Thứ Bảy, 23 tháng 9, 2023

Đời thường những mẩu thoáng qua

1: Cửa hàng hoa ở Nhật 花屋.

Thứ Bảy một ngày thu năm 2023, tôi đi tìm cửa hàng để mua hoa. Và tôi đến 花toYUKU - một cửa hàng hoa nho nhỏ ở cách nhà tôi ở khoảng 500 mét hơn/ kém.

Có 3 người đang bán hoa ở đó. 

Người đàn ông chạc 30 tuổi, dáng mảnh khảnh thư sinh. Anh đang xắp đặt những bông hoa trên bàn, dường như anh đang sáng tạo một bó hoa chăng?

Người phụ nữ cũng mảnh mai như anh kia, trông có vẻ già hơn người đàn ông một chút.

Hai người chào đón tôi bằng một giọng nói rất nhã nhặn phổ biến ở Nhật.

Người thứ 3 không rõ hắn là nam hay nữ, hắn lặng thinh chẳng nói lời nào với tôi. Có vẻ như hắn đang ngủ trong cái địu trước ngực người phụ nữ.

Hoa chậu được trưng hết ở ngoài sân. Hoa bó được cắm trong các cái xô có nước. Hoa cành cũng cắm trong xô nhưng để bên trong một tủ kính.

Tôi chỉ tay vào những bông cúc trắng, và những bông hoa bách hợp (ở ta gọi là hoa ly) trong lồng kính, mỗi thứ tôi lấy một bông. Người phụ nữ chắc đoán tôi kém nói nên chỉ hỏi tôi là "kiroi" hay "shiroi" - tôi đoán ý là chị ấy hỏi tôi lấy hoa bách hợp vàng hay trắng. Tôi cũng vắn tắt là "kiroi" (vàng). Người phụ nữ loay hoay chọn, thì anh chồng chạy vội ra lấy hộ.

Trả xong tiền tôi đi thẳng ra cửa. Người chồng chạy vội theo đưa cho tôi gói thuốc tăng lực cho hoa.

Cả ba người họ đều rất tươi tắn!

Trong tôi xuất hiện một suy nghĩ: Họ sống thật giản đơn mà đầm ấm.

*****

2: Người đàn ông Nam Hàn bán rong trên tàu điện.

Trời thu 2023, một ngày mưa tầm tã ở Nam Hàn, tôi trên đường từ Pyeongtaek đi về Seoul bằng tàu điện sau một đợt công tác dưới tàu của công ty chúng tôi.

Tàu điện chạy khá lâu, tôi hẹn giờ báo thức và gật gà ngủ. Trên tàu điện khá đông khách.

Chợt một người đàn ông khoảng 50~60 tuổi đến ngay trước chỗ tôi ngồi. Mặc quần tây, áo phông kẻ đỏ đen. Sơ vin, cắm thùng, giày tây, đủ để biểu hiện bên ngoài là một quý ông lịch thiệp. Ông ta xin phép được bắt đầu - là tôi đoán vậy, chứ nửa chữ tiếng Hàn tôi đâu có biết. Người đàn ông lấy ra một cái dây thắt lưng, rồi ông ta vừa nói vừa biểu diễn về công dụng của nó. Cái dây lưng đó chứa được 3 cái điện thoại và thêm một chai nước. Rồi ông ta thông báo cái giá của nó.

Một vài bà lão đã mua ngay - các cụ mua tặng các cụ ông hay sao.

Người đàn ông ngồi cạnh tôi mua 2 cái, nhưng anh ta không có tiền mặt, anh ta nói người bán cho anh ta cái trương mục "account". Người bán lấy trong cặp ra một thanh giấy dài bằng giấy A4, ngang bằng 1/4 chiều ngang giấy A4 in một dãy số và chữ viết rất to đủ để mắt kèm nhèm kiểu gì cũng đọc tuốt.

Sau khi bán được một ít hàng, người đàn ông lại di chuyển sang toa khác.

Tôi chợt nghĩ: Cuộc sống cũng đơn giản ha! Cứ rong ruổi bán hàng, nhiều ít không quan trọng.

*****

3: Chữa xe máy trong Sài Gòn.

Năm 2010, tôi bỏ miền Bắc vào Sài Gòn làm cho một công ty của bạn học cùng ngày xưa.

Bạn cho tôi mượn xe máy để đi làm.

Một hôm trên đường đi làm về, trời đã tối, lúc đó khoảng 8 giờ tối.

Tôi nghe thấy mùi khét - cháy điện. Nhưng không biết từ đâu.

Một vài người chạy xe vượt qua tôi và nói: Xe của anh bốc khói kìa.

Tôi vội vàng tắt máy dắt bộ.

Và gần đó tôi thấy luôn một tiệm sửa xe.

Tôi dắt xe vào sửa. Cậu thanh niên kiểm tra xong rồi gọi mẹ cậu ấy ra và nói "bà ra chợ Bến Thành, chỗ cửa hàng này ... mua cho tôi cái nắn dòng".

Người mẹ phóng xe đi.

Lát sau tôi thấy cậu thanh niên nghe điện thoại, và hỏi "chỗ đó đóng cửa rồi thì đi qua chỗ này ..."

Rồi lát lại thấy nghe điện thoại, và hỏi "sao đắt vậy bà? 170k thôi!"

Lúc đó đã hơn 9:30 tối, tôi đinh ninh rằng chắc nhẹ nhàng cả tiền đồ và tiền công thợ cũng phải từ 500k trở lên.

Sau khi sửa xong, cậu thanh niên nói với tôi "một trăm bảy mươi ngàn của anh". Tôi không tin ở tai mình nữa. Không lẽ cậu ta không lấy tiền công? Lúc đó tôi thấy cái giọng nói của người Sài Gòn sao mà dễ thương quá vậy!

Không lợi dụng người khác lâm hoàn cảnh khó khăn để chặt là bản tính của dân ở trỏng.

*****

4: Mua nước ở Bình Định

Khoảng năm 2009 hoặc 2011 gì đó.

Chúng tôi lên tàu ở ga Bình Định để ra Bắc.

Khát nước, vợ tôi mua một chai nước khoáng "La Vie". Trước khi mua đã chuẩn bị là phải trả gấp đôi gấp 3 lần giống như ở các bến tàu bến xe hoặc nơi khu du lịch ở ngoài Bắc.

Nhưng người bán hàng lấy đúng giá làm vợ tôi cứ tấm tắc "sao trong Nam người ta thật vậy nhỉ!"

*****

5: Người VN hiếu khách?

Năm 2023,

Đã từ lâu rồi mấy cậu Tây đến ở đầy ở xứ Đông Lào này.

Mấy cậu Tây nói tiếng Việt sõi luôn, kể cả những từ lóng mà tôi nghe còn phải lóng ngóng thì các cậu Tây ấy xài xỉn luôn.

Mấy cậu Tây nói tiếng Việt đó cũng rất khoái làm diu-tu-bơ và bốt cờ-líp ầm ầm trên ấy.

Vô tình tôi xem một cờ-líp, nội dung là gì chẳng nhớ, nhớ mỗi đoạn quay cậu ta nói chuyện với một ông có lẽ đã về hưu đi thể dục buổi sáng ngoài bờ hồ (Hồ Gươm). Cậu Tây nói gì tôi cũng không nhớ, còn ông kia nhắc đi nhắc lại câu "người VN rất là hiếu khách". Tôi nhớ cái câu ông nói thế vì thấy nó không ăn nhập vào câu chuyện của cậu Tây. Ông ấy chỉ nói cái điều ông muốn nói. Lạ vậy!

Và trong não tôi nảy ra câu hỏi "Có thật người xứ Đông Lào hiếu khách?"

*****

6: Ổ bánh mì mua trên máy bay Vietjet

Năm 2022,

Trên chuyến bay của Vietjet từ Phúc Cương (Fukuoka) về Nội Bài, cùng hàng ghế với tôi là 2 cô gái Nhật. Do vấn đề ngôn ngữ, mà tôi một người rất kém tiếng Nhật lại trở thành thông dịch cho 2 cô gái đó mới kinh.

Đoạn 2 cô muốn ăn gì đó và xem menu: cơm rẻ nhất là 100k/ suất, bánh mì rẻ nhất là 40k một ổ.

Giá tiền ghi nhiều số không quá gây rối loạn cho họ, các cô đó hỏi tôi tính ra tiền Nhật là thế nào, Tôi qui đổi theo tỉ giá hiện tại. Nghe xong, các cô lắc đầu lè lưỡi, đắt khét! 

Và trong não tôi nảy ra câu hỏi "Có thật người xứ Đông Lào hiếu khách?"

*****

7: Taxi VINASUN Đà Nẵng

Năm 2023, mẹ tôi ở Bắc đến 70 năm rồi mới di dân vào Đà Nẵng.

Đáp xuống cảng hàng không Đà Nẵng, tôi lên một chiếc taxi VINASUN - tôi không rõ có phải là đội lốt VINASUN không - Vì tôi biết dân Sài Gòn khen hãng này lắm.

Vốn nghĩ là người miền Nam họ thật thà nên tôi cũng không có phòng bị gì cả.

Cho địa chỉ nhà mẹ tôi và ngồi ngắm phố phường qua cửa kính xe.

Đến nơi, cậu thanh niên lái xe "nói giọng nam" bảo tôi: "tiền xe là 182k, tiền bến là 10k, tổng của anh là 192k"

Lúc này tôi mới choáng và hỏi: "Là bao nhiêu km vậy chú, mỗi km là bao nhiêu tiền?"

Trả lời: "19k một km, và khoảng cách gần 10km anh à"

Trời! thời điểm này giá taxi chỉ từ 11k ~14k một km.

Tôi lấy điện thoại đo lại đường đi bằng ô-tô ngắn nhất từ chỗ tôi đứng đến điểm đón taxi tại sân bay là 7.1km. Cũng chẳng làm gì được đành trả tiền thôi.

Trong tôi trào dâng một cảm xúc "Người miền Nam đã dần dần bị Bắc kỳ hóa từ khi nào!"

Không có nhận xét nào: