sao:
-Thưa ngài, con chỉ ăn thức ăn quen thuộc của con hằng ngày thôi ạ. Con tuyệt không dám đụng đến giọt mật nào. Xin ngài chứng giám cho!
Thỏ rừng bên quỳ xuống bên Gấu, đỡ Gấu đứng dậy:
-Ôi không không. Bạn đừng lo lắng gì cả.
Nói đoạn Thỏ dắt Gấu vào bếp, tự tay dọn ra bàn những thức mà cả đời Gấu và có lẽ cả đời bố mẹ Gấu cũng chẳng bao giờ được ăn.
Gấu rón rén chấm ngón tay vào bát mật đặt trước mặt, cho vào mồm. Vị ngọt và mùi thơm lan tỏa khắp miệng Gấu, chạy khắp ruột gan Gấu. Gấu lịm đi một lúc rồi cho cả hai tay vào bát mật rồi cho lên mồm, hục mặt vào bát mật mà uống lấy uống để. Được Thỏ rừng bên khuyến khích, Gấu ăn hết thức này đến thức khác trên bàn.
Cửa bếp xịch mở, Thỏ nhà ta bước vào. Gấu sững người, chết giấc. Nhưng lạ kìa, Thỏ nhà ta giọng ngọt như bát mật: -Ôi, Gấu nhà em đây rồi! Lúc nãy tôi tìm cậu mãi để ăn cùng mà không thấy. Hóa ra là cậu đã kết được bạn ở đây. Cảm ơn anh Thỏ đã tiếp đãi bạn Gấu nhà tôi chu đáo nhé! Nào chúng ta cùng về thôi.
Gấu nhà ta tiếc nuối những thức ăn còn lại trên bàn nhưng đành theo Thỏ ra về. Lòng đầy bối rối. Hôm nay quả là một ngày thật kỳ lạ.
Vừa về đến bìa rừng, Gấu bị đàn Thỏ làm nhiệm vụ canh gác đưa vào một phòng kín. Thỏ thay phiên nhau hỏi đi hỏi lại Thỏ rừng bên đã nói gì với Gấu? Cho Gấu ăn gì? Gấu đã nói gì với Thỏ rừng bên? Ngoài ra còn tiếp xúc với ai không? Gấu đã ăn những thức gì? Có giấu giếm thức gì đem về không? Gấu hoảng sợ, tường thuật nguyên văn sự việc không sót từ nào, không bỏ qua chi tiết nào.
Tám tháng sau, bố mẹ Gấu nhận được giấy báo Gấu bị bắt giam và tuyên án ba năm sáu tháng vì tội "tuyên truyền chống phá và làm xấu bộ mặt rừng ta."
Fb Nga Voi

Thứ Tư, 27 tháng 2, 2019

Larry de King - Chuyện ông Trâm

Chuyện ông Trâm khá ly kỳ nhưng cũng dễ gây nhiều tranh cãi. Có nhiều người ghét ông thậm tệ, nhưng người thích ông cũng không phải ít. Hôm nay mình muốn đưa ra cái nhìn riêng cá nhân, chả theo phe nào, cũng không tin vào phần lớn truyền thông Mỹ nặng mùi thiên vị.
Chuyện ông là doanh gia tỷ phú thành đạt ai cũng biết rồi. Ông còn hoạt động trong lĩnh vực truyền hình. Ông làm nhiều show rất thành công, trong đó có show hoa hậu Mỹ và hoa hậu toàn cầu. Vây quanh ông tuyền mỹ nhân, vợ ông cũng là người mẫu tuyệt đẹp.
Ông cũng đồng sở hữu vài đầu sách thuộc hàng best selling, nổi bật là Art of the deal (Nghệ thuật đàm phán), đặc biệt Time to get tough (Đến lúc phải cứng rắn) là quyển bắt đầu cho những ý tưởng phải chặn đứng trung quốc làm giàu bằng nhiều thủ đoạn ma giáo, được xuất bản năm 2011, 5 năm trước khi ông bước chân vào chính trường.
******
Chuyện của ông không có gì ly kỳ cho đến khi đụng đến bà HIếu (Hillary) trong cuộc tranh cử tổng thống năm 2016. Bà Hiếu là 1 gương mặt vô cùng sáng giá, ứng cử viện nặng ký nhất của ngôi tổng thống, gần như là 1 độc cô cầu bại lúc bấy giờ. Bà Hiếu từng có 8 năm là đệ nhất phu nhân của ông Tân (Clinton), rồi 8 năm (sai - có 4 năm thôi) là bộ trưởng ngoại giao thời anh Ma. Nói chung kinh nghiệm đầy mình, ăn nói khôn ngoan, dáng vẻ bề ngoài của 1 phụ nữ quý phái, bà chiếm được cảm tình của nhiều giới. Fan của bà đông hơn quân nguyên. Nên việc bà thắng cử gần như là chắc chắn, được rất nhiều người tiên đoán.
Đang khi đó Trâm chỉ là một thương gia, không có chút kinh nghiệm chính trường. Nhưng thật ngạc nhiên, ông lần lượt đánh bại 16 đối thủ nặng ký của đảng Cộng Hòa để bước vào trận chung kết với bà Hiếu.
Chuyện ông đấu với bà HIếu làm nhiều người phì cười, bởi có vẻ như ông không phải là đối thủ xứng tầm của bà. Quỹ tranh cử của bà gấp đôi ông. 90% truyền thông Mỹ là cánh tả, ủng hộ bà Hiếu. Có khoảng 500 tờ báo, đài về phe Hiếu, trong khi chỉ có 30 ủng hộ Trâm.
Vì thế Trâm bị đánh tơi bời hoa lá. Càng gần đến ngày bầu cử Trâm càng bị tấn công dữ dội, nổi bật là người khổng lồ CNN. Bên cạnh việc bôi nhọ Trâm, họ luôn luôn đưa ra thăm dò rất tệ, làm nản lòng chiến sĩ. Chính mình cũng bị lừa, và không hề tin Trâm có cơ hội, dù là nhỏ. Cho đến 1 ngày trước khi bỏ phiếu, CNN vẫn đưa ra thăm dò bà Hiếu 90% thắng. Nhiều tạp chí đã cho in sẳn phần bìa với hình bà Hiếu to tổ bố cùng hàng tít lớn "The first lady president of the United States" để sẳn sàng cho ngày đăng quang lịch sử.
*****
Đùng 1 phát, ông Trâm thắng, thắng thuyết phục với 306 phiếu cử tri đoàn so với 232 của bà Hiếu. Vậy là toàn bộ fan của bà Hiếu sửng sờ, chết lặng, truyền thông tê tái. Nhiều fan của bà khóc lu bù, than vãn nước Mỹ giờ đây đã đến thời lụn bại. Trong số đó có cả các nghệ sĩ Việt ở Cali. Họ từng làm clip chê bai miệt thị ông Trâm, cô Kỳ Duyên còn bảo nếu Trâm thắng sẽ có nhiều nghệ sĩ bỏ Mỹ sang Canada sống. Nhưng cho tới giờ này chả thấy ai sang, mặc dù có những người bạn tui vì mến mộ nghệ sĩ đứng chờ mỏi chân ở biên giới. 🙂
Đặc biệt là giới trí thức vô cùng tức giận. Đối với họ Trâm chỉ là 1 tên nhà giàu trọc phú, biết gì đến chính trị, kinh tế mà đòi làm tổng thống. Họ mạt sát ông đủ điều, với sở học uyên bác của mình, họ vẽ nên hình ảnh 1 ông Trâm ngu dốt, độc tài, tàn bạo, và nguy cơ về 1 nước Mỹ hoang tàn.
Còn nhớ giáo sư Paul Krugman, với giải Nobel danh giá về kinh tế, từng khẳng định trên báo New York Times rằng nếu TT Trump giữ những lời hứa khi tranh cử như rút ra khỏi TPP, giảm thuế lợi tức cá nhân, giảm thuế lợi nhuận công ty, giảm thuế đánh trên tiền đô hồi hương từ các thiên đường thuế ngoài nước Mỹ, khai chiến mậu dịch với Trung Cộng, thay bà Janet Yellen, chủ tịch Hệ Thống Ngân Hàng Dự Trữ Liên Bang, để tăng lãi suất, xóa bỏ hàng loạt thủ tục hành chánh đang được dùng để điều hành guồng máy kinh tế, thu hồi luật ngân hàng của Obama đang kiểm soát tín dụng cả nước,… thì đó sẽ là những hành động ngu xuẩn nhất và sẽ đưa kinh tế Mỹ và kinh tế cả thế giới tới đại nạn suy trầm mà không ai thấy đâu là đáy; thị trường chứng khoán sẽ sụp đổ toàn diện trong chớp mắt. Ghê chưa?
Ấy vậy mà trong 2 năm qua, Trâm thực hiện gần hết các lời hứa đó, kết quả là thất nghiệp đang ở mức thấp nhất từ gần 40 năm qua, kinh tế tăng trưởng tới hơn 4%, thị trường chứng khoán lên như hỏa tiển Tomahawk. Tỉ lệ thất nghiệp của người da đen thấp kỷ lục... Không biết giờ này giáo sư Krugman, Nobel lauriate, nghĩ gì về tuyên bố của ông trước kia? Ông có nên trả lại giải Nobel kinh tế không? 🙂
Đó là Mỹ, các giáo sư, tiến sĩ gốc Việt cũng ăn theo không kém. Nhiều vị cố chứng minh rằng Trâm sẽ là một Hitler thứ 2, và nước Mỹ sẽ chìm vào cơn khủng hoảng tồi tệ nhất trong lịch sử. Xin cảm ơn thượng đế, chuyện này đã không xảy ra sau 2 năm. hehe.
***
Chuyện Trâm thắng cử làm cá nhân mình giật mình. Lâu nay chỉ biết tin vào CNN. Hóa ra truyền thông Mỹ cũng phe phái tàn bạo. Từ đó mình mới biết đến các đài khác. Fox News có xu hướng cộng hòa nhưng không quá thiên lệch như CNN. Fox News được tín nhiệm và được coi/nghe nhiều hơn cả. Trong 20 chương trình bình luận chính trị hàng đầu của các đài TV lớn, Fox chiếm hết 15 (kể cả 4 trong 5 chương trình được coi nhiều nhất) với MSNBC được 5 chương trình còn lại. Chương trình số một của CNN chỉ được xếp hạng 24.
Nói chung, số người coi Fox bằng tổng số người coi 4 đài chính cộng lại: FOX = ABC + CBS + NBC + MSNBC.
Nếu chỉ đọc/nghe CNN, New York Times, NBC... thì bạn sẽ thấy 1 ông Trâm ngu si, độc ác, nói láo, dâm dật, kỳ thị dân tỵ nạn, kỳ thị phụ nữ, kỳ thị luôn cả người khuyết tật. hehe. Trâm ghê tởm vậy đó mà lại làm tổng thống Mỹ, bởi vậy đế quốc Mỹ độc ác ăn thịt người là phải rồi. hehehe
Trâm thắng cử còn cho thấy phần lớn dân Mỹ không còn bị dụ bởi truyền thông. Nếu không thì bà Hiếu thắng to rồi. Và chính bà mới là nạn nhân của truyền thông gian dối, nhất là CNN. Bởi tin vào những con số đó mà bà đã chủ quan không thèm vận động ở các tiểu bang khác, để rồi ôm hận nghìn thu.
***
Vì thắng bà Hiếu mà Trâm lao đao. Fan của bà quay sang chống Trâm kịch liệt, cứ như đó là sứ mạng cao cả vậy. Họ quên rằng ông Trâm thắng cử đàng hoàng, hợp hiến. Trong bầu cử, thắng thua là lẽ thường, dân chủ và cộng hòa thay nhau lãnh đạo. Hết Bush cha của cộng hòa, đến Clinton của dân chủ, đến Bush con, rồi lại Obama. Vậy lẽ gì mà chống Trâm? Nếu chỉ muốn bà Hiếu thắng thì tốt nhất là dẹp bầu cử. Nghĩa là dẹp luôn đảng CH, độc đảng như Việt Nam, tq cho rồi. Dân chủ chi mà không công nhận kết quả bầu cử?
Ngay từ khi Trâm thắng cử, nhiều cuộc biểu tình chống đối đập phá nổ ra. Tiếp theo là màn nghi ngờ máy đếm phiếu bị trục trặc, đòi đếm lại. Chưa hết, ồn ào nhất là tố cáo có sự nhúng tay của Russia để đòi truất phế ông Trâm. Tiếc là 2 năm trôi qua vụ này vẫn không có 1 bằng chứng, vậy mà họ vẫn không tha.
Đã qua rồi thời kỳ phe thua bắt tay chúc mừng phe thắng, tất cả khép lại để toàn tâm toàn ý cho quốc gia. Giờ là thời thắng làm vua thua thì quậy cho đục nước. Sắp tới nếu đảng DC thắng, phe CH sẽ bắt chước mà quậy phá, khi đó phe DC nghĩ gì?
Cá nhân mình thấy không ổn. Ông Trâm thắng cử đàng hoàng minh bạch. Chưa làm tổng thống ngày nào mà đã bị tấn công nhiều mặt, dồn dập. Chưa làm tổng thống mà đã bị đòi đàn hặc, truất phế. Nghĩa là sao?
Thắng thua là lẽ thường, việc thương - ghét, ủng hộ hay chống đối Trâm cũng là chuyện thường ngày ở huyện. Đó mới chính là đa nguyên. Hơn thế nữa, chống Trâm là cái quyền, nhưng ủng hộ Trâm cũng là 1 cái quyền, miễn là có công bằng, và đã được quyết định thông qua 1 cuộc bầu cử quốc gia.
Tiếc là sau khi thất bại, bà Hiếu bảo người ủng hộ Trâm phần đông là ít học, có thu nhập thấp, deplorable (từ deplorable có nghĩa là rất xấu xa, đáng nguyền rủa.). Hehe, nghĩa là chỉ có người nghèo và ngu mới bầu cho ông. Phe chống Trâm ăn theo, chê bai những người ủng hộ, bảo họ tôn thờ Trâm, cuồng Trâm..v.v... Họ chửi Trâm bằng những lời lẽ từ thô bỉ đến mất dạy. Nhẹ thì Trâm là thằng ngu, thằng điên, nặng thì Trâm là thằng chó đẻ, khốn nạn, bỉ ổi, dâm tặc .v.v.v....
Năm 2015 khi thủ tướng Canada Stephen Harper của đảng bảo thủ thất cử, ông đăng đàn nói lời cảm ơn và kết thúc bằng câu: "The people are never wrong" - Nhân dân không bao giờ sai. Ông đúng là 1 bậc chính nhân quân tử.
***
Mình thấy những người ủng hộ Trâm có lý do rõ ràng. Họ thấy từ ngày có Trâm, kinh tế phất cờ, công ăn việc làm bao la, tỉ lệ thất nghiệp thấp kỷ lục, chứng khoán tăng kỷ lục. Thời anh Ma, 1 đồng Canada ăn 90 xu đến 1 đồng Mỹ. Giờ chỉ còn 75 xu Mỹ. Tui hựn Trâm vụ này. 😠
Còn những người chống Trâm ít có logic hơn và thiếu công bằng. Đa phần bị ảnh hưởng bởi truyền thông thiên tả. Báo chí là quyền lực thứ 4, nhưng cũng không kém phần ma quỷ. Các nhà báo có đủ tay nghề để xào nấu tin tức một cách hợp pháp, và dụ người đọc theo ý mình. 1 vài thủ thuật cơ bản như:
1. Trích xuất 1 câu trong toàn bộ ngữ cảnh. Điển hình là Trâm chống ILLEGAL IMMIGRANTS, nhưng họ bỏ chữ ILLEGAL đi, rồi bảo là Trâm chống dân nhập cư.
Có nguời bảo dân Việt cũng là nhập cư, tại sao lại ủng hộ Trâm? Xin thưa nguời Việt tỵ nạn vào Mỹ là LEGAL đàng hoàng. Chúng tôi đi vượt biên, rồi phải chờ 5, 7 năm ở trại tỵ nạn để đuợc xét duyệt vào Mỹ và các nuớc khác. Rất nhiều nguời còn bị trả về VN nữa cơ.
2. thủ thuật cherry pick, nghĩa là chỉ chọn ra phần mình muốn, ví dụ Trâm làm 10 điều, có 8 điều tốt thì họ bỏ qua, chỉ liên tục nhắc đến 2 điều xấu. Trong 1 bức tranh họ chỉ chọn 1 góc họ thích rồi mô tả về nó. vì thế, bức tranh sáng bừng hay tối thui là theo ý họ.
2 năm qua, nhiều người mắc phải hội chứng ghét Trâm TDS (Trump Derangement Syndrome) cũng vì truyền thông ma giáo, nặng tính đảng phái, đặc biệt họ xem việc lật đổ Trâm là sứ mạng, chứ không phải là đem thông tin trung thực đến người đọc.
Ồn ào nhất là vụ Trâm ăn vụng hơn 10 năm trước. Ông ăn xong trả tiền đàng hoàng, nhưng giờ đây ông là tổng thống rồi, nên cô đào phim người lớn Stormy Daniels trở mặt đòi thêm tiền. Vụ này nhiều người người bảo Trâm tà dâm, không xứng làm tổng thống, đòi truất phế Trâm. Ít ai đưa tin mới đây tòa đã phán quyết bà Daniels thua và phải trả cho luật sư của Trâm 430 ngàn tiền án phí. Tham thì thâm.
Nói về gái gú phải nói ông Tân ( Clinton) chồng bà Hiếu của phe dân chủ mới là bậc thầy. Ông chơi gái mà không tốn tiền, làm tại phòng bầu dục của nhà trắng luôn. Sau đó trước quan tòa ông chối phăng. Cho đến khi em Mo (Monica) thực tập viên của nhà trắng trưng ra chiếc áo đầm còn vương vài giọt tình yêu thì ông mới thúc thủ. Đó là chưa kể vụ Paula Jones tố ông sách nhiểu tình dục ở hotel khi ông đang tại vị. Cuối cùng ông phải xì cho cô này 850 nghìn mới yên. Ấy vậy mà ông đã có sao. Ông vẫn là tổng thống 2 nhiệm kỳ, bởi thời kỳ đó nước Mỹ phát triển ào ào, kinh tế sung mãn.
Vậy thì chuyện ông Trâm ăn bánh trả tiền hơn 10 năm trước có gì là ghê gớm. Chuyện ồn ào 1 thời gian, nhiều người chống Trâm hí hửng, chờ ngày ông bị truất phế, để rồi sau đó là thất vọng tràn trề, thất vọng nối tiếp thất vọng. 🙂
Tổng thống cũng là con người với đầy đủ hỉ nộ ái ố. Miễn là họ làm được việc cho quốc gia. Còn muốn người đạo cao đức trọng, không tì vết thì nên chọn đức giáo hoàng. (chẳng có gì chứng minh rằng giáo hoàng thì không có tì vết) 🙂
Vụ Russia mới là thô bạo. 2 năm qua họ điều tra, tốn bao nhiêu tiền của, nhưng không hề có 1 chứng cứ, vậy mà vẫn không chịu dừng bước, vẫn để cái án treo lơ lửng trên đầu Trâm.
Những người ghét Trâm luôn hy vọng vào chuyện này. Lâu lâu có tin gì sốt dẻo họ lại chuyền nhau và hy vọng 1 cuộc phế truất. Nhưng tội nghiệp, ngày qua ngày giấc mộng trầm kha đó vẫn chỉ là mộng. Họ sống trong 1 chuỗi hy vọng để rồi thất vọng tràn trề.
Rồi lại chuyện bức tường biên giới. Dân nhập cư lậu là vấn đề đau đầu triền miên của nước Mỹ, qua nhiều đời tổng thống chứ không phải bây giờ. Từ Clinton đến Bush, đến Obama, cho đến bà Hiếu, tất cả đều lên án nhập cư lậu nặng nề. Nhưng không ai dám giải quyết. Khi Trâm xắn tay vào thì bị kêu gào, chống đối, bị nguyền rủa là kỳ thị, độc ác...v.v.v....
Việc xây tường bị chống đối kịch liệt, nhưng những biện pháp cứng rắn của ông đã làm cho nạn di dân lậu giảm đáng kể.
Chuyện bổ nhiệm thẩm phán tối cao Kavanaugh mới là tận cùng bỉ ổi chỉ vì Trâm đề cử ông này. Khi đó phe dân chủ bắt đầu chiến dịch đánh phá. Kavanaugh bị giáo sư tâm lý học Christine Blasey Ford tố hiếp dâm bất thành 36 năm về trước khi cả 2 còn ở high school, ông 17 tuổi còn bà 15.
36 năm qua bà không hề lên tiếng, chỉ đợi lúc này. Bà chỉ tố suông, không ai ra làm chứng. Bà không nhớ nơi đâu, khi nào, ai đưa bà đến và về trong buổi party đó. Chỉ nhớ mỗi ông Kavanaugh 🙂. Màn kịch sex quen thuộc nhưng quá dở không thành, chỉ thấy phe dân chủ chơi quá bẩn.
Chuyện chống Trâm còn nhiều lắm, không thể kể hết. Nhưng ít có bài chống nào phê bình nghiêm túc các chính sách của ông, đa phần là tấn công cá nhân, bêu rếu chuyện cỏn con.
Trên mạng facebook có không ít dũng sĩ diệt Trâm. Họ thường trích vài điều từ các bài báo thiên tả, rồi chế nhạo ông. Mấy em cháu ngoan của bác ở VN nhẩy vào ăn theo chửi leo, bảo ông là thằng điên, thằng ngu v.v.... Đúng rồi, Trâm ngu hơn lãnh đạo VN nhiều. 🙂
Riêng những thành quả rõ như ban ngày của ông thì không bao giờ được nhắc đến.
Có người còn cầu mong cho kinh tế Mỹ sụp đổ để Trâm bị phế truất. Hết thuốc chữa luôn. 🙂
Giới quan chức ghét Trâm 1 phần cũng vì ông đả kích lề lối làm việc quan liêu cũ với nhiều khuất tất. Cũng có thể gọi là nạn tham nhũng ở mức độ tinh vi thông qua hiện tuợng lobby chính trị của các quan chức nhà trắng. Ông hứa sẽ "tát cạn đầm lầy" (Drain the swamp). Chờ xem.
****
Nhưng trên tất cả, Trâm vẫn là Trâm. Trâm là 1 nhân vật kỳ quái. Ông không thuộc tà phái, cũng không hẳn chính phái. Tạm gọi là Trâm phái có cả chính lẫn tà. Võ công của ông được đúc kết qua bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường khốc liệt, với những cuộc đàm phán máu loang đầy phòng họp.
Trâm là 1 ông già gân, sức làm việc kinh khủng, hơn 70 tuổi mà làm việc như điên, không biết có còn năng lượng cho cô vợ trẻ xinh đẹp không 🙂. Ông cũng thuộc loại cầu toàn, nhiều nội các của ông phải ra đi vì không đạt yêu cầu cao. Nhưng bộ máy vẫn vận hành trơn tru mới là độc đáo.
Trâm có nổ không? Có, ông cũng hay huyênh hoang, đôi lúc nổ 10 nhưng ông cũng làm được 7,8.
Washington Post là 1 tờ báo thiên tả chống Trâm, nhưng gần đây cũng phải công nhận ông là vị tổng thống giữ nhiều lời hứa nhất với cử tri.
Trâm vô cùng lì đòn, bản lĩnh. Chưa có vị tổng thống nào bị tấn công khủng khiếp như ông. Từ day 1 ông đã bị ăn đòn dồn dập, mọi phía, rơi vào thế mãnh hổ nan địch quần hồ. Nhưng ông đã tồn tại và làm được rất nhiều việc trong 2 năm qua.
Trâm có sức thu hút mãnh liệt. Ở những nơi ông đến vận động có cả trăm ngàn người reo hò ủng hộ. Ông thu hút luôn cả những người ghét ông. Họ chửi ông suốt năm suốt tháng. 🙂
Trâm không hề biết sợ. Hầu hết các tổng thống đều rất sợ truyền thông, quyền lực thứ 4 có thể lật đổ cả 1 đế chế. Nhưng ông không hề ngán. Truyền thông tấn công ông không khoan nhượng, ông ăn miếng trả miếng. Bằng những cái twit trực diện ông dám đấu với tất cả truyền thông cánh tả, không hề nao núng. Truyền thông bêu rếu ông tấn công báo chí. Nhưng chả lẽ báo chí tự cho mình cái độc quyền tấn công người khác mà không được tấn công lại? Dân chủ là không có chỗ cho quyền lực độc tôn. Báo chí cũng không là ngoại lệ.
Ông là khắc tinh của giới trí thức khoa bảng bàn giấy. Kiến thức của ông không thuộc loại hàn lâm, nhưng từ thực tiễn sinh động, từ thương trường khốc liệt mà có.
Trâm là người phát động cuộc thương chiến và kỹ chiến với trung quốc. Hơn 1 năm qua nhiều tên gián điệp kinh tế trung quốc bị bắt giữ vì ăn cắp kỹ thuật. 2 công ty lớn của tq là ZTE và Huawei bị nêu đích danh và phạt tiền.
Cuộc thương chiến chỉ mấy tháng đã làm trung quốc chao đảo, thị trường chứng khoán sụt thê thảm, kinh tế co cụm. Họ Tập phải xin hưu chiến 3 tháng để thỏa mãn các yêu sách của Trâm.
Dưới thời ông, tham vọng biển đông của trung quốc bị chặn đứng. Ông và nhà trắng đã đưa ra dự luật cho phép can thiệp vào biển đông, tức là cắt đuờng luỡi bò phi lý, làm món luỡi bò phá lấu đãi bà con 🙂. Ngoài ra chiến dịch 1 vành đai 1 con đường cũng đang trên đà phá sản.
Ông luôn khai thác những điểm nóng chết nguời của trung quốc là Tân cuơng, Tây tạng, và nhất là cái vòng kim cô Đài loan. Khi cần ông lên tiếng cho Đài loan độc lập là trung quốc la làng. 🙂
Cùng với phó tổng thống Mike Pence, người cứng rắn còn hơn cả Trâm, và cố vấn Peter Navarro, tác giả quyển Death by China, hợp thành cây đinh ba đang chỉa vào yết hầu trung quốc.
Tập hoàng đế giờ chỉ còn ngửa mặt lên trời than rằng trời sinh ta sao còn sinh lão Trâm trời đánh. 🙂
Trâm rất khó lường, miệng thì luôn bảo Tập là bạn tốt, nhưng tấn công trung quốc không thương tiếc. Nhờ vậy mới có thể đối phó với 1 trung quốc luôn gian manh trên trường quốc tế. Nói chung ông thần Trâm là 1 tổng thống Mỹ không giống ai, võ công kỳ quặc, lắm kẻ ghét cũng không thiếu người thương mến. Khoan hãy đánh giá những gì ông đang làm. Hãy đợi 1 thời gian nữa cũng không muộn.
****.
Nguồn : Larry De King

Đặng Lê Nguyên Vũ không thể để Trung Nguyên cho Thảo vì Thảo sẽ làm cho nó chỉ còn là thứ đi chụp giật

Suy nghĩ của Thảo thì dễ hiểu. Bởi khoảng 99% người sẽ suy nghĩ giống Thảo. Đó là "Kiếm bội tiền không có gì sai". Trong suốt thời gian nhiều năm Vũ vắng mặt ở Trung Nguyên, Thảo đã không còn coi trọng mảng cà-phê, cứ chỗ nào hời kiếm tiền nhiều, kiếm tiền nhanh là Thảo lao vào. Và chính vì vậy mà Thảo đã làm cho Trung Nguyên trở nên giàu có hơn nhiều. Vì thế Thảo luôn nghĩ "Tôi không có lỗi gì cả, có chăng là lỗi đã kiếm được nhiều tiền hơn chồng". Và Thảo nghĩ Thảo là người có công lớn, không thể phụ bạc.
Nhẽ ra gia đình đó sẽ không ly hôn nếu Vũ không phải là Vũ.
Ngay từ đầu, khi mới khởi nghiệp Trung Nguyên, Vũ đã có những tư duy không giống người bình thường. Người bình thường sẽ chọn việc dễ làm, chẳng hạn như chặt phá rừng những thứ đã có sẵn, hoặc đào bới tài nguyên, đem bán lấy tiền. Vũ lại cố gắng làm việc có ích cho nhân dân và cho Việt Nam. Thu mua cà-phê của nông dân giúp dân có đầu ra = 1 việc tốt. Đầu tư chất xám làm cho cà-phê trở nên độc đáo = một thử thách lớn. Bán cà-phê ra nước ngoài thu đô-la về cho VN = một việc tốt thứ 2. Tuy nhiên làm việc đàng hoàng tử tế thì sẽ không có lãi suất cao.
Trung Nguyên làm cà-phê, tỉ suất lợi nhuận 20% ~ 30% đã là thành công lớn. Thảo thấy đó là vớ vẩn. Thảo chỉ cần đầu tư vài khu "resort" vài khu đô thị, thì tỉ suất lợi nhuận không thể hình dung được.
Vũ muốn làm Kinh Bang Tế Thế, đưa Trung Nguyên thành tập đoàn hàng đầu thế giới.
Thảo cho đó là viển vông không thực tế bằng việc đầu tư bất động sản để kiếm bội tiền ở ngay Việt Nam.
Ở VN có rất nhiều việc không vi phạm pháp luật nhưng "vô lương tâm" theo cách nghĩ của người đã vượt qua tầm thường. Và Vũ là người đã vượt qua tầm thường.
- Làm BOT để thu tiền trên đường lộ, kiếm bội tiền, không vi phạm pháp luật, nhưng vô lương tâm.
- Đầu tư bất động sản, đầu tư đô thị, đầu tư khu nghỉ dưỡng, kiếm bội tiền, không vi phạm pháp luật nhưng vô lương tâm.
- Xây chùa, kiếm bội tiền, không vi phạm pháp luật, nhưng vô lương tâm
Chính vì Thảo làm những việc "vô lương tâm" theo cách nghĩ của Vũ, nên Vũ khuyên bảo, nhưng Thảo không muốn hiểu và bảo là Vũ bị điên. Thảo xỉ vả Vũ là hãy trở về với thực tại đi!
Thế là ly dị thôi.

============
Thư ngỏ gửi Lê Hoàng Diệp Thảo.
ANH THƯƠNG DIỆP THẢO CHỪNG NÀO THÌ GIẬN NGUYÊN VŨ CHỪNG ĐÓ !
Diệp Thảo thương mến!
Anh chỉ dám nói thương thôi em ạ, yêu thì chẳng thể tới phần anh. Thương cũng là thương thật, có thương thì mới viết thư cho em chứ thời buổi này người ta gọi điện, nhắn tin hoặc chat chít chứ còn mấy ai viết thư nữa.
Diệp Thảo à! Thời gian qua theo dõi hoạt động của Trung Nguyên, theo dõi phiên tòa giữa em và Vũ anh thực sự thấy thương em, mặc dù từ trước tới nay anh chẳng có liên quan tình cảm mà em cũng chẳng chuyển vào tài khoản cho anh triệu nào, Nhưng anh thương vì em xinh đẹp, thông minh mà không biết đặt cái đẹp,cái thông minh đúng chỗ. Thương em tàn phai nhan sắc vì những toan tính,mưu mô, đối đầu với kiên tụng.Thương vì em đang là nạn nhân của những mưu mô từ chính em và những kẻ sau lưng em.
Ngày xưa, khi em đang là cô nhân viên trực tổng đài 108 em đẹp đến kiêu sa, em dịu dàng trong từng lời nói, em hiền thục như một thiên thần. Nhưng những ngày gần đây khi nhìn thấy em xuất hiện tại Tòa thì thực sự khác hẳn. Người ta nói “trong một người phụ nữ có cả thiên thần và quỷ sứ” thì nói thật nhìn dung nhan em bây giờ thì phần “thiên thần” trong em đã biến mất và phần “quỷ sứ” đang trỗi dậy.
Em cứ cho mình là thông minh, đủ sức để chiếm đoạt và điều hành Trung Nguyên nên em đang tìm mọi cách để soán quyền, nhưng tiếc thay tất cả mọi bằng chứng đều chống lại em. Nếu anh không nhầm thì năm 1996 Đặng Lê Nguyên Vũ khởi nghiệp từ cơ sở chế biến cà phê nhỏ bé của bố (ông Đặng Mơ) trao lại. Năm 1998 em chân ướt chân ráo về làm dâu nhà họ Đặng và bận bịu với việc chửa đẻ, vậy mà em bảo “Đồng sáng lập” và “giúp tiền cho Vũ khởi nghiệp” thì ngay cả anh cũng không tin. Em có trưng ra chứng từ góp vốn với Trung Nguyên vào năm 2005 lại làm cho thiên hạ phì cười, vì lúc đó em là Phó giám đốc tài chính của Trung Nguyên – là người quản đống tiền của Trung Nguyên thì “lấy mỡ nó rán nó” bao nhiêu mà chẳng được. Cũng phải ghi nhận rằng em có đóng góp nhiều công sức, cũng đã từng chia sẻ ngọt bùi, nhưng Vũ có bao giờ để em thiệt đâu.
Theo dõi phiên Tòa mọi người thấy em nài nỉ để vũ chia cho con 5% cổ phần mà Vũ nhất quyết không cho, nhiều người không hiểu vấn đề cứ cho rằng Vũ sân si, tiếc với vợ con. Anh quá hiểu em muốn có đủ tỷ lệ % cần thiết nhằm chiếm quyền điều hành Trung Nguyên theo điều lệ công ty cổ phần như luật định, nhưng Vũ nó có ngây thơ đâu em. Em lại phát biểu rằng “Nếu Vũ là đấng trượng phu thì để lại hết tài sản cho vợ con mà ra đi”. Trời đất ơi em đã để lộ cái túi tham không đáy cho thiên hạ thấy mà chửi vào mặt em. Trung Nguyên đâu chỉ là của Vũ mà còn là trí tuệ, tâm huyết của gia đình, bè bạn và bao nhiêu người khác gầy dựng thành Thương hiệu Quốc gia sao có thể trao cả cho em được. Thử nghĩ ngày ấy em không làm vợ của Vũ thì nay chắc em vẫn là cô nhân viên Bưu Điện có nổi mỗi tháng 20 triệu không?
Anh thương em một điểm nữa là thương vì em quá dại dột. Vợ chồng bất đồng đến đâu thì cũng để con cái nghĩ tốt về bố mẹ mà kính trọng, đằng này em lại nói xấu Vũ không chỉ với mọi người mà với cả con cái em. Em lôi con cái em vào cuộc để làm phương tiện vòi vĩnh tiền bạc. Đó là em làm hư con em, dạy con em lối sống dành giật, dựa dẫm đấy em ạ. Thực tế Vũ đâu tiếc gì tiền, đâu phải thiếu trách nhiệm. Một người cho Vũ vay 100 triệu để khởi nghiệp mặc dù đã trả xong vậy mà suốt 23 năm nay tháng nào cũng chuyển vào tài khoản cho họ 25 triệu để tri ân… huống chi là con cái.
Một điều nữa anh muốn nói để em soi xét lại mình kẻo thiên hạ cho em là thất đức. Trong thời gian Vũ đi tu em tung tin Vũ bị tâm thần để soán quyền điều hành và tự tung, tự tác chuyển tiền vào các tài khoản riêng của mình, nên em mới bị Vũ truất quyền điều hành. Thực chất Vũ vẫn có những “đệ tử” tâm huyết điều hành công ty chứ chẳng phải buông tay không có trách nhiệm với công ty đâu. Sau vài lần kiện dân sự, tranh chấp quyền điều hành không được em lại phát đơn đòi ly hôn.
Không thương em sao được, khi hàng triệu phụ nữ Việt Nam thu nhập chưa tới 10 triệu/ tháng nhưng họ hồn nhiên sống yêu thương, yên ấm bên chồng con, đêm đến gối tay chồng ngủ. Còn em đêm đêm giường đơn, gối chiếc chong mắt với bao nhiêu toan tính và cả tìm kiếm những câu gì, lời gì khi đối đáp trước tòa. Vậy thì không tàn phai nhan sắc sao được.
Tòa án cũng quá đáng lắm cơ, không tuyên cái rụp cho xong, còn trì hoãn qua tháng ba thì chẳng khác nào kẻ bị tuyên án tử hình mà chưa mang ra bắn để kéo dài sự nớp nớp lo sợ mà chết dần, chết mòn.
Thương em bao nhiêu, anh lại giận Nguyên Vũ bấy nhiêu em ạ.
Điều làm anh giận nó nhất là yêu em quá độ, yêu đến cuồng mê dẫn đến không tỉnh táo nên giao hết cả cơ nghiệp cho em. Giá như nó làm cà phê thì cứ làm cà phê, em trực tổng đài 108 thì cứ trực tổng đài, ngày đi làm tối gặp nhau trong bữa cơm gia đình yên ấm. Đằng này cái gì nó cũng đắp vào em đến nỗi thiên hạ lầm tưởng em sáng tạo ra cả Trung Nguyên chứ không phải là Vũ. Anh nghĩ em sinh đẻ và nuôi nấng 4 đứa con cho Vũ nên người đã là vĩ đại lắm rồi.
Điều anh giận thứ hai là quá thánh thiện. Khi Vũ phát hiện ra em làm những điều sai với Vũ mà không thèm chửi em một câu, tát em một cái chỉ vì sợ mất thanh danh của em và ảnh hưởng đến Trung Nguyên, rồi nén lòng lên núi đi tu. . Thậm chí đến bây giờ ra tòa cũng không hề xổ toẹt những lỗi lầm của em nên vì thế mà em cứ trương gân cổ lên đấu khẩu tay đôi. Em nghe nó nói không: "Đau lắm, nhưng không nói ra được những gì nói ra trước Tòa chỉ là phần nổi của sự thật". Vũ là một người đàn ông thế đấy em ạ, cao thượng và nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến nỗi như người cõi khác.
Anh cũng giận Vũ về sự nhầm lẫn, lẽ ra nó tìm em về làm vợ thì để cho em làm vợ, mà tìm người quản lý điều hành công ty thì khỏi làm vợ. Đằng này cả hai nhập một vào em mới nên nỗi này.
Thôi nói biết bao nhiêu cho đủ, theo anh thì thế này nhé. Mặc dù ông Xuân chủ tọa phiên tòa khuyên em như người cha là rút lại đơn ly hôn. Nhưng anh thấy không được, phải cho đứa nào về nhà nấy vùi em mà tiếp tục ở lại không những không hàn gắn được hạnh phúc mà sẽ tan nát cả Trung Nguyên.
Về con cái, nếu em nuôi thì Vũ thừa sức chu cấp đủ để các cháu ăn học và trưởng thành cho đến năm 18 tuổi. Bản thân các cháu cũng phải học tấm gương và bản lĩnh của bố “tay trắng làm nên”. Có chăng bố chỉ cho cái “phao” khi sa cơ thất thế chứ không thể lấy tỷ lệ phần trăm để đắp vào cho mẹ.
Thôi về đi spa tuốt lại sắc đẹp đi em!
Cuối thư chúc em cô độc trên đống tiền được chia chác sau vụ ly hôn.
Chào em..
..............................
(Người viết bài này không thân thiết với Vũ và Thảo, tuy nhiên mọi việc cần được cả hai người nhìn nhận thấu đáo để có hướng giải quyết đúng. Đây cũng là bài học quý báu về ứng xử cho nhiều cặp vợ chồng khác. Các bạn có thể cmt thể hiện quan điểm của mình về vụ việc bằng ngôn từ trong sáng thể hiện văn hóa sống và giao tiếp trên fb)
===========

Follow
Trung Nguyên chết có đáng tiếc không?
...
Thực ra mà nói truyền thông đã đẩy câu chuyện ly hôn của vk ck họ đến thái quá & quá mức. Trở nên rần rần chiếm sóng dư luận. Ly hôn kệ tía nó chớ. Mỗi người với trình độ, với hiểu biết, với cảm nhận chủ quan của mình rồi lao vào cuộc buôn chuyện đầy thú vị mua vui là chính.
Trong số cả nghìn nghìn stt nói về Vũ qua qua tôi đã đọc. Lên án có, tố cáo có, bênh vực ca ngợi cũng khẳm. Tôi đọc hết và hầu như không tranh luận vì tôn trọng quyền tự do ngôn luận của mỗi người. Có nhiều stt của người viết ca ngợi Vũ với TN lên đến nóc. Họ kể ra họ từng có thời gian "là bạn tâm giao thân thiết thân tình" với Vũ nữa chứ. "Thân thiết thân tình" nên bênh vực & ca ngợi cũng phải thôi. Nhưng tôi biết cái sự thân thiết thân tình đó là khi Vũ đang trên đỉnh cao danh vọng. Chứ mấy ai tự đi mà trải nghiệm và cảm nhận hết cả quá trình. Đó là kiểu quan hệ của miệng nhà quan có gang có thép, đó là kiểu quan hệ của thấy người sang bắt quàng làm họ, đó là kiểu quan hệ của đôi bạn...cùng hãnh tiến mà thôi.
Tôi sinh ra & lớn lên tại Daklak, nơi mà ông Vũ chọn cafe để bắt đầu khởi nghiệp. Tôi ko là bạn V, cũng chả thù hằn gì V. Thời đó cũng cả trăm người ở xứ Cao Nguyên này khởi nghiệp cf như Vũ. Nhưng thành công được như Vũ thì không mấy người. (Phúc Ban Mê, Mê Hy Cô, Vinacafe...). Vậy Vũ có tài ko? Với tôi V có tài, nhưng cái tài của V ko có gì ghê gớm để ca ngợi như thánh nhân cả. V gặp thời là chính & biết "mềm dẻo tận dụng mọi cơ hội mà thôi". Cà V ra thị trường với chuỗi quán khắp nơi, năm 1996 đúng lúc internet có mặt tại VN. V biết chớp lấy giới truyền thông làm bàn đạp cho mình. Muốn biết ai đã tạo cơ hội rẻ mạt có 1 ko 2 cho V thu gom các mặt bằng góc phố quá đẹp thời đó hãy hỏi ông Trương Đình Tuyển.
Trào lưu và cơn sốt tr thông đã đẩy cafe V lên tầm cao vô đối. $ chảy về như suối. Bỗng chốc giàu lên thành đại gia với những giai thoại đẹp rực rỡ được dựng lên đi kèm đến mức toàn mỹ. Tôi cũng là 1 con nghiện cafe từ nhỏ nên dòng & chuỗi cafe của V nơi nào tôi chả đến. Việt Nam mà có được tên tuổi trên thị trường thế giới nhiều người bu vào ngợi ca điều đó ko sai và cũng đáng tự hào nếu nó đúng là 1 thương hiệu tử tế. Sai ở chỗ họ ca mà ko hiểu bản chất thực của nó. Đừng dùng những từ đao to búa lớn tung hê V, 1 người xem nhẹ $ chỉ tâm huyết với cafe. Đậu xanh rao má đó là xạo lone. V luôn & mãi mãi là 1 con buôn lấy lãi như bao nhà buôn khác. Buôn ko hề có tội, không hề sai hay xấu. Nhưng dùng từ cho đúng, buôn thì nói là buôn, đừng vẽ bùa nâng tầm bác học lên chi cả.
Cứ đến Đaklak mà coi có cái nông trường cafe nào của TN! Cứ đến Đaklak mà coi TN đã giúp gì được cho nông dân! Giúp gì được cho mảnh đất này mà ca với tụng. Bình ổn giá cũng không, trợ giá cũng ko, giúp nông dân có quy trình từ trồng đến ra sản phẩm đạt chuẩn cũng ko...nông dân mãi mãi vẫn tự bơi, cafe Đaklak mãi mãi nhiều về số lượng thô nhưng kém về chất lượng xuất khẩu. 20 năm TN giàu lên thì TN đã làm dc gì cho xứ này hả? Giá rớt thê thảm, nhưng 1 ly cà của V có nơi hơn 1kg cà của dân! Giàu là phải quá còn gì! Nếu không muốn nói là lừa đảo or ăn cướp trên xương máu dân! Chồn lào còn nhiều quá nên TN có dòng cafe cứt chồn cả triệu đồng /1kg! Và muốn bao nhiêu tấn cũng có! Đù má hay ha, quá hay vậy đó, đó không là lừa đảo thì là gì? Dù biết thuận mua vừa bán, ngu mua ráng chịu, nhưng người bán không đúng giá trị thật thì đó là lừa.
Đến hôm nay bạn thử đến rồi đi khắp Đaklak soi xem TN đã để lại dấu ấn gì của họ trên mảnh đất đó bạn sẽ biết. Đi và làm 1 cuộc thăm dò độc lập xem bao nhiêu % người dân Đaklak quý mến hay tôn trọng cái tên thương hiệu này. Ngoài việc họ kể ra cho nghe những ngày tháng cái tên cafe đó ồ ạt trên thị trường là cùng lúc cơn lốc cafe bẩn, cafe trộn, cafe tẩm hóa chất bùng phát mãnh liệt nhất. TN đã giúp dân dc gì! Giúp thị trường dc gì! Ngoài mua rẻ bán mắc để hốt $ làm giàu cho cá nhân. Dòng cafe tekeaway, Highland, cofebean, cafe mộc, sạch ra đời ồ ạt thì TN chết dần chết mòn. Vì sao nó chết? Vì nó có đạo đức tử tế gì đâu. Cho nên nó chết thôi.
10/03 cứ 2 năm là lễ hội cf rần rần trên xứ thượng. Lễ hội này chẳng qua là cơn động cởn cho mấy nhà buôn, mấy con buôn, cho mấy đứa mạnh về truyền thông quảng bá thương hiệu của nó chứ nông dân trồng cà quê tôi được lợi gì đâu. Sau lễ hội là nông dân lại tự bơi, là những giọt mồ hôi nước mắt mịt mờ trộn lẫn, rớt trên từng nương rẫy. Dù nghe đâu cái cụm từ sàn giao dịch chứng khoán trụ sở tại quán cafe làng cafe TN có từ lâu lắm...nhưng đó cũng chỉ là cái mác cho zui thôi.
=>Tôi không là người có danh phận trong xh nên tôi biết tôi viết không mấy ai bận tâm hay tin đâu. Nhưng nếu tôi là "một người có tên tuổi” chắc chắn sẽ có sức nặng khác. Đó là quy luật tất yếu của cái gọi là "chợ búa đám đông VN" trên cõi mạng xh này. Nhưng tôi vẫn viết, viết cho tôi, cho vài người hiểu chuyện vậy. Để thấy nó có xứng đáng đc ca tụng hay bênh vực, tâng bốc lên mây không? Có xứng đáng để tiếc rẻ khi nó chết ngắt không? Cà với chả đạo, tà đạo thì có! Cũng chỉ là kẻ cơ hội với phe nhóm bầy đàn mà thôi.
Tề gia trị quốc bình thiên hạ. Tề gia chưa xong thì trị quốc mẹ gì mà đòi bình thiên hạ. Mà đòi tuyên ngôn, tuyên bố tôi sinh ra để giải cứu thế giới. Đúng là điên nặng. Nhìn bia Sài Gòn, cái tên gọi cùng lịch sử hình thành của nó từ năm 1875, có đủ để người SG nói riêng & người tiêu dùng cả nước nói chung đáng tiếc ko khi bây giờ nó rơi vào tay kẻ khác. Thì Trung Nguyên là cái đinh vít gì mà phải tiếc.
...
Trịnh Sơn: Tôi chỉ là 1 thằng chăn bò sinh ra & lớn lên tại Daklak. Nhìn thấy hạt cafe quê tôi mỗi ngày như thế nào mà viết vậy thôi. Nó chết chả có gì tiếc cả.









Thứ Ba, 26 tháng 2, 2019

Đặng Lê Nguyên Vũ tuyên bố "Trời trao cho tôi kiến thức để giúp đời"

Tôi thì không tin là có ông Đấng sáng tạo (ông Trời).
Tôi cũng chưa dám tin là Vũ đã đắc đạo.
Tuy nhiên, muốn phán xét, cần phải đợi đến hoàng hôn.
Những phán xét đánh giá lúc này đều là hồ đồ.

Tuy nhiên, Thanos búng tay một cái giết nửa nhân loại để cố gắng sửa cái sai của Thượng Đế, giúp cân bằng lại tự nhiên, - cho đến nay vẫn chỉ là một nhân vật tưởng tượng.

Không biết Vũ làm cách nào để có thể làm để giảm bớt đi đáng kể loài động vật đi bằng hai chân đang độc ác tàn phá thế giới ngôi nhà chung của mọi loài?

Tuy nhiên, tôi mong thực sự Vũ đã tự mình giác ngộ được kiến thức để cải tổ nhân loại. Dù sao, ở VN này trong đàn cá mập ngàn tỷ, chẳng có ai có được cái nhân cách của Vũ. Thu mua nông sản = 1 việc tốt. Bán hàng cho nước ngoài lấy đô-la về = việc tốt thứ 2. Và Vũ cũng có trí tuệ hơn hẳn mấy tay trong BCT.


Ông Đặng Lê Nguyên Vũ: "Trời đã trao cho Qua mọi kiến thức để giúp nhân loại"




Thứ Hai, 25 tháng 2, 2019

(sưu tầm) Bố dạy con: Kiểu gì cũng không thoát

(sưu tầm) Bố dạy con: Kiểu gì cũng không thoát

- Nghe bố giảng đây!
- Đời người ấy mà chỉ có 1 trong 2 con đường, không đi đường này thì đi đường kia. Mày muốn lấy vợ hay đi bộ đội?
- Nếu lấy vợ thì coi như xong, không có gì để bàn.
- Nếu đi bộ bội thì cũng có hai trường hợp: Sống sót trở về hoặc bị bắn chết.
- Nếu sống sót trở về thì coi như xong, không có gì để bàn.
- Nếu bị bắn chết cũng có hai trường hợp: Xác chôn dưới gốc cây thông hoặc dưới gốc cây bạch dương.
- Nếu chôn dưới gốc cây bạch dương, coi như xong, không có gì phải bàn.
- Nếu là cây thông thì cũng có hai trường hợp: Cây sẽ được đốn để làm bút chì hoặc làm giấy.
- Nếu là bút chì thì coi như xong không có gì để bàn.
- Giấy cũng xảy ra hai trường hợp: Giấy viết hoặc "toilet paper".
- Nếu là giấy viết thì cũng coi như xong, chẳng có gì để bàn.

- Nếu là "toilet paper" cũng xảy ra hai trường hợp: Dùng trong "toilet" nam hoặc dùng trong "restroom" nữ.
- Nếu dùng trong WC nam thì coi như xong, không có gì phải bàn.
- Nếu dùng trong "privy" nữ thì cũng xảy ra hai tình huống: Chùi trước hoặc chùi sau.
- Nếu chùi ở đằng sau thì coi như xong chẳng có gì để bàn.

- Nếu chùi đằng trước thì có khác đếck lấy vợ đâu!



Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2019

Ôi Đại Việt! Hồn ở đâu?

Lê Quang Huy is with Huy Lê.
3 hrs
TRI THỨC - VĂN HOÁ THOÁI TRÀO, NHẢM NHÍ LẤN LƯỚT.
Quỹ Văn hóa Phan Chu Trinh đã dừng hoạt động sau 11 năm “do một số điều kiện khách quan”, theo thông báo của Chủ tịch Quỹ là bà Nguyễn Thị Bình.
Tôi không dám bình luận gì nhiều vì còn không ít điều chưa rõ, chỉ mạo muội nghĩ rằng việc Quỹ phải chấm dứt hoạt động cũng tương tự như việc giải tán viện IDS trước đây và có liên quan đến việc từ bỏ đảng của 2 nhân vật chủ chốt của Quỹ là GS Chu Hảo và nhà văn Nguyên Ngọc. Trước mắt, cá nhân tôi xin trân trọng cảm ơn những đóng góp vào việc chấn hưng văn hóa quốc gia của Quỹ và công lao của tất cả những ai đã giúp Quỹ tồn tại và hoạt động trong 11 năm qua.
Chỉ tiếc rằng trong khi những hoạt động tôn vinh những giá trị tri thức - văn hoá phải chấm dứt “do một số điều kiện khách quan” thì những điều nhảm nhí đội lốt tín ngưỡng - văn hoá lại được dịp lên ngôi trong thời gian gần đây, kềm hãm dân trí trong vòng tăm tối.
Nhưng tôi tin chắc rằng dù Quỹ Phan Châu Trinh ngừng hoạt động nhưng tinh thần “Chấn dân khí, Khai dân trí, Hậu dân sinh” của chí sĩ Phan Châu Trinh bất diệt.
Comments
  • Hùng Phạm Khi bà Bình kêu gọi sòng phẳng với lịch sử thì cũng là lúc bà phải giải tán quỹ hội Cụ Phan !
  • Hải Bùi Hồng Khả năng cao đây là đòn thù trả đũa việc hai ông Chu Hảo và Nguyên Ngọc từ bỏ DCSVN, ở đất nước này, những tổ chức tử tế như vậy là không có đất sống đâu
    1
  • Chơi Rong Tôi cũng đồng quan điểm của nội dung bài viết, nhưng tôi băn khoăn là tại sao bác Chu Hảo va Ng Ngọc lại không tiếp tục, về kinh tài của quỹ thì chắc chắn sẽ có rất nhiều tài trợ trong và ngoài nước, đây là quỹ mang hình ảnh rất lớn trong tầng lớp tri thức, là nguồn cảm hứng cho giới trẻ có động lực dấn thân vì một đất nước tử tế
    1