Thứ Sáu, 9 tháng 7, 2021

Gửi con trai: Ba nghĩ lựa chọn thái độ là điều rất quan trọng

Con trai Đức của ba!

Trước tiên có một điều căn bản gốc con cần phải thấu hiểu, đó là: Trên cuộc đời này ba mẹ là 2 người duy nhất yêu thương con hơn bất cứ ai trên cõi đời này. Nếu như có ai đó yêu thương con hơn ba và mẹ thì chắc hẳn ba và mẹ không phải là người đã sanh ra con.

Có một câu chuyện về quy tắc 90/10 mà ba đã kể nhiều lần. Giờ ba kể lại.

[

Cả gia đình đang ăn sáng, con gái vô tình làm đổ cà phê ra áo sơ mi của bạn. Bạn tức giận, quát con gái và mắng vợ đã quá bất cẩn khi để cốc cà phê quá gần mép bàn. Vội vàng thay chiếc áo mới nhưng khi bạn quay lại bàn ăn, con gái đang khóc vì chưa ăn sáng xong và cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng sách vở để đi học. Kết quả là, con gái không bắt được xe bus đi học. Vợ vội vã vì đi làm muộn nên bạn phải đưa con đến trường. Bạn cũng muộn giờ làm, vì thế bạn lái xe rất vội.

Đến công ty muộn 20 phút, bạn mới phát hiện ra mình đã quên giấy tờ quan trọng ở nhà. Khởi đầu một ngày mới thật tồi tệ. Có lẽ, cả ngày cũng sẽ chẳng khá hơn! Tan làm, vợ và con gái chào đón bạn với khuôn mặt ủ rũ và căng thẳng. Nguyên nhân vì sao?

A. Vì con gái làm đổ cà phê.

B. Vì con gái lỡ xe bus nên bạn phải đưa con đi học.

C. Vì tắc đường nên bạn muộn giờ làm.

D. Cách bạn phản ứng khi con gái làm đổ cà phê đã dẫn đến loạt những sự việc khó chịu tiếp theo.

D chính là câu trả lời đúng. Chính bạn đã khiến cả gia đình trải qua một ngày tệ hại. Bạn không thể ngăn việc con gái làm đổ cà phê nhưng bạn có thể thay đổi cách phản ứng.

Nếu có thể quay lại buổi sáng, bạn sẽ làm thế nào? Khi cà phê làm bẩn áo sơ mi của bạn và con gái sắp khóc, bạn chỉ nói nhẹ nhàng: "Không sao, lần sau con cẩn thận hơn nhé". Bạn lấy khăn lau, đi vào phòng ngủ để thay chiếc áo khác, sau đó cầm những giấy tờ cần thiết cho công việc và quay lại phòng ăn. Qua cửa sổ, bạn nhìn con gái đã lên xe bus đến trường. Chào tạm biệt vợ, bạn lái xe đi làm mà không gặp tắc đường, thậm chí còn đến công ty sớm hơn 5 phút.

]

Túm lại: Hậu quả của cuộc đời mình phụ thuộc vào 90% việc lựa chọn thái độ của mình, chỉ có 10% là do biến cố ngẫu nhiên.

Vì vậy, nếu chúng ta lựa chọn phản ứng tốt, thì hậu quả cuộc đời sẽ tốt.

Ví dụ: Hôm nay, mẹ vừa nhắc nhở con một chuyện, vậy là con cáu điên lên vì chuyện đó mẹ đã nói quá nhiều lần trước đó, con quát mẹ là "Nói ít thôi" rồi đóng cửa tủ lạnh rầm 1 cái, làm vỡ 5 quả trứng, rồi con bỏ đó con đi. Mẹ lại phải ở nhà dọn 5 quả trứng vỡ, vì nếu để con dọn con sẽ bôi bẩn ra cái tủ và sẽ vất cả 5 quả trứng vào thùng rác. Rồi mẹ bực mình mẹ cáu với ba và chị Mún. Vậy là cả nhà mình lâm vào tình trạng bất hạnh. Mà nguyên nhân thì lại rất lãng xẹt. Là một câu nói của mẹ mà thôi.


Bây giờ ba kể con nghe một vài hành vi lựa chọn thái độ của ba.

1) Xã hội ta ngày nay có quá nhiều điều rất lạ. Suy nghĩ lô-gic để tìm ra sự hợp lý cho nó là không thể. Ba đã lựa chọn thái độ "chỉ trích" xã hội. Nhưng việc chỉ trích xã hội của ba không làm cho nó cái xã hội đó tốt lên được. Kết quả là tất cả mọi người trong cái xã hội đó đều hoặc là ghét ba, hoặc là sợ chơi với ba thì sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của họ, vì vậy tất cả bọn họ đều né tránh ba. Và ba nghĩ việc lựa chọn thái độ "chỉ trích" xã hội của ba là một lựa chọn có lẽ là không hợp thời.


2) Trước đây ba sai chính tả rất nhiều, ba nhầm lẫn giữa "n" và "l"; "s" và "x"; "d" và "gi" và "r"; "tr" và "ch". Có lẽ đã nhiều người thấy ba sai chính tả mà người ta không muốn nhắc, vì thường người ta né tránh tự ái của người khác. Rồi có một lần, có người nhắc ba rằng chính tả của ba sai. Thay vì ba tự ái, thì ba lựa chọn thái độ: "Cảm ơn người nhắc nhở mình". Và từ đó, mỗi khi ba viết, sẽ lâu hơn trước rất nhiều. Vì ba viết xong ba phải đọc lại, rồi mỗi một chữ dễ nhầm sai, ba đều phải tra từ điển để xác minh lại cho đúng. Ba thấy lựa chọn thái độ như vậy rất tốt. Ba cũng vừa đọc lại từ chữ đầu tiên đến đoạn này.


3) Hồi ba đi làm ở trên tàu, các chú thuyền viên rất quí ba, bởi chỉ đơn giản là ba lựa chọn thái độ "lắng nghe". Có rất nhiều việc đơn giản, các chú ấy hỏi, nhiều ông thuyền trưởng khác lại lựa chọn "Xời! Cái này mà không biết" hoặc "Ừ, tao biết lâu rồi", thế là từ lần sau, dù bất cứ chuyện gì, các chú ấy đều không muốn nói nữa. Nhưng với ba, các chú ấy hỏi mọi thứ và nói mọi thứ, đơn giản chỉ vì thái độ của ba là "lắng nghe", để rồi cùng trao đổi học tập.


4) Thời gian gần đây, ba luôn mở để nghe cái băng "Nam-mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật" và "Tử Thư Tây Tạng" - Đây cũng là một lựa chọn thái độ sống, hướng về nội tâm, không hướng ra ảo ảnh bên ngoài.


5) Cách đây vài hôm, ba có nhờ con và chị Mún nhắc nhở ba mỗi khi ba "chém gió" trước mặt bạn bè ba hoặc bất cứ ai đó. Ba đã giải thích với con và chị Mún rằng: Có lẽ do một cái nghiệp nào đó trong một tiền kiếp nào đó của ba, mà kiếp này của ba nó xuất hiện cái bản tính thích "chém gió". Khi ba đang "chém gió", ba không hề ý thức được việc đó. Vì lúc đó ba để "hồn lìa khỏi xác" không kiểm soát được nội tâm của mình. Và bị kẻ địch nó trốn ở trong tâm của ba nó điều khiển.

Vì vậy ba nhờ con và chị Mún nhắc nhở ba, để đánh thức ba, để ba kéo cái tâm của ba trở về với thân, để kiểm soát bản thân mình.

Trong vấn đề này, cái NGHIỆP đó nó là kẻ địch. Và con và chị Mún là người sẽ giúp ba chống lại kẻ địch.

Đó là lựa chọn thái độ.


Bây giờ quay sang vấn đề của con. Không biết con đã nhận ra rằng con cũng bị một NGHIỆP rất nặng đang chi phối bản thân con hàng ngày. Cái NGHIỆP đó nó hối thúc con ĐỂ DÀNH việc làm, ĐỂ DÀNH việc học, CHƠI trước đã. Rõ ràng con biết nếu chơi trước thì sẽ hỏng việc học và hỏng việc làm, vì CHƠI là cái mà con thích, nên chắc chắn con sẽ khó dứt ra khỏi được nó.

Cái NGHIỆP nặng đó nó là quân địch, nó khuyến khích con chơi, và trong lúc nhất thời con đã chiều nó, và chơi, và bị hút vào, và không dứt ra được, và khi con bị muộn rồi thì không còn kịp làm gì cả. Mặc dù con biết là không đúng, nhưng con vẫn bị nó sai khiến. Giống như cái nghiệp "chém gió" của ba vậy.

Thay vì ba nổi nóng với ai ngăn cản ba chém gió, thì ba lại nhờ các con nhắc ba, ngăn cản ba chém gió.

Cũng tương tự như vậy, khi con bị cái NGHIỆP nó cuốn con vào cuộc chơi, thì mẹ nhắc con là học xong đi hãy chơi, làm xong đi hãy chơi. Nhẽ ra con nên lựa chọn: Cảm ơn mẹ con đã đánh thức con, giúp con chống lại kẻ địch. Nhưng con lại phản ứng một cách tự nhiên là nổi nóng với mẹ và quát "Nói nhiều quá!".


Ba mong là từ nay, con hay hiểu rõ AI LÀ KẺ ĐỊCH của con, AI LÀ ĐANG GIÚP MÌNH, và HÃY LỰA CHỌN, để sao cho HẬU QUẢ của cuộc đời bản thân con phải sao cho con hạnh phúc.


Và ba mong con dần dần tìm hiểu về THIỀN ĐỊNH, vì đó là cách duy nhất để người ta kiểm soát bản thân.

Không có nhận xét nào: