Gửi con trai của ba,
Tập karate để tốt cho sức khỏe, cũng là để
tránh cho con mải mê với trò "games" trên "tab" hay máy
tính. Con đến lớp đều đặn, về nhà làm bài đầy đủ, kết quả thi tốt. Con rất đáng
khen đấy. Nhưng ba vẫn phải nhắc lại là còn đừng chơi "game" nữa và
dành thời gian đọc sách và học tiếng Anh nhiều hơn nhé!
Nhân đây ba muốn thảo luận với con mấy ý:
1/ Khi mẹ nói con lấy áo mặc vào cho khỏi
rét thì con lại bảo "con không phải là nô lệ của mẹ" là rất sai.
Thứ nhất là có lẽ con chưa biết "nô lệ"
là gì. Ờ thì đúng rồi, con cần phải đọc sách để hiểu như thế nào là "nô lệ"
con ạ. Tuy nhiên, ba có thể nói sơ qua thế này: Nô lệ là những người bán mất
quyền tự do làm người của mình vào tay người khác. Người nô lệ phải chấp hành mệnh
lệnh của chủ, chủ bảo sao phải làm vậy, không được nói, không được có ý kiến,
và khi nào chủ cho ăn thì mới được ăn. Thậm chí chủ có thể sử dụng mạng sống của
nô lệ. Con hình dung nô lệ giống như là một con vật nuôi của chủ, như là trâu,
chó, lợn, gà... vậy.
Thế nên con tự xem xét bản thân mình xem có
phải là một nô lệ của ai đó không?
Ba và mẹ toàn muốn điều tốt cho con. Mẹ bảo
con đi lấy áo mặc để khỏi rét, là vì muốn tốt cho cho, chứ không phải là vì muốn
tốt cho mẹ. Nếu mà mẹ phải đi lấy áo để mặc cho con thì lại là con đang bắt mẹ
phải hầu hạ con đấy. Đó là điều sai!
Giả sử mẹ có nhờ: "con lấy hộ mẹ cái gối!"
thì có phải là mẹ bắt con phải hầu không? Nếu con hẹp hòi và chỉ xét riêng một
hành động đó, con sẽ cho rằng đó là mẹ bắt con hầu. Nhưng con trai ạ, ở lớp ở
trường, con đôi lúc vô tư giúp đỡ bạn bè, thày cô, vậy mà sao về nhà lại tính sổ
chi li với mẹ. Trong khi sáng mẹ dậy sớm nấu cho con ăn. Trưa và tối, ngày 3 bữa
mẹ nấu cho con ăn. Và còn rất nhiều việc khác nữa. Đó là sống cùng nhau thì
cùng nhau chia sẻ mọi việc, chứ không phải ai hầu hạ ai.
Thế nên, khi mẹ bảo "con đi lấy áo mặc"
là mẹ đang lo lắng cho con. Con phải thấy biết ơn và thương mẹ hơn mới đúng.
Mẹ không lấy áo mặc cho con là vì mẹ muốn
con trưởng thành. Con đã lớn rồi, phải tự làm mọi việc cho mình. Thậm chí, lẽ
ra con phải tự nấu cơm cho cả nhà rồi. Vì vậy, con hãy đọc sách nhiều hơn để biết
đúng sai con nhé! Con cũng nên đề nghị mẹ dạy con làm bếp, để con có thể tự nấu
cơm cho cả nhà.
2/ Về những tranh luận quanh chuyện thịt
chó.
Con đặt vấn đề là "bà nội muốn giết
chó, mà ba không nghe" thì sao.
Ba kể với con một chuyện ngày xưa.
Hồi đó ông bà nội ở Mạo Khê, nhà có rất nhiều
vật nuôi như bò, gà, lợn, chó, mèo...
Chó thì chỉ nuôi một con, và chó nó cũng quấn
quít với chủ hơn mấy con vật nuôi kia. Thế là giữa ba và con chó nảy sinh tình
cảm. Giống như con và chị Mún cũng rất yêu con chó mà các con nuôi.
Ở cơ quan ông bà nội, có ông Hương "sẹo".
Ngày nào ông ấy cũng đến nhà ông bà nội con gạ giết chó. Ba rất ghét ông ấy từ
đó. Cứ thấy ông đến là ba đuổi.
Rồi một hôm ba đi học về thì thấy con chó
mà ba quí đã bị giết. Ông bà nội con thì chỉ nghĩ đơn giản giống như mọi người
là "nó chỉ là vật nuôi, mà ngay từ đầu, nuôi nó là một dạng thực phẩm".
Thời xưa, lương thực thực phẩm rất hiếm, ai muốn ăn gì thì đều phải tự nuôi.
Khi thấy con chó đó bị giết, ba đã khóc rất
nhiều. Ba là người mau nước mắt mà. Và hình như ba còn chửi cả ông Hương
"sẹo" nữa. Rồi ba bỏ ăn cơm bữa đó. Lúc ấy, ông bà nội mới nhận thấy
tình cảm của ba với con chó. Thấy ba buồn, bỏ ăn, ông bà nội con cũng không thể
vui được.
Lúc đó có thể ba rất giận ông bà nội. Nhưng
con ạ, trong đời người ta, có hai người, người ta không có quyền lựa chọn. Đó
là cha sinh và mẹ đẻ. Dù ba có không hài lòng với ông bà nội con chuyện gì đó,
thì ba vẫn phải rất rất tôn trọng và biết ơn ông bà. Vì với ba, với cô Huế, với
chú Minh, ông bà nội con là duy nhất. Không thể lựa chọn được người khác. Bạn
con, nếu không có người này thì có người kia. Tất cả mọi thứ khác đều có thể
thay, nếu mất. Nhưng cha sinh mẹ đẻ thì chỉ một trên đời.
Sau cái biến cố giết chó lần đó. Ông bà nội
con vẫn tiếp tục nuôi chó. Nhưng từ đó trở đi, không ai có thể gạ được ông bà
giết chó. Những con chó về sau này có thể chết già, có thể bị trộm bắt, chứ ông
bà nội không giết ăn thịt nữa.
Vậy thế đấy con ạ, làm con thì phải biết
vâng lời cha mẹ. Nếu có xung đột về tư tưởng thì từ từ giải thích, chứ không
nên căng thẳng chống lại.
Tuy nhiên, ngày nay các bậc cha mẹ đã rất
chịu khó lắng nghe ý kiến của con cái. Trong gia đình, không khí đã dân chủ hơn
rất nhiều. Nhà mình cũng vậy, ba mẹ cũng tôn trọng ý kiến của con và chị Mún đấy
chứ, phải vậy không?
Nhưng con ạ, để sao cho ý kiến của mình
đúng, hợp lý, các con cần phải đọc sách nhiều.
Vì vậy con cần rèn luyện những lúc rảnh rỗi
mấy vần đề sau:
- Đọc sách
- Học kỹ năng sống: như rửa bát, quét nhà, nấu cơm,...
- Học tiếng Anh,
- Tập thể dục như karatedo.
=====
Cuộc đối thoại giữa hai mẹ con như sau:
Mẹ: Con lên lấy áo khoác mặc không lạnh, ốm lại khổ mẹ rồi
lại tốn tiền mua thuốc.
Đức: Không đi, ngồi ì ra rồi phát ngôn ra một câu
"con không phải là nô lệ của mẹ".
Mẹ: Suy nghĩ là do con nó xem phim, chơi điện tử, tiếp
xúc với bạn bắt trước và dùng câu ko đúng ngữ cảnh nên giảng giải, lên lớp giải
thích cho một lúc. Rồi bảo: “ai nuôi con lớn thế này, đây là lấy áo cho con cứ
có phải lấy áo cho mẹ đâu mà lấy áo cho mẹ con cũng phải lấy”
Đức: Vẫn ngồi ì ra ko đi lấy áo mặc...
Sau đó mấy ngày, hai mẹ con ăn cơm con trai bảo:
Đức: Mẹ ơi có anh lớp 7 đi giao lưu với bạn đầu gấu, rồi về
học thói đầu gấu, ấn đầu bạn cùng lớp xuống ao... Bố, mẹ, cô giáo không biết.
Khi biết chuyện, bố mẹ chuyển anh ấy về quê học rồi ở hẳn luôn ở quê.
Mẹ: Đúng rồi, nếu con không nghe lời mẹ mẹ cũng cho con về
quê học, ba mẹ đã daỵ toàn điều tốt con không nghe. Ví dụ như con hay chơi
“games” rồi toàn học những câu láo rồi bắt chước nói không đúng. Ví dụ như hôm
nọ con nói là: “Con không phải là nô lệ của mẹ” ấy.
Đức: Con không về quê. Về quê con không quen.
Mẹ: Không về cũng phải về nếu con hư.
Đức: Nếu bà nội thích giết chó, ba không cho thì sao?
Mẹ suy nghĩ: nếu mẹ không tỉnh táo mẹ sẽ bị đánh lừa vì
nó sẽ áp dụng là con không đi lấy áo mặc vào người cũng giống việc ba không
nghe lời bà là không cho bà giết con chó (hihi ngây ngô thế đấy).
Mẹ: Không phải là ba không cho bà nội giết thịt chó mà ba
góp í với bà thuyết phục bà để bà đồng í.
Đức: Bà không đồng í mà vẫn muốn ăn thịt chó.
Mẹ: Nếu bà không đồng í mà bảo bà rất thèm ăn thịt chó
thì ba cũng vì bà để cho bà ăn vậy vì bà đẻ ra ba mà. Nhưng con ạ người giỏi là
phải biết thuyết phục người khác nghe theo mình con ạ.
Đức: Thế là cu Đức nhà tôi hết vặn vẹo và đồng í với mẹ
như vậy.
Câu chuyện trên nếu không tiếp xúc với con nhiều và không
biết tính của nó thì chính bản thân cha mẹ sẽ bị rơi đường cụt khó giải thích
cho con hiểu và nó sẽ hậm hực là ba mẹ cũng có lần không nghe lời ông bà đó
thôi.
Vì sao Đức lại lấy ví dụ về thịt chó, nó đã áp dụng luôn
việc hôm qua về Thái Bình, ông ngoại chỉ đạo ăn thịt chó, em và chị Hường về thấy
thế góp í với ông ngoại cũng to chuyện. Các cô chú nhà em thì bảo góp í với ông
rồi nhưng ông ko nghe nên đành chịu. Chú Lừng trêu bảo “không ai nói được ông
Hinh, chỉ có con gái nói được ông ấy vì ông ấy có 2 thằng con rể”. Đức nhà ta không
nói mẹ mà lấy ví dụ là ba với bà nội. Suy nghĩ của trẻ con. Mình không tỉnh táo
là cũng mệt nhất là thằng có cá tính như Đức nhà mình.
Thế nhé, Ba Đức nghiên cứu nghĩ kế sách dạy thằng con
trai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét