Nhiều người cứ than phiền là mình bị kỳ thị. Thật ra là chẳng có gì oan uổng cả. Vì phàm là người thì nhất định sẽ có kỳ thị. Đó là một dạng bản năng gốc.
Vậy nên khi bị kỳ thị, thì cứ coi như đó là chuyện mình biết trước sẽ xảy ra. Khi đó mình sẽ dễ dàng buông xả hơn và không chấp nhặt cái đó. Vì mình chấp cái gì thì đều là tự mình khổ cái đó.
Trong clip, có một người đàn ông đi thẳng đến cửa nhập cảnh tự động, thì một nữ sĩ quan cửa khẩu Italia chặn lại hỏi "bạn cho tôi xem visa" - người thanh niên đó trả lời bằng tiếng English rằng: "Tôi là người Đài Loan, và được miễn visa khi vào thăm nước Italia" - Nữ sĩ quan xin lỗi và để người thanh niên đó đi qua.
Một chú lớn tuổi cũng đi đến cửa nhập cảnh tự động, đặt hộ chiếu lên điểm quét, nhưng cửa không mở cho chú ấy đi qua. Người nữ sĩ quan hướng dẫn chú đó đi đến cửa kiểm tra hộ chiếu bởi nhân viên cửa khẩu. Tai đây chỉ có 2 nhân viên làm việc, và rất nhiều người đang chờ đợi. Hai nhân viên đó lại làm việc cẩn thận hơn mức cần thiết. Đợi khoảng 2 tiếng, vẫn chưa được nhập cảnh, chú lớn tuổi đó quát lên bằng tiếng phổ thông rằng "Dân tộc chúng tôi là dân tộc vĩ đại nhất, sao lại bị đối xử như thế này?"
Quay về bản thân người viết bài này. Tôi chỉ kể lại những lần mà tôi còn nhớ được.
Năm 2019, Tết, tôi từ Hiroshima về nước, bay từ Kansai, "transit" qua Đào Viên Đài Bắc cho rẻ. Lúc đó chưa làm được thẻ thanh toán, nên có nhờ bộ phận nhân sự của công ty mua hộ vé. Công ty thì có một đại lý du lịch là đối tác. Khi đại lý du lịch đó đặt vé cho tôi, họ không hỏi lại tôi cho rõ Tên Riêng và Tên Họ. Cuối cùng cái HANAMNINH của tôi toàn bộ thành Tên Họ, không có Tên Riêng. Tại quầy "Checkin", nhân viên hỏi tôi Tên Họ là gì, Tên Riêng là gì. Và thế là tôi bị ách lại. Hủy vé, và tôi phải tự mình mua lại một cái vé khác, và bị nằm ở ghế sân bay Quan Tây 1 đêm đông, không giá rét, vì bên trong sân bay cách nhiệt khá tốt. Người mua vé cho tôi lần ấy nói rằng "Tôi không hiểu vì sao họ lại không cho ông đi, vì tôi đã có vài lần nhầm lẫn như vậy, và hãng họ vẫn cho người ta đi."
Năm 2024, chúng tôi đi Nam Hàn chơi, khi về, đi tàu thủy từ Busan về Phúc Cương. Lúc nhập cảnh vào Nhật ở Phúc Cương, mọi hành khách khác người Nhật, người Hàn, người Trung Hoa, họ đi thẳng qua cửa hải quan, không hỏi han gì. Chúng tôi là 2 người duy nhất được nhân viên Hải Quan ưu tiên mở hành lý ra khám một cách rất kỹ lưỡng. Sau khi đã cố gắng tìm cái gì đó mà không thấy, người nữ nhân viên Hải Quan lấy một miếng tissue ướt quyệt vài vòng bên trong cái va-li đang mở của tôi rồi bỏ vào một cái máy gì đó. Rồi sau đó nói chúng tôi là xong rồi đi ra đi.
Năm 2025, tôi đi Nam Hàn công tác, khi về bay từ Gimpo về Quan Tây. Tại Gimpo, nhân viên An Ninh sân bay xin phép tôi cho họ khám thêm riêng cái va-li của tôi. Họ cũng làm động tác giống như nhân viên Hải Quan của Nhật, họ dùng cái giấy tissue ướt quyệt một vòng quanh cái va-li của tôi.
Sau khi tôi nhập cảnh vào cửa khẩu Quan Tây, lúc đi qua cửa Hải Quan, ông nhân viên Hải Quan quay một cái bảng lại cho tôi nhìn thấy mặt kia của tấm bảng, rồi chỉ lên những hình trên đó, ý hỏi là tôi có những cái đó không. Tôi nhìn một lượt: dây chuyền vàng, nhẫn vàng, lắc vàng, và vàng miếng. Xong tôi lắc đầu. Ông nhân viên đòi khám va-li của tôi, sau đó ông đòi khám trên người tôi. Rồi để tôi đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét