Nam-Ky Nguyen:
Trên diễn đàn này có 1 status trong đó câu hỏi được đặt ra là "Giả sử Mỹ và EU cho người Việt sang định cư vô điều kiện thì bạn thì lựa chọn thế nào?" Có 223 người trả lời trong đó 171 người chọn "đi ngay" (76.7%) và 26 người chọn "không đi" (11.7%). Tôi thắc mắc có phải lý do số người chọn "đi ngay" áp đảo số người chọn "không đi" vì nền giáo dục của ta bây giờ dạy mọi người yêu Tổ quốc XHCN thay vì yêu tổ quốc như tôi được dạy ở miền Nam trước 1975 hay vì 1 lý do nào khác?
HNN:
Tôi là một thuyền trưởng tàu biển.
Con tàu tôi điều khiển nó dài 300 mét. Rộng ngang 50m. Cao từ đáy tàu lên đến mặt boong chính là 22 m. Cao từ đáy tàu lên đến đỉnh cột cao nhất là 50m.
Trên tàu chúng tôi có trang bị một xuồng cứu sinh Free Fall (bác search internet sẽ biết nó ngay).
Trên xuồng cứu sinh có đủ chỗ ngồi cho tất cả thuyền viên trên tàu (thường là từ 28~30 chỗ). Trên xuồng cứu sinh luôn có dự trữ nước ngọt, lương khô, thuốc men, và nhiều thứ khác.
Nhưng cái xuồng cứu sinh nó bé tẹo so với con tàu. Và ở trên xuồng chắc chắn không an toàn bằng trên tàu.
Vậy sao phải có xuồng cứu sinh?
Khi "tàu mẹ" (mother ship) bỏ chúng tôi, thì chúng tôi bắt buộc phải bỏ tàu để lên xuồng.
Tổ quốc nếu là của chúng ta, thì nhất định không ai muốn bỏ Tổ Quốc để đi đâu cả.
Thế nhưng hình như đã từ lâu, chúng ta đã bị loại bỏ ngay trên chính TỔ QUỐC của chúng ta.
Nam-Ky Nguyen:
Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu bạn là 1 trong những boat people rời miền Nam sau 1975 giống như em ruột tôi. Tuy nhiên bạn lớn lên và tốt nghiệp ĐH ở miền Bắc nhưng cũng nghĩ tổ quốc bỏ rơi mình nên tôi rất lấy làm lạ.
HNN:
Vâng em sanh ra được hơn 1 năm thì Miền Nam bị cộng sản xâm lược.
Gia đình em cũng có nhiều người hy sinh cho cuộc nội chiến.
Tất nhiên những người cha chú của em họ không biết là họ đang đi xâm lược.
Em nói xâm lược, vì em có hỏi nhiều bạn trẻ rằng: "nếu giờ mà Bắc Hàn chiếm đóng Nam Hàn thì là Phỏng Giái hay Xâm Lược, các bạn ấy né tránh câu trả lời".
Em sanh ra ở Bắc Kỳ, lớn lên học đến hết thạc sĩ khoa học ở Bắc Kỳ.
Cũng có nhiều đứa bạn cùng tuổi nói em "mày là đồ ăn cháo đá bát, được đảng và nước cho ăn học mà không biết ơn".
Em trả lời: "Tao không hề biết có gã đẻng và nhà nước nào ở đây, bố mẹ tao đẻ tao ra, nuôi tao lớn, cho tao ăn học, tất tần tật là một tay của bố mẹ tao. Tao chỉ ơn 2 người ấy".
Vậy mà thằng bạn đó (nó là lính hải quân hồi hưu), nó tức sùi bọt mép, nghiến răng kèn kẹt định nhảy vào đánh em.
May lúc đó có mấy thằng can ra.
Về chuyện chúng ta bị loại ra ngay trên đất nước của mình.
Em chỉ lấy một ví dụ nhỏ thôi:
- Bác ra ứng cử trưởng thôn xem liệu người ta có cho phép để tên bác ở trên danh sách đề cử không?
- Bác đi bỏ phiếu Cuốc hội không? Ai là đại biểu của bác? Họ hứa làm gì cho những người mà họ đại diện không? Chánh sách của họ thế nào? Trong nhiệm kỳ của họ, họ đã làm gì để xứng đáng là dân biểu của bác?
Tổ Quốc của tất cả chúng ta, không phải của riêng đẻng.
Nếu đẻng cầm quyền một cách đúng nghĩa thì đẻng phải cam kết cùng nhân dân thực hiện một KHẾ ƯỚC XÃ HỘI.
Nội dung của KHẾ ƯỚC đó là gì?
1/ Nhân dân đóng thuế để nuôi nhà nước: Cái này nhân dân làm rồi.
2/ Nhà nước quản lý đất nước để duy trì công bằng xã hội, để mọi người dân phải được đối xử công bằng như nhau trong 3 quyền Lập Pháp, Hành Pháp, và Tư Pháp.
Vậy KHẾ ƯỚC mà chỉ có 1 bên thực hiện, vậy chẳng phải tất cả chúng ta đều bị loại bỏ hay sao?
Khi tàu mẹ loại bỏ chúng ta, chúng ta buộc phải lên xuồng cứu sinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét