Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

Mặt nạ quỷ 2: Đàn ông phụ bạc

(Nếu tiếp tục câu truyện sẽ đổi sang hướng khác.)

Đến lúc này Tải Cúc gào lên:
-          Ah... anh nói thế là anh chê tôi xấu phải không? Tôi biết ngay mà, anh nói anh yêu tôi, đã yêu tôi, đang yêu tôi, sẽ vẫn yêu tôi. Chẳng qua chỉ là lời nói dối. Yêu làm sao được một khuôn mặt thế này chứ. Anh cút đi! Tôi không cần anh thương hại.
Không biết phải nói sao, Thanh Sơn chán nản bỏ ra khỏi nhà. Tải Cúc một mình ôm mặt khóc...
***
Thứ Hai đầu tuần, Tải Cúc thức giấc, cô đi vào bếp, mọi thứ đều sạch sẽ tươm tất như mọi khi. Mâm cơm đã dọn sẵn, một mẩu giấy nhỏ để lại: “Em à! Bữa sáng anh chuẩn bị rồi. Anh phải đi làm đây. Em ăn sáng rồi rủ bạn bè đi chơi cho vui nhé!”
Sau khi ăn sáng, Tải Cúc không đủ tự tin để ra khỏi nhà. Cô đọc vài quyển sách, làm mấy việc linh tinh. Khuôn mặt quỷ cứ ám ảnh làm cô càng chán nản.
Lấy điện thoại gọi cho Thanh Sơn... “Em à! Anh đang bận họp.” (cúp máy)
Tải Cúc gọi lại... “Thuê bao mà bạn gọi hiện không liên lạc được...”
Tải Cúc lấy xe chạy đến văn phòng của Thanh Sơn. Nhìn thấy Tải Cúc, ông bảo vệ nói: “Thanh Sơn từ sáng đến giờ không đến đây”.
Tải Cúc quay ra, máu trong người cô sôi lên, cô lẩm bẩm “Đồ dối trá! Lại còn nói là bận họp!”
Về nhà, quẳng xe vào trong, rồi cứ thế cô chạy thẳng vào rừng... Như một người điên cô chạy tuốt vào rừng sâu hoang vắng. Bỗng phía trước, thấp thoáng bên bờ suối có bóng người. Tải Cúc khựng lại, cô nhận ra Thanh Sơn đang nói chuyện với một cô gái lạ. Cô gái lạ mặc một bộ đồ đen với một cái mũ liền áo chùm đầu. Mặc dù Tải Cúc không nhìn rõ mặt nhưng cô chắc chắn người đó cô chưa từng bao giờ thấy.
Ra là vậy! Anh chán ghét tôi. Anh đi cặp kè với cô gái khác. Lại còn bỏ cả việc cơ quan vào tận rừng sâu mà hú hí với nhau nữa.
Tải Cúc lặng lẽ quay về làng. Lòng người thật không thể nào mà đo được, Tải Cúc nhận chân ra sự thật.
Bạn bè nói với cô: “Thôi mày ạ! Người ta đã phụ bạc thì thôi. Cứ vui vẻ sống. Rồi cũng có người thương mày”
Cô chỉ cười nhạt mà không nói gì.
Cha mẹ an ủi: “Dù thế nào con vẫn mãi là con gái cưng của cha mẹ”
Cô quàng tay ôm mẹ, nước mắt cứ thế tự tuôn ra. Chỉ có mẹ là thực sự thương cô và Tải Cúc chỉ cần có mẹ thôi.


(Tùy theo lựa chọn của người đọc, truyện có thể đặt dấu chấm hết ở đây.)

Không có nhận xét nào: