Thứ Năm, 7 tháng 8, 2025

(sưu tầm internet) Dạy con bất hiếu

Có những đứa con lớn lên bằng sự hy sinh của cha mẹ, rồi quay lại phán xét chính người đã không tiếc bản thân mình để sinh ra chúng.  

Trong rất nhiều gia đình, có một kiểu con cái mà nếu cha mẹ không đủ tỉnh táo để dừng lại, thì sẽ âm thầm chịu đựng đến hết cuộc đời: con cái lớn lên trong sự hy sinh đến tận cùng của cha mẹ, rồi quay lại phán xét chính người sinh ra mình, chỉ vì cha mẹ không đủ hiện đại, không đủ “an toàn cảm xúc”, không đủ giống cha mẹ của ai đó trên mạng xã hội. 

Từ khi còn đỏ hỏn, chúng đã được chăm từng miếng ăn, giấc ngủ. Hơi ho là có thuốc, đói giữa đêm cũng có người lọ mọ nấu cháo. Đi học thì cơm đợi áo là, sáng gọi dậy, chiều đón về. Lúc thi trượt, thi lại, cha mẹ là người lo lắng, cha mẹ là người gánh. Lúc yêu sai người, cha mẹ là người đau khổ vì thấy con buồn thì cha mẹ vui làm sao nổi? Cha Mẹ làm tất cả mọi thứ, chỉ thiếu một việc: dạy chúng hiểu rằng cha mẹ không có nghĩa vụ phải làm như thế.

Và thế là chúng lớn lên với một niềm tin lệch lạc: cha mẹ phải yêu mình, chăm mình, phục vụ mình vô điều kiện, là nghĩa vụ. Cha Mẹ không được mệt, không được sai, không được lên tiếng, phải biết điều. Nếu không, cha mẹ là người “độc hại”. 

Có những đứa hai mươi mấy tuổi đầu, vẫn sống như thể còn đang bú mẹ. Quần áo vứt đó đợi giặt. Bát ăn xong để đấy đợi rửa. Lúc cần thì gọi “mẹ ơi”, lúc cha mẹ gọi thì giả vờ bận. Cha Mẹ nhắn thì không thèm trả lời, gọi không thèm nghe máy. Mẹ góp ý thì gắt. Nhưng bạn bè rủ là chạy. Idol đăng ảnh thì thả tim, còn cha mẹ đăng gì cũng không buồn quan tâm. Chúng tiêu tiền cha mẹ cho, ở nhà cha mẹ dựng, ăn cơm mẹ nấu, rồi quay lại dạy cha mẹ cách làm người.

Sự vô ơn ngày nay không ồn ào. Nó âm thầm, tinh vi, và đau hơn mọi lời hỗn. Nó nằm trong thái độ im lặng, hờ hững. Trong cái cách cha mẹ cần thì không có mặt. Cha mẹ nói, không nghe. Cha mẹ đau, không biết. Cha mẹ mệt, không hỏi. Cha mẹ có thể là người gắn bó nhất cuộc đời con, nhưng cũng là người cô đơn nhất trong chính ngôi nhà của mình.

Tệ hơn, nhiều đứa con còn sống như thể cha mẹ nợ chúng một tuổi thơ hoàn hảo, một tâm lý hoàn chỉnh, một nền tảng hiện đại và nếu không có đủ, thì lỗi là ở cha mẹ. Chúng quên mất cha mẹ cũng là một con người, cũng có tổn thương, mệt mỏi, có quá khứ, có những điều không ai dạy cha mẹ từ bé, và có cả những nỗi đau mà cha mẹ đã âm thầm chôn giấu chỉ để con được sống bình yên.

Và rồi sẽ đến một ngày. Một ngày chúng không còn đọc được tin nhắn hỏi ăn gì, mặc gì. Không còn ai gọi điện dặn “về sớm nhé”. Không còn tiếng cằn nhằn chuyện chơi khuya, yêu sai người, ngủ nướng, đi học trễ. Không còn ai nhắc dọn phòng, sắp xếp đồ, đóng cửa khi ra ngoài. Không còn ai lo khi đau, khi ho, khi vấp ngã, khi thất tình, thất nghiệp. Không còn ai chuyển khoản lúc túng thiếu. Không còn ai tha thứ cả trăm lần con giận dỗi, quát tháo, im lặng, lạnh nhạt, chỉ vì nghĩ: “Dù sao nó cũng là con mình.” Đó là ngày cha mẹ đã không còn.

Và khi ấy, muốn làm lại, cũng đã muộn. Muốn xin lỗi, cũng chẳng còn người để tha thứ. Muốn bù đắp, cũng chẳng còn ai để nhận. Muốn ngồi lại ăn một bữa cơm đầy đủ, cũng chỉ còn cách đặt một bát cơm lên bàn thờ. 

Lòng cha mẹ thì bao dung. Nhưng thời gian thì không. Và nếu một đứa con phải đợi đến lúc đi đưa tang cha mẹ mới học được hai chữ “biết ơn” thì đó là thất bại cay đắng nhất của một gia đình.

Hãy thương con đúng cách và dạy chúng điều đầu tiên: LÒNG BIẾT ƠN CHA MẸ.

(sưu tầm internet)


Một người ở Cali post bài:

Một người comment:


Có một gã GS đại học ở Mỹ, tên là Nguyễn Thanh Việt, hắn ta chỉ biết nói tiếng English mà không biết nói tiếng Việt, gã đó chắc lớn hơn Dũng vài tuổi. Hắn đã từng đoạt giải Pulitzer - một loại giải thưởng danh giá của ngành báo chí. Hắn cũng phát biểu là "Không hiểu sao bố mẹ lại phải chạy tị nạn cộng sản và lôi cổ cả nhà chạy theo sang Mỹ". Hắn viết bài chửi "da trắng thượng đẳng" và "da vàng thượng đẳng". Nhưng hắn không muốn nhường công việc của hắn cho người da đen, hắn cũng không muốn quẳng hộ chiếu Mỹ đi để về VN xin quốc tịch. https://time.com/5859206/anti-asian-racism-america/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét