Thứ Tư, 20 tháng 4, 2016

Thư gửi con gái 30 - Ước mơ

ƯỚC MƠ
Lần trước trường con có toạ đàm về "cùng con toàn cầu hoá". Khách mời là nhà văn Hồ Thị Hải Âu có con là chị Lã Hồ Thị Minh Khuê được học bổng toàn phần của trường Harvard, trước chị học Armstedam.
Cô Hải Âu nói về quá trình cô dạy dỗ, nuôi dạy, chăm sóc chị ấy trên con đường thực hiện ước mơ. Từng giai đoạn một cô ấy đều kể hết, giống y hệt truyện "Em phải đến Harvard học kinh tế."
Chị Minh Khuê ấy, bố mẹ cũng chia tay từ năm chị 2 tuổi rưỡi.
Con thấy là thành công của chị ấy có một phần là của mẹ chị ấy động viên và đi cùng con. Là nhà văn nên cũng tâm lí.
Cũng không trách mẹ được vì mẹ dạy toán.
Nhưng con vừa nghe mẹ kể chuyện con rất là bực mình.
Tại sao mẹ lại kể chuyện với người khác là con muốn đi du học là ba tự nhồi nhét vào đầu con.
Chính con tự đọc sách và con muốn thế.
Con muốn làm gì đó mà không phải đa số mọi người đều làm.
Mẹ không tìm hiểu không đi cùng con được trên con đường của con thì thôi làm sao mà cứ phải bàn lùi rồi kìm hãm ước mơ, rồi muốn con theo ý của mẹ, ý kiến của mẹ là tốt nhất.
Ba, ba có ý kiến gì nếu sau này học xong con sẽ làm cho liên hợp quốc không? Nếu không vướng bận gì con định sẽ làm cho liên hợp quốc, có thể không nhiều tiền, nhưng chắc sẽ nhiều, nhưng chắc rất là thú vị.
===================
Gửi con gái yêu của ba,
Con lớn rồi, suy nghĩ cũng rất độc lập, không bị ảnh hưởng bởi bày đàn. Nên ba muốn nói chuyện với con về từ "CÔNG BẰNG".
Đứng về TỰ DO NGÔN LUẬN mà nói thì mình đòi hỏi quyền phát ngôn mà không bị bịt miệng, thì mình cũng không được bịt miệng người khác phải không con?
Những người như ba luôn nhìn thấy cái xấu của chế độ, chẳng thấy gì tốt đẹp, nên bọn người như ba hay nói những thứ mà bị cho là "chống phá".
Ngược lại có rất nhiều người lại rất sùng bái Minh râu và VC, nhất là dân cùng quê với Minh râu.
Khi họ thấy bọn người như ba nói chuyện "chống phá". Thì họ quay ra rất hùng hổ, họ nói tốt cho Minh râu và VC, và rằng mọi người phải biết ơn Minh râu và VC.
Đó là quyền tự do ngôn luận của họ, và chúng ta không có quyền cấm, mặc dù mình thấy rõ là người ta "bị nhồi sọ".
Cũng tương tự như vậy, con đang làm điều con muốn, và mẹ con cũng đang làm điều mẹ con muốn. Vậy công bằng, con không nên bực mình với mẹ. Chuyện đơn giản là điều con muốn và điều mẹ muốn xung đột với nhau.
Lý do của mẹ cũng đơn giản:
1/ Mẹ nào mà chẳng thương con. Nên con đi xa là mẹ lo lắng. Nên mẹ muốn con ở gần.
2/ Mẹ có thể xin việc cho con ngon lành nếu con học sư phạm. Mẹ sẽ nghỉ hưu để con thế chỗ giống như rất nhiều trường hợp khác ở trường mẹ.
3/ Mẹ nghĩ "con gái không cần phải học nhiều, kiếm tấm chồng tử tế quan trọng hơn".
4/ Mẹ lo lắng vấn đề kinh tế gia đình.
Túm lại mẹ muốn con ở ngay VN gần bên mẹ, sống một cuộc đời bình lặng và vô vị như bao người phụ nữ khác.
Tuy nhiên, khi ba bàn với mẹ rằng: Nếu con lấy được học bổng, thì sẵn sàng đầu tư cho con đi học, cho dù có bán nhà cũng đầu tư, và mẹ đã đồng ý với ba như vậy. Chứng tỏ mẹ cũng sẵn sàng để con đi xa. Chỉ có điều cái mà mẹ muốn vẫn là muốn con ở gần.
Ba không có nhồi vào đầu con chuyện đi du học.
Đi du học là ước mơ của tất cả mọi người.
Em Bông cũng mơ như vậy, ai nhồi vào đầu em ấy?
Em Hà Linh cũng thế! Chẳng ai nhồi vào đầu em ấy cả!
Em Bill nhà bác sĩ Hưng cũng vậy!
Ngô Bảo Châu cũng vậy luôn.
Vì sao mọi người đều muốn đi du học? Bởi vì mọi người đều hiểu nền GD VN chẳng ra gì. Từ thời đầu lập nước, ông Lành (Tố Hữu) được Minh râu và VC giao cho việc làm tuyên giáo. Ông Lành đã chỉ đạo luôn mấy ngành GD, truyền thông, tất thảy cái gì biết nói đều phải nói chung một giọng là "tuyên truyền cho chế độ".
Thế nên, nó GD VN mới thành cái thứ chẳng ra cái giống gì.
"Mất mùa là tại thiên tai
Được mùa là tại thiên tài đ... ta"
Gần trăm năm nay, đ... vẫn lãnh đạo, nên ông giời vẫn lãnh đạn, và dân thì lãnh đủ.
Do đó hệ thống GD VN kém cả về đạo đức và chuyên môn.
Nên phải đi du học để thành người tử tế là tất yếu!
Con không phải là thích làm những việc mà nhiều người không muốn làm.
Việc đi du học, ai mà chẳng muốn.
Nhưng con dám làm những việc mà nhiều người không dám làm.
Tất cả các bạn trong lớp con, chúng nó đều thèm được đi du học.
Nhưng chỉ có mình con dám ước mơ và dám phấn đấu để giành lấy điều con mơ ước.
Vì vậy con hãy tự hào vì điều đó! Tự hào vì con hơn hẳn các bạn cùng lớp là dám chiến đấu vì ước mơ của mình.
Về chuyện làm việc cho LHQ. Nếu con muốn con hãy cứ làm. Con đừng nghĩ đến chuyện nhiều tiền hay ít tiền vội.
Hãy cứ làm điều con muốn con gái ạ! Miễn là điều con muốn không hại mình, không hại người, không xâm phạm đến tự do của người khác.

Ba chúc con yêu vui vẻ!

Không có nhận xét nào: