Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2022

Không phải cờ tổ quốc vì không hề đại điện cho dân tộc Nước Nam

Nhân cái chuyện Một người ở Trà Vinh bị bắt vì xé cờ nước VN và cờ Đảng

RFA

2022.04.21

Ông Lê Bá Chắc, 32 tuổi, bị Công an Huyện Càng Long, tỉnh Trà Vinh bắt tạm giam để điều tra theo Điều 351 Bộ Luật Hình sự về hành vi xé hai lá cờ Việt Nam tại trụ sở Công an và Ủy Ban Nhân dân xã An Trường, huyện Càng Long, tỉnh Trà Vinh.

Mạng báo VnExpress vào ngày 20/4 cho biết, vào sáng thứ ba 19/4, ông Lê Bá Chắc chạy xe đến trụ sở Công an Xã An Trường và dùng xà beng đập phá khung nhôm, bảng hiệu rồi xé là cờ nước Việt Nam tại đó. Tiếp đến ông Chắc sang trụ sở UBND xã bên cạnh và xé cờ nước và cờ Đảng Cộng sản treo tại đó.

Tin nói khi Công an đến, ông Chắc bỏ chạy rồi leo lên nóc nhà dân, lên tiếng chửi lớn và gỡ ngói ném xuống lực lượng chức năng; tuy nhiên sau đó ông bị công an bắt.

Vào cuối tháng 7 năm ngoái, thanh niên 17 tuổi Nguyễn Vũ Anh ở huyện Châu Thành A, tỉnh Hậu Giang bị truy tố về tội xúc phạm quốc kỳ theo Điều 276 Bộ Luật Hình sự.

Tin nói Nguyễn Vũ Anh vào ngày 21/5/2021 sau khi uống rượu cùng bạn bè trên đường về nhà đã giật bốn lá cờ treo trước nhà dân nhân dịp bầu cử Quốc hội và Hội đồng Nhân dân các cấp nhiệm kỳ 2021-2026 khiến một lá bị rách. Khi bị phát hiện Nguyễn Vũ Anh vứt những lá cờ bị giật xuống kênh xáng Xà No.

Một nhà hoạt động đang bị tù theo cáo buộc xúc phạm cờ Nhà nước Việt Nam là bà Huỳnh Thục Vy. Vào ngày 2/11/2018, Viện kiểm sát nhân dân thị xã Buôn Hồ tống đạt bản Cáo trạng trong đó quyết định truy tố cô Huỳnh Thục Vy với cáo buộc “Xúc phạm Quốc kỳ” theo điều 276 Bộ luật hình sự cũ năm 1999. Bộ Luật Hình sự năm 1999 của Việt Nam quy định: “Người nào cố ý xúc phạm Quốc kỳ, Quốc huy, thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm.”

Đến ngày 30/11/2018, tòa án tại Buôn Hồ, tỉnh Đắk Lắk tuyên Huỳnh Thục Vy bản án 2 năm 9 tháng tù giam với cáo buộc ‘xúc phạm quốc kỳ’ theo Điều 276 Bộ Luật Hình Sự.

Bản án được đưa ra khi bà Vy đang có con nhỏ dưới 36 tháng tuổi nên theo quy định của pháp luật Việt Nam, bà Vy không phải thực hiện án tù cho đến khi con tròn ba tuổi. Lúc bị kết án, bà Vy có một con gái nhỏ dưới ba tuổi và đang mang thai đứa con thứ hai.

Vào chiều ngày 1/12/2021 bà Vy bị bắt tại Đắk Lắk. Việc bắt giữ xảy ra chỉ vài chưa đầy một ngày sau khi bà Huỳnh Thục Vy đăng tải trên Facebook cá nhân quyết định đề ngày 30/11/2021 của Toà án Nhân dân thị xã Buôn Hồ, tỉnh Đắk Lắk, nơi gia đình bà Vy cư trú, cho biết huỷ quyết định hoãn chấp hành án phạt tù đối với bà. Quyết định có hiệu lực từ ngày ký.

Hiện bà Huỳnh Thục Vy đang phải thụ án tại Trại giam Gia Trung cách nhà chừng 200 km.



Comment:

NTH: Chả hiểu nghĩ gì?

HNN: Anh thì hiểu, vì cái cờ đỏ sao vàng vốn không phải là của dân tộc Việt Nam, nó được Minh râu mang về từ Phúc Kiến, và vì nó là cờ máu đại diện cho bọn độc tài khát máu, nên người ta căm thù cái bọn độc tài thì ghét nó thôi.

NTH: Sao mọi người cứ chấp nhất mãi 1 điều đã có từ lâu và ko thể thay đổi? Hay ý mọi người muốn thay 1 lá cờ khác mới vừa lòng?

Lá cờ nó có lỗi vì nó đại diện cho cái điều anh nói kia?

HNN: Không, Nếu bọn độc tài cộng sản chúng nó mà tốt, thì có thể người ta đã chấp nhận nó. Cho dù là vậy thì vẫn còn có ai đó căm ghét lá cờ đó. Đương nhiên, bởi vì trong một đất nước, không bao giờ có một thể chế mà vừa lòng được tất thảy mọi người.

Sự yêu ghét một biểu tượng của bọn cầm quyền là đương nhiên.

Chẳng hạn như anh rất ghét bọn quan lại cộng sản. Thế nhưng những người đang lợi dụng quan lại cộng sản để kiếm ăn, thì họ phải ra sức để bênh vực chúng.

NTH: Trút lên lá cờ như là 1 cú tát vào mặt chế độ.

Có khác công nhân ngày xưa đập phá máy móc ko?

HNN: Ví dụ lá cờ này vốn trước đây là của Liên Xô, nhưng giờ nó đã bị xóa sổ.


HNN: Họ bức xúc với những sự áp bức mà họ phải chịu đựng, thì họ trút giận lên lá cờ.

Có điều ở Mỹ người ta có thể dẫm lên lá cờ Mỹ, đốt cờ Mỹ, không sao. Nhưng cộng sản nó lại bắt tội.



NTH: Người ta có thể đốt mà ko sao, nên người ta cứ thế đốt thì cũng chả ra làm sao. Em chả ủng hộ việc đấy dù là có bị bắt hay ko.

HNN: Việc ủng hộ hay không là tùy quan điểm từng người, ở Mỹ nó có quy định lá cờ là không được vất xuống đất, và không được dẫm lên.

Nhưng nó không đưa vào luật hình sự để từ đó dùng luật để bắt nạt người ta như ở cộng sản.

Nó giống như việc đi chơi Noel vậy.

Người nào thích thì đi, không thích thì không đi.

Nhưng nếu kẻ nào đó dùng quyền lực để cấm người ta đi chơi Noel thì lại là mọi rợ.

Và bọn cộng sản dùng quyền lực để bắt người ta phải tôn thờ cái mà người ta căm ghét thì càng gây phẫn nộ.

Ở Mỹ, bao giờ cũng có 1 nửa dân số căm ghét chánh quyền Mỹ: chưa bao giờ thấy có ông nào trúng cử tổng thống mà có số phổ thông đầu phiếu vượt quá 55% cử tri.

Thế nhưng ở "xứ Thiên Đường" thì cộng sản nó bắt 99.99% mọi người phải yêu đảng, yêu chánh quyền, nếu ai xúc phạm chánh quyền một tí thôi là sẽ bị xử đẹp.

Ở xứ cộng sản, có thể tham nhũng thoải mái, buôn lậu vô tư, ăn cắp ăn cướp tràn lan, nhưng CẤM nói thật về những thứ xấu xa của chánh quyền.

Tự tô vẽ mình thành thánh - giống nhau nhỉ!


NTH: Bác Hồ mất rồi a ạ

HNN: Giá kể ông ấy đừng viết sách tự khen mình "những mẩu chuyện về cuộc đời hoạt động của bác hồ" để lừa bịp bao nhiêu thế hệ người Việt, thì người ta cũng kệ ông ấy thôi.
Nhưng cái hậu quả mà ông ấy để lại thì đến bây giờ vẫn to đùng.
Nên ông ấy chết mè không yên là vì vậy.


NTH: E thấy Bác cũng chả yên vs ko yên đâu, chỉ có người còn sống cứ cố chấp mãi mãi.

HNN: Người ta sẽ còn nói mãi, giống như bây giờ người ta vẫn nói về Trần Ích Tắc hay Lê Chiêu Thống cũng vậy.

Ông Minh râu là người khôn lỏi và tham lam quyền lực và kém thông minh chứ không yêu nước thương dân như họ vẽ, thế nên ông ấy đã làm hại cả cái dân tộc này trong suốt mấy chục năm qua, bao triệu người phải bỏ mạng vì cái sự tham lam của ông ấy, thì làm sao mà người ta có thể bỏ qua được.

NTH: Thế ạ?

HNN: Nếu em muốn nghe anh trình bầy, anh sẽ trình bầy tóm tắt.

NTH: Okie a.

HNN: Thứ nhất (1), năm 1911 ông ấy lên tàu "đi tìm đường cứu nước" - em nghĩ là thật sao? Làm sao người khác biết được? Vì vậy chắc chắn chuyện đó không thể được kể từ người ngoài phải không. Mà rõ ràng sau này khi đã nắm quyền ông ấy bịa ra chuyện đó để cho bên tuyên giáo tuyên truyền thôi.

Em sẽ nói là anh nghe phản động nói xấu ông ấy.

Nên anh sẽ không kể chuyện thực sự vì sao ông ấy chạy lên tàu. Vì thực ra bằng chứng video clip không có.

Anh chỉ nói mấy điều sau:

a) Khi 21 tuổi - là một thằng nhóc - làm gì có ai biết ông ấy là ai.

b) Anh là thuyền viên - nên anh biết chắc chắn: Không bao giờ một người tay không mà lại được lên tàu làm "đầu bếp" - Đùa! "đầu bếp" cho thuyền viên phải có bằng cấp, nấu cho thuyền viên người Việt ăn mà không ngon còn bị đuổi như chơi. Đằng này lại là tàu tây, mà không phải là tàu thường mà là tàu chiến. Lính Hải Quân Tây có hiền mấy cũng không thể ăn mấy thứ không nuốt nổi.

Đầu bếp giỏi nhất VN bây giờ mà muốn nấu món Tây cũng phải học.

Vì vậy chuyện xin lên tàu chiến của Tây để làm đầu bếp - Bịa đặt 100%.

Vậy ông ấy lên đó làm gì? Rửa bát ư? Cũng không đủ tiêu chuẩn.

Bọn Lính Tây Trắng vốn kỳ thị chủng tộc lại để một thằng nhóc nghèo nàn đen hôi đụng vào bát đũa của chúng sao?

Okie! Ông ấy làm gì? Anh không muốn nói cái mà họ nói, vì anh không có bằng chứng.

c) Có một cái bằng chứng - chứng minh rằng ông ấy không hề có ý định tìm đường cứu nước gì cả. Vì ông ấy đã viết một tờ đơn xin học ở Học Viện Hành Chính Paris.

Cái tờ đơn này sau đó được Học Viện Hành Chánh Paris chuyển cho bảo tàng Lịch Sử nước Pháp.

Em có thể dễ dàng tìm thấy trên internet.

NTH: Ko biết anh nghĩ thế nào chứ e nghĩ chả có ông nào kể với lịch sử là trước tao khổ quá, tính ra nước ngoài để đổi đời, sau tiện thấy 1 đường lối có thể giúp gì dân tộc hay bản thân thì tao lại về. Còn chuyện làm nghề gì, thì trừ khi buôn người bài bạc, nếu ko dù là cọ wc cũng chả vấn đề gì. Còn nếu câu chuyện lại là sao ko nói đúng nghề phải chọn nghề khác, thì cho nó đỡ quá buồn hình ảnh 1 vị lãnh tụ dân tộc từng phải trải qua quá nhiều khổ sở…

HNN: Có thể trường hợp của ông Minh râu đúng như em nói.

Nhưng cụ Phan Bội Châu và cụ Phan Châu Trinh thì cả phe đỏ và phe đen đều khẳng định 2 cụ đó thực sự ra nước ngoài để tìm đường cứu nước.

Thời cuối Thế Kỷ 19 đầu thế kỷ 20, tất cả mọi người VN đều ghét Pháp, chắc chỉ có đám con buôn (doanh nhân) kiếm được tiền từ sự đô hộ của Pháp thì họ không ghét Pháp, giống như bọn không ghét Tàu Khựa thời nay.

Lúc đó mọi tầng lớp Trí Thức, Nông dân, Công nhân, Thổ Phỉ đều ghét Pháp.

Nhưng do trình độ khác nhau nên cách chống Pháp khác nhau. Và vì vậy họ không đồng ý với nhau, không đoàn kết với nhau.

Dưới đây là cái tính cách thứ nhì của Mr. Bác

(2) Sự khôn lỏi của ông Minh râu: Cái tên Nguyễn Ái Quốc là Minh râu đánh cắp của cả một tổ chức:

Sau khi vô tình chạy lên cái tàu Tây ở bến Nhà Rồng do không biết bơi, nhờ sự nhân đạo của mấy ông Lính Tây, ông ta được đi nhờ sang tận Pháp. Lúc đó cụ Phan Châu Trinh đã là một người rất nổi tiếng vì cụ là người đi đầu trong phương pháp Đòi Dân Chủ cho Việt Nam, cụ có một câu nói nổi tiếng "Phải có Dân Chủ, con người mới được tự do. Cho dù đuổi Pháp để dựng lên một nhà nước độc lập, mà không có Dân Chủ thì dân vẫn bị cướp bóc áp bức" - Câu nói này của cụ từ hơn 120 năm trước đang đúng y như VN lúc này.

Cụ Phan Châu Trinh có một tổ chức tại Pháp đấu tranh đòi dân chủ cho VN một cách ôn hòa.

Lúc đó "thằng nhóc 21 tuổi" Nguyễn Sanh Cung mới lóp ngóp sang Pháp đi tìm người giúp đỡ nên đã tìm đến xin cụ Phan Châu Trinh xin được giúp đỡ.

Thì đương nhiên cụ Phan đã cưu mang.

Khi đó tổ chức của cụ Phan mỗi khi viết báo, hay viết cáo trạng tố cáo thực dân Pháp, hoặc viết công hàm đòi dân chủ cho Việt Nam, vân vân... thì cụ Phan và tổ chức của cụ đều ký một cái tên chung là Nguyễn Ái Quốc.

Sau đó, Minh râu đã đánh cắp cái tên này.

Rồi khi hắn viết lịch sử tự khen mình, hắn đã không nói gì đến cái tên Nguyễn Ái Quốc là do hắn ăn cắp từ tổ chức của  cụ Phan. 

(3) Cái đặc điểm thứ 3 của ông Minh là kém thông minh: Một người thông minh mất công ra nước ngoài để quan sát và học hỏi thì sẽ không bao giờ có thể thích Chủ Nghĩa Cộng Sản hơn Tư tưởng Dân Chủ Tự Do.

Chủ Nghĩa Cộng Sản = Kêu Gào Bình Đẳng Cào Bằng = Làm theo Năng Lực Hưởng Theo Nhu Cầu = Một Người có Não bình thường sẽ nhận ra ngay xã hội kiểu đó là một xã hội Bất Công Bằng và Không Tưởng.

Làm Theo Năng Lực là kém thì làm ít, giỏi thì làm nhiều, Hưởng Theo nhu cầu là dù kém hay giỏi đều có quyền hưởng như nhau.

Xã hội loài người sẽ không bao giờ tồn tại được một cơ chế như vậy.

Vậy mà ông Minh lại thích cái đó để đem về dụ dỗ dân ta.

Ông ấy hẳn phải là rất kém thông minh.

Hoặc ngược lại ông ta rất khôn lỏi và biết rằng cái "lý thuyết này thật là rất dễ dàng đem về lừa dân để tập hợp lực lượng".

NTH: Đúng là cái quả "làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu" hồi học triết e cũng thấy vô lý!

HNN: (4) Cái thứ tư: Chọn nhầm phe hay thực sự là muốn chọn phe đó:

Như đã nói ở trên, thời điểm đó mọi người Việt đều ghét Pháp.

Tuy nhiên, phương pháp đấu tranh khác nhau.

Nổi tiếng có cụ Phan Châu Trinh và cụ Phan Bội Châu.

Sau thời 2 cụ đó thì đến thời Ngô Đình Diệm. Ngô Đình Diệm nổi lên là một chánh trị gia toàn tài, xuất thân trí thức, kết hợp những ưu điểm của cả 2 cụ Phan và đồng thời tính dân tộc của Ngô Đình Diệm rất cao.

Tuy nhiên, vì xuất thân là trí thức nên Ngô Đình Diệm sẽ không bao giờ hứa những thứ mà ông ấy biết chắc chắn không làm được.

Ngược lại, lúc đó Việt Minh như là một đội quân thổ phỉ. Nó mang tính thổ phỉ ngay từ đầu. Bằng chứng là Trần Phú đã nói một câu cực kỳ sắt máu: "Trí Phú Địa Hào, đào tận gốc, trốc tận rễ".

Ặc, nếu vậy thì có nghĩa là giết sạch sành sanh toàn bộ giới tinh hoa, giới có não và giới biết kiếm tiền.

Một đặc điểm thứ nhì của thổ phỉ: Đó là không cần bàn cãi. Ai trái lệnh là trảm. Nện một cái bùa vào đầu.

Chính vì vậy Việt Minh tạo ra được một kỷ luật thép trong đảng phỉ.

Và toàn những tay anh chị trong xã hội đã tham gia vào đảng phỉ. Điển hình một đầu gấu là Sáu Búa (Lê Đức Thọ) đã tham gia vào đảng phỉ và sau này leo lên rất cao.

Ông Minh từ nước ngoài về, không học được cái hay vì kém thông minh, và về nước ông ấy không chọn tham gia vào giới trí thức mà chọn tham gia vào phe Thổ Phỉ.

Chính vì là thổ phỉ nên bọn họ toàn hứa những thứ mà chắc chắn không thực hiện được:

Họ hứa: Giúp họ cướp chánh quyền thì khi họ có chánh quyền họ sẽ không bao giờ thu thuế một ai cả. Trời đất - một lời bát nháo như vậy mà cũng nói ra được.

Mà lời nói bát nháo đó cũng khiến cho cực kỳ đông người tin theo.

Khi đó người ta chỉ cần nghĩ đơn giản thế này: "Không thu thuế thì tiền đâu mà nuôi quân đội. Không nuôi được quân đội thì lấy gì bảo vệ độc lập nước non?" - người ta sẽ nhận thấy ngay sự láo toét của câu nói đó.

(5) Cái thứ năm này mới là nặng nề nhất: Cái tội lớn nhất mà ông Minh để lại cho đến ngày nay chính là xuất phát từ cái sự tham lam quyền lực của ông ấy. Hoặc là do sự ngây thơ chánh trụy và kém cỏi của ông ấy trong vấn đề chánh trụy. Hoặc là ông ấy chẳng có tí thực lực nào trong đảng phỉ mà chỉ là một cái bình phong để đảng phỉ dựng lên rồi lợi dụng.

Câu chuyện bắt đầu từ năm 1941: Lúc đó Nhật Bản xâm lược toàn bộ Đông Á và Úc châu, nguyên một vùng rộng lớn trải dài từ Nam Hàn, Triều Tiên, Mãn Châu, Trung Quốc, Đài Loan, Việt Nam, Lào, Cam-pu-chia, Phi-lip-pin, Úc Châu đều hoặc bị Nhật cai trị 100% hoặc 90%.

Nước Đông Dương thuộc Pháp (gồm 5 vùng Lào, Cam-pu-chia, Bắc Bộ, Trung Phần, và Nam Phần), cùng từ 1941 trở thành phụ thuộc vào cả Pháp và Nhật, Nhật quản lý mọi thứ chỉ cho phép Pháp duy trì cơ quan quản lý hành chánh mà không được có quân đội.

Từ đó chính quyền bù nhìn của vua Bảo Đại đeo 1 cổ 2 tròng là Pháp và Nhật.

Chế độ đó duy trì đến tận năm 1945.

Đến tháng 3 năm 1945, Nhật xem ra sẽ thất trận và phải rời bỏ những nơi đang cai trị và rút về Nhật.

Tuy nhiên, để chuẩn bị cho hậu chiến, Nhật Bản vẫn muốn có một mối quan hệ với những nước chiếm đóng.

Vì vậy, Tháng 3 năm 1954 Nhật trao trả độc lập cho Việt Nam trên danh nghĩa. Và Đế Quốc Việt Nam ra đời.

Khi Đế Quốc VN ra đời, Vua Bảo Đại cần thành lập chánh phủ mới, vì lúc đó các vị Thượng Thư (Bộ Trưởng) đều không biết phải làm việc như thế nào với cái cơ chế chánh quyền Vua ~ Thủ Tướng.

Lúc đó giới trí thức được vua Bảo đại triệu gọi rất nhiều.

Tuy nhiên, vì chỉ là "độc lập trên danh nghĩa" nên mọi thư triệu gọi của vua đều đi qua tay của người Nhật, do đó một nhân vật quan trọng nhất lại không nhận được thư là ông Ngô Đình Diệm.

Và Giáo Sư nổi tiếng nhất, tâm huyết với giáo dục thời đó nhất là cụ Trần Trọng Kim được bổ nhiệm vào chức vụ Thủ Tướng.

Chánh phủ Trần Trọng Kim chỉ tồn tại có khoảng 120 ngày gì đó, nhưng đã làm được một số việc quan trọng như cứu đói, thành lập quân đội độc lập, thành lập các cơ quan hành chính do người Việt đảm nhận, vân vân, nhưng việc quan trọng nhất là việc thống nhất lãnh thổ: Thông qua nhiều lần đàm phán với Nhật, chánh phủ Trần Trọng Kim đã đạt được thỏa thuận rằng toàn bộ Bắc Bộ, Trung Phần và Nam Phần được trả về cho Đế Quốc VN 100%, Nhật hay Pháp không giữ lại bất cứ một Đặc Khu hay một Tô Giới nào.

Song song với việc Chánh Phủ Trần Trần Trọng Kim vật lộn để vận hành nhà nước non trẻ thì các đảng phỉ lại đánh cướp ở khắp nơi.

Lúc đó đảng phỉ Việt Minh dùng lý do "đánh Pháp đuổi Nhật" để vận động việc "cướp" chánh quyền.

Các đảng phỉ khác cũng làm việc tương tự.

Khi đó, chính ông Trần Trọng Kim đã yêu cầu Việt Minh đến đàm phán và nói rằng "Chúng ta nên dừng việc đánh giết và cướp bóc lại, hãy bước ra ánh sáng, tham gia vào chánh quyền như một lực lượng chánh trị đại diện cho lợi ích người lao động và giành lấy sự lãnh đạo bằng lá phiếu".

Nhưng Việt Minh đã từ chối thẳng thừng và nói "Chúng tôi sẽ cướp lấy chánh quyền bằng bạo lực cách mạng".

Sau đó, Phía Nhật có gợi ý với Thủ Tướng Trần Trọng Kim là họ sẽ dùng quân đội để tiêu diệt đảng phỉ.

Trần Trọng Kim đã từ chối và nói: "Khi họ đi cướp thì họ đứng lên hàng đầu. Nhưng nếu họ bị đánh, họ sẽ trốn thật sâu, và họ đẩy dân lên phía trước. Lúc đó đổ máu chỉ toàn là dân đen mà thôi".

Đến Tháng Tám năm 1945, Việt Minh thực sự đã cướp được chánh quyền. Và ngày 2/9/1945, ông Minh râu tuyên bố độc lập, mặc dù trước đó Đế Quốc Việt Nam đã độc lập rồi.

Nhưng cái sai của ông Minh là ông ta dốt đến mức không hiểu được rằng cái chánh quyền từ đảng phỉ của ông ấy không bao giờ được công nhận cả. Vì thế giới và quân đội Đồng Minh không hề biết đến các ông ấy như là một lực lượng đại diện hợp pháp cho VN.

Chính quyền duy nhất có thể đại diện cho Việt Nam để tiếp đón quân đội Đồng Minh một cách đàng hoàng và hợp pháp không gây ra đổ máu là chánh quyền của vua Bảo Đại và thủ tướng Trần Trọng Kim.

Vì tham lam quyền lực, họ đã không nghĩ đến hòa bình và ổn định cho quốc gia dân tộc. Họ không tham gia vào chánh quyền như một đảng chánh trị hợp pháp. Mà họ muốn cướp chánh quyền để rồi khi quân Đồng Minh vào giải giáp quân đội Nhật thì quân Đồng Minh kết luận "ở VN không có chánh quyền nên trả lại nó cho chủ cũ tức là Pháp" (vì Nhật xâm lược Đông Dương khi Pháp quản lý).

Thế là dân VN đã kiệt sức sau 80 năm bị Pháp cai trị, lại phải lao vào cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn từ 1945 đến 1975.

Đó chính là cái tội tày đình mà Minh râu để lại.

Cái tội thứ 2 là ngày nay, cộng sản quản lý đất nước này cũng với những hành vi của thổ phỉ.


Không có nhận xét nào: