(Nếu tiếp
tục câu truyện sẽ đổi sang hướng khác.)
Thanh Sơn nhiều lần tìm đến nhà xin gặp. Tải
Cúc nhất định không muốn gặp lại người đàn ông phụ bạc ấy nữa.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày...
Một hôm cha lại gọi: “Con gái à! Thanh Sơn
nó đến tìm đấy” – “Con đã nói bao nhiêu lần rồi, cha đuổi anh ta về đi!”
“Thì cha biết vậy, nhưng không hiểu sao hồi
này trông thấy nó yếu và xanh lắm!”
“Anh ta có chết cũng không liên quan đến
con!”
Bạn bè vẫn đến chơi và khuyên Tải Cúc:
“Này! mày thử tìm hiểu xem! Với y học hiện đại ngày nay, thể nào người ta chẳng
có cách bóc giùm mày cái mặt nạ đó đi. Bên Nam Hàn, bao nhiêu người phẫu thuật
thẩm mỹ đẹp như tiên vậy!”
***
Thời gian trôi qua đã được một năm. Nỗi căm
tức, bực dọc trong lòng Tải Cúc đã nguội lạnh. Với cô, Thanh Sơn bây giờ không
còn tạo cảm giác gì nữa. Cô không thấy yêu cũng không thấy hận anh ta nữa. Mọi
cảm giác đã nguội lạnh.
Một ngày, một đứa bạn gái lao đến bên cửa:
“Mày ơi! Tao nghe người ta bảo ở trên huyện
có một bệnh viện có thể giúp mày gỡ cái mặt nạ đó. Đi với tao!”
Tải Cúc chẳng quan tâm lắm chuyện có gỡ được
hay không. Chẳng có gì để mất. Đi thì đi chứ sợ gì.
Sau khi làm mọi thủ tục, người ta đưa cô đến
phòng mổ. Uống vài viên thuốc do bác sĩ đưa cho, Tải Cúc thiếp đi vào cơn mê...
Tỉnh giấc, Tải Cúc thấy mình nằm trong phòng
bệnh nhân, chung quanh không có ai. Đưa tay sờ lên mặt, cô cảm nhận không hề có
dấu vết của một ca phẫu thuật. Với vội chiếc gương, một khuôn mặt thậm chí còn
xinh đẹp hơn xưa hiện ra.
Thật là diệu kỳ! Cô hét lên sung sướng.
Tải Cúc vui vẻ quay trở lại với cuộc sống
đày ắp tiếng cười như trước khi bị dính mặt nạ quỷ.
***
Ở làng, trong phòng riêng của mình, Thanh
Sơn cầm chiếc mặt nạ quỷ trên tay ngắm ngía... Một chiếc mặt nạ trông giống như
những chiếc mặt nạ bán đầy ở phố Hàng Mã mỗi khi mùa Trung Thu về. Vậy mà vì
nó, anh đã mất người con gái anh yêu thương nhất.
Đứng trước gương, Thanh Sơn tò mò đưa chiếc
mặt nạ lên ướm thử. Phép mầu lại một lần nữa xuất hiện, chiếc mặt nạ quỷ mọc rễ
dính chặt vào mặt anh. Thanh Sơn gắng cạy nó ra mà không cạy được. Anh vội vàng
hộc tốc chạy lên căn phòng bí mật tầng áp mái. Mở tung cửa... cây hoa anh trồng
đã tàn úa.
Ngoài kia, cả làng đang rầm rộ đổ ra đường
để đón Tải Cúc trở về. Họ hồ hởi nói với nhau “thấy bảo là cô ấy lại còn xinh đẹp
hơn cả khi trước nữa”.
***
Với khả năng của mình, cộng với khuôn mặt
xinh đẹp, Tải Cúc xin được một việc làm tốt ở thủ đô Thăng Long. Cô rời xa cha
mẹ, một mình xuống thành Thăng Long, bắt đầu một cuộc sống mới.
Không bao lâu, sau khi đến Thăng Long làm
việc, Tải Cúc yêu Gia Bảo. Gia Bảo cao to đẹp trai hơn Thanh Sơn. Gia Bảo tài
giỏi hơn Thanh Sơn. Và tất nhiên Gia Bảo nhiều tiền hơn hàng triệu, hàng tỷ lần
so với Thanh Sơn. Gia Bảo là giám đốc điều hành của một khu trung tâm thương mại,
mua sắm, vui chơi, giải trí lớn nhất ở Hà thành - nơi Tải Cúc đang làm việc.
Trung tâm thương mại Golden Sun Thăng Long đó là một trong chuỗi các trung tâm
thương mại sở hữu bởi cha của Gia Bảo. Đương nhiên, trong tương lai không xa,
Gia Bảo sẽ trở thành ông chủ của chuỗi siêu thị Golden Sun này.
***
Hôm nay, Tải Cúc dẫn người yêu đại công tử
về thăm làng quê nghèo của mình. Cả làng túa ra xem khi thấy chiếc xe dát vàng
chạy từ thành Thăng Long về đến cây đa ngoài đình. Hai bên đường, mọi người
đông như xem hội khi thấy Tải Cúc như một bà hoàng trong chiếc xe mui trần vàng
chói lọi chạy từ ngoài đình về đến giữa làng. Cha mẹ mừng vui ôm con gái vào
lòng. Chưa bao giờ Tải Cúc xa cha mẹ lâu như vậy. Ngoảnh ra ngoài thấy vị đại
công tử vẫn đang đứng giữa sân không muốn bước vào căn nhà nghèo nàn lụp xụp. Cha
mẹ biết là sắp mất Tải Cúc.
Tải Cúc đi ra giếng để rửa mặt. Cô chợt thấy
bóng dáng ai đó thấp thoáng ngoài hàng rào như là Thanh Sơn. Đã lâu rồi trong
tim cô không còn hình bóng chàng nữa. Nhưng hôm nay, Tải Cúc lại muốn gặp Thanh
Sơn. Cô muốn khoe Gia Bảo với Thanh Sơn. Cô muốn cảm ơn Thanh Sơn đã bạc tình bạc
nghĩa với cô. Nhờ vậy mà cô mới có được hạnh phúc như hôm nay.
Cô dơ tay vẫy gọi: “Thanh Sơn! Anh vào
đây!” – Người đứng ngoài hàng rào quay đi. Cô chạy ra tới hàng rào và nói lớn
“Này! Anh kia tôi gọi anh đấy!” – Người đứng ngoài hàng rào quay mặt lại. Cô giật
bắn mình rú lên: “Á... á... quỷ hiện hình giữa ban ngày!” Rồi cô chạy trở về
trong nhà.
Tải Cúc nắm tay Gia Bảo kéo đi. Cô giục:
“Đi! đi thôi anh! Con đi luôn đây cha mẹ!” Rồi quay sang Gia Bảo “Em vừa gặp quỷ!
Đi về thành Thăng Long thôi anh!”. “Con đi luôn đây. Anh Gia Bảo sẽ cho người về
đón cha mẹ xuống đó ở với chúng con”.
Tải Cúc và Gia Bảo lên xe, đi trong sự sững
sờ của cha mẹ.
***
Cô gái vận đồ đen với cái mũ liền áo chùm đầu
từ đâu bước đến: “Người anh yêu thương nhất đi xa rồi”
“Ngọc Huyền đấy à! Tôi tìm cô bấy lâu nay.
Tự dưng hôm nay không tìm cô lại đến. Cái cây hoa mật quỷ đó chết rồi!”
“Gần hai năm trước, bên bờ suối trong rừng
sâu, anh nhờ tôi gỡ mặt nạ quỷ cho Tải Cúc. Hạt giống hoa mật quỷ đó tôi cho
anh. Tôi đã nói với anh rồi, nó phải uống máu người hàng ngày. Anh đã hàng ngày
lấy máu mình để nuôi cây đó. Sau một năm cây mật quỷ đó sẽ chỉ ra một bông hoa
duy nhất. Trong bông hoa ấy có những giọt mật màu đỏ. Anh lấy mật đó bôi lên mặt
của Tải Cúc. Chiếc mặt nạ đã tự bong ra. Như chưa từng dính vào da thịt nàng.
Sau khi anh ngắt bông hoa đó thì cái cây sẽ chết liền.”
“Nhẽ ra, xong rồi, anh phải hủy cái mặt nạ
đó đi. Anh lại còn nghịch ngợm với chiếc mặt nạ đó. Bây giờ thì ai muốn giúp
anh gỡ nó nào?”
“Không ai cả! Tải Cúc đã không nhận ra tôi.
Cô ấy tưởng tôi là quỷ.”
“Tôi sẽ giúp anh gỡ nó ra, nếu anh muốn. Và
sau khi gỡ nó xuống, có khi anh còn đẹp trai hơn xưa nữa ấy!”
“Sau khi cái cây mật quỷ đó chết, tôi đi
tìm cô khắp nơi. Cho đến trước hôm nay tôi vẫn mong gặp cô để nhờ cô giúp.
Nhưng bây giờ thì tôi lại không muốn gỡ nữa. Với khuôn mặt của quỷ tôi sẽ nhìn
thấy tấm lòng thật của người đời dễ hơn.”
(Tùy
theo lựa chọn của người đọc, truyện có thể đặt dấu chấm hết ở đây.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét