Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016

Đàn ông VN 3

Ủng hộ thì cũng được thôi, nhưng mà ủng hộ vào chỗ ăn chơi lãng phí thì nó vô nghĩa và cảm thấy rất là tiếc.
Hôm trước Tết đến thăm làng trẻ Hoa Phượng ủng hộ gạo và quần áo cũ cho đám trẻ em mồ côi, không hề tiếc.
Nhưng đám thằng T. thằng D. vài hôm lại đến nhà ông Nham chơi, để đủ tư cách ngồi vào bàn là 100 tờ 500 Minh râu. Từng ấy tờ 500 Minh râu có thể cứu đói cho cả làng trẻ Hoa Phượng cả tháng trời.
Có lần, có thằng mẹ nào biếu ông Nham chai rượu Chivas 62 tuổi. Ông Nham tập hợp lũ chóp bu để thưởng thức rượu ngon.
Ông ấy rót từng ly, mời từng người. Và nói "nếu chú không uống ly rượu này, thưởng chú 500 xanh"
Vậy mà ông nào cũng từ chối 500 xanh.
Haizz... nghĩ chuyện đó lại thấy tiếc là mình không luồn cúi để được thăng chức vào đám chóp bu. Để đến đoạn được mời rượu mình xin lấy 500 xanh rồi chuồn. 500 trăm xanh, uống một tợp hết luôn. Trong khi 500 xanh có thể cứu đói cho cả cái làng trẻ Hoa Phượng được mấy ngày liền.

Hôm qua, buổi tối, đám đàn ông ngồi chém gió với nhau tự dựng thế nào lại lôi chuyện ăn mặc của đàn bà con gái ra để bình phẩm.
Nghĩ bụng, nếu mà đàn bà các mà nghe thấy những từ ngữ đó hẳn là khối người sẽ phải thay đổi cách ăn mặc sao cho chân phương.
Chúng nó kể những chuyện mà bây giờ nhan nhản khắp nơi.
Nào là con bé này, con bé kia, đến văn phòng công ty mặc áo lưới, coi như là khoe hết. Giá kể mà da nó mịn màng nhẵn nhụi thì nhìn cũng thấy đã mắt. Nhưng da nó thì mốc meo kiểu như lâu ngày không tắm.
Rồi có đứa thì mặc áo cổ rộng, mang công văn cho sếp ký thì sếp mãi không ký xong vì sếp thấy mướp trái mùa đâu ra lắm thế.
Rồi cũng có đứa đến VP mà áo thì hớt cả trước cả sau, chỉ hơi vung tay, vươn vai cái là rốn lồi ra hết cả.
Rồi thì có cô giáo đến trường dạy trẻ con thì mặc áo trắng trong suốt, nhưng bên trong thì lại là cái cooc-xê màu đen nổi bật. Khiến cho các cháu học sinh chỉ còn thấy đồ đạc của cô mà không nhìn thấy chữ trên bảng.
Rồi thì đám thanh niên nữ đến mùa hè thì quần từ cạp đến gấu quần vừa đúng một gang. Chân giò hồi này chắc ế quá nên bán khuyến mãi đầy đường.
Rồi thì đàn bà, con gái thời nay, già cũng như trẻ 10 người thì 9.5 người mặc quần ti-cô bó sát vào da thịt trông rất chi là khiêu khích. Nhìn thấy rõ mu nổi lên. Khe không cần nhìn cũng bị đập vào mắt. Tha hồ mà vẽ hình ở trong đầu. Vẽ một hồi thì thằng nào thằng đó là đổ máu cam hết cả.
Mình nói là: "Ừ, đúng là càng ngày càng khiêu khích, tôi không thích đàn bà con gái ăn mặc như thế!"
Bọn thanh niên nhao lên bảo: "Mặc thế đẹp chứ! Tôi thích đàn bà mặc vậy, đàn ông tha hồ mà bổ mắt"
"Okie, các ông thích bổ mắt khi nhìn đồ hàng của đàn bà thiên hạ rồi đem ra bình phẩm với nhau. Vậy vợ các ông cũng mặc thế, để cho thiên hạ chúng nó đàm luận, thì các ông nghĩ sao?"
Thế là bọn thanh niên ớ ra: "Vợ thì phải khác chứ!"
"Ờ... thế nên tư duy phải công bằng, nếu thấy vợ không nên mặc vậy, thì có nghĩa cũng phải cảm thấy đàn bà thiên hạ cũng không nên mặc thế!"
Phụ nữ thường cứ hay khen nhau mặc thế này đẹp, mặc thế kia đẹp. Và cứ đua nhau mua đồ tân thời mặc. Mà chẳng mấy khi có được cái tư duy "mặc thế nào cho chân phương, không gây nhiễu, và không để đám đàn ông lôi ra thành câu chuyện"
Mà đàn bà khi nói chuyện với nhau về thời trang, ăn mặc, tóc tai... chẳng mấy khi là nói thật. Toàn tâng bốc nhau là chính.
Nghe đàn bà nói chuyện với nhau về mấy cái đó, mình lại cứ nghĩ đến câu chuyện "Bộ quần áo mới của Hoàng Đế".

Cứ tối ngày bảo là "phải nhìn đời tích cực, đừng có chửi bọn đ... nữa!". Thế nhưng lại không chịu hiểu cái gốc của mọi phiền phức là do bọn đ... nó ngu. Đến lúc bị chúng nó gây phiền toái thì lại đổ cho người này người khác.

Nếu như khi nào cũng muốn so sánh thì sẽ luôn luôn cảm thấy khổ và không bao giờ hài lòng với mình. Cái người hạnh phúc là người ta biết hạnh phúc ở bất cứ hoàn cảnh nào.

Đi tàu, đi tù, hay ở nhà, thì đều cần luôn tự thấy vui vẻ hạnh phúc. Nếu không tự mình luôn thấy hạnh phúc, mà phải nhờ người khác để có được cảm giác hạnh phúc thì hạnh phúc đó rất bấp bênh mong manh.

Không có nhận xét nào: