Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

Thư gửi cháu gái 1

Gửi cháu gái của bác,
1/ Về tiếng Anh, thấy cháu có thể đọc sách tiếng Anh, vậy là ổn!
Tài liệu trong cái thẻ nhớ USB bác gửi thì có rất nhiều bài "test listening" từ "book 1" đến "book 10" thì phải? Bác có gửi kèm một "file" mẫu của tờ trả lời bài "test". Nếu cháu luyện bài "test listening" thì bảo mẹ in cái "file" đó để làm. Ờ nhưng mà nhớ tiết kiệm giấy nhé!
Học ngôn ngữ nói chung bao giờ cũng theo trình tự: Nghe, Nói, Đọc, Viết. Giống như em bé ấy. Lúc đầu không biết nói. Nhưng đã biết nghe. Nghe miết rồi mới tập nói. Lúc mới tập nói thì nghe rất ngộ vì kỹ năng xắp xếp từ chưa tốt. Nhưng rồi nghe nhiều thêm nữa nên nói chỉn chu. Đến mãi 6 tuổi các bé mới tập đọc và viết. Bác thấy chị Mún luyện nghe bằng cách xem phim bản ngữ đấy. Tức là những cái phim mà bác đã “copy” cho các cháu.
Thế hệ các bác ngày xưa không có điều kiện như bây giờ. Với lại chính sách của VN liên quan đến giáo dục rất là "rừng chuối".
Thế nên các bác học "ngôn ngữ" toàn ngược: Học đọc và viết là chính. Nghe và nói rất hạn chế.
Thế nên bây giờ, bác mặc dù đi khắp nơi làm việc toàn bằng tiếng Anh, nhưng chị Mún thì chê tiếng Anh của bác nghe rất kỳ cục!
Hi hi... may mà bác không bắt chị Mún học tiếng Anh của bác.
2/ Về chuyện đọc sách, cháu nên đọc nhiều hơn. Sách là vị thày rất quí. Thày cô ở trên lớp cũng đáng quí, nhưng kiến thức của mỗi người thì chỉ là hạn chế thôi. Trên thế giới này không có ai biết tất cả mọi thứ. Với lại, kiến thức của mỗi người thường là một lối mòn. Trong khi sách thì lại vô cùng phong phú. Và sách thì không bị lối mòn. Cùng là một chuyện, nhưng những tác giả khác nhau sẽ viết khác nhau. Vì vậy đọc sách để mình có cái nhìn tư duy đa chiều và tổng quát hơn. Từ đó tránh được bệnh lây giữa bày đàn cháu ạ.
Ngày xưa Minh râu bị Stalin và Mao Trạch Khựa bắt phải làm cái cách ruộng đất, ông ấy lợi dụng tính chất bày đàn, đã tạo ra một cuộc tàn sát rất lớn và cực kỳ vô nhân tính.
3/ Về chuyện nhà, giờ đây bố mẹ cháu đã ly dị. Đó là một thực tế, không cần phải trốn tránh, không cần phải cảm thấy e ngại.
Cháu đọc quy tắc 90/10 chưa nhỉ?
Ý là thế này: Những việc ngẫu nhiên trong cuộc đời xảy đến với mình chỉ quyết định 10% hạnh phúc của đời mình. Và 90% hạnh phúc còn lại phụ thuộc vào việc mình ứng xử sau đó thế nào.
Vì vậy, chuyện gì xảy đến với mình không quan trọng. Quan trọng là mình nghĩ thế nào và làm thế nào để mình "happy".
Ở VN rất bị ảnh hưởng nặng nề của "định kiến".
Họ cho rằng "định kiến" là do người xưa đúc kết lại. Nên đã là "định kiến" thì nó đúng. Vì vậy mọi người phải tuân theo "định kiến".
Từ đó con người tự giam mình trong tù ngục của định kiến. Đến cả tư tưởng cũng bị giam cầm.
Thế nên, ở VN chẳng có lấy nổi 1 nửa cái phát minh sáng chế nào.
Bác viết mấy dòng gửi cháu như vậy!
Bác mong cháu "happy" và làm cho mẹ cháu, em cháu "happy", cuộc sống được như vậy là tốt nhất.
Mà muốn vậy thì đừng khư khư giữ cái TÔI để cãi nhau. Mà hãy từ từ tâm sự để hiểu nhau cháu nhỉ!
-----------------Original Message-----------------
Dạo này Tiếng Anh của cháu vẫn ổn. “Gramma” thì cháu làm trong quyển “gramma in use” ấy ạ. Còn “vocabulary” thì cháu đọc truyện với cả xem “clip film” Tiếng Anh rồi cháu tra từ điển thôi. Cái thẻ nhớ của bác cháu xem rồi ạ. Cháu lấy mấy “file” cháu thấy phù hợp để làm rồi ạ.

Về việc đọc sách đọc truyện thì cháu vẫn đọc đều. Cháu có mượn một bộ truyện Tiếng Anh của bạn cháu để đọc.

Không có nhận xét nào: