Thứ Năm, 18 tháng 8, 2016

HOÀI BÃO TUỔI TRẺ

HOÀI BÃO TUỔI TRẺ
Lần trước đi làm visa con gặp một bạn ở Đà Nẵng đi học với con và phải nói là bạn ý cực kì dễ thương. Bạn ý là con trai mà nói chuyện nhỏ nhẹ rồi hay cười duyên lắm. Mà tiếng Miền Trung thì con khó nghe. Mà trong đại sứ quán bạn nói với con mà bạn nói nhỏ kinh khủng. Cái con hỏi bạn là: "Ủa, người trong Nam hay nhỏ nhẹ vậy đó à?". Bạn bảo: "Không phải mà đang chỗ công cộng tớ sợ nói to". Cái con bảo: "Ừ tớ cũng đang nói nhỏ đây mà sao tớ vẫn nói to hơn cậu này, cậu nói to lên tí tớ mới nghe hiểu được". Mà kể cả đến lúc ra ngoài bạn ấy cũng nói rất nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng.
Vào chuyện chính là bạn nói với con về bài luận của bạn ý là dự định tương lai là bạn ý sẽ mở một "series" khách sạn. Bạn học APS và bạn ý tính học du lịch.
Xong lần trước con lại đọc được bài của Tony viết về một cô ban đầu cũng chỉ như người bình thường học kế toán lấy chồng sinh con. Nhưng sau khi cô đọc bài của Tony, cổ suy nghĩ là "tuổi trẻ mình hoài phí quá" thế cô ấy mới bỏ việc đi làm xuất khẩu và bán các sản phẩm cây chùm ngây.
Kiểu con đang khí thế hừng hực bởi những người rất là truyền cảm hứng như thế. Cái lần trước đi thăm thầy Phồn cùng với mấy bạn lớp cấp 2. Đang nói với thầy là học đại học gì. Thì có một bạn cao to khoẻ khoắn nhất lớp, nó khoe thế này: "Em thi được hơn 22 điểm em cũng định học Hà Nội mà bố em bảo thôi học Hải Phòng đi. Học xong bố em xin cho vào Sài Gòn làm việc luôn và cho luôn 15 năm tiền nhà." Nó nói xong câu đấy, con nói luôn: "Sao chán thế?". Thế thằng Đạt nó mới bảo con: "Cứ thú vị đi rồi sau này không có tiền mà ăn sáng mới chết cơ". Con chỉ nghĩ trong đầu thôi, tại con không muốn tranh luận với một loạt những con người an phận ngồi ở đó bởi vì kiểu gì cũng không tranh luận được và có thầy ở đó nữa và có khi thầy cũng ủng hộ mấy tư tưởng như thế thì sao?
Con chỉ nghĩ trong đầu thế này: "Ok, kể cả là tôi có thất bại nhưng ít ra tôi được cái là trải nghiệm và kinh nghiệm. Tuổi trẻ để làm gì mà lại rất là vui mừng khi mình không phải lo gì cả và bố mẹ lo hết rồi. Có thể sau này tôi thất bại nhưng tôi sẽ trưởng thành hơn và cuộc sống của tôi sẽ không nhàm chán và sự thực là chỉ cần nghĩ đến việc nhàm chán đó là tôi đã không chịu nổi. Không thành công thì sẽ không bao giờ mất hết, thất bại sẽ cho bạn bài học hoặc là trải nghiệm (câu này của một chị học cùng trường APU vs con chị nói mà con thấy hay kinh khủng)".
=================================================
Gửi con gái của ba,
Vấn đề là nội hàm của từ ngữ.
Ở VN: Từ THÀNH CÔNG hay THÀNH ĐẠT: có nội hàm là "nhiều tiền", không cần biết kiếm tiền bằng cách nào, nhưng cứ nhiều tiền thì được gọi là như vậy. Chẳng hạn như "lâm tặc" Đoàn Nguyên Đức cũng gọi là "thành đạt". Kẻ chuyên rửa tiền bẩn cho lãnh đạo là Phạm Nhật Vượng cũng gọi là thành đạt.
Ở VN: Từ THẤT BẠI có nghĩa là kém mọi người về tiền bạc.
Khổ một nỗi là các bậc cha mẹ ở VN thường reo rắc vào tư tưởng các bạn trẻ là "học lắm làm gì, con gái thì lấy chồng sớm cho tao nhờ". Còn con trai thì học cái gì mà bố dễ xin việc cho rồi xây nhà cho rồi cưới vợ cho. Tất cả mọi thứ bố mẹ lo cho... Như vậy thì mới không chết đói.
Cách dạy con như vậy của các bậc phụ huynh + với sự ngu dân của chế độ làm cho tuổi trẻ các con rất nhiều người đã 30 tuổi nhưng vẫn đi nhà trẻ.
Nhưng cũng hệ thống ngu dân ấy cũng có thể tạo ra một thứ sản phẩm theo hướng khác là "ngỗ ngược, liều lĩnh, lưu manh..."
Nội hàm của từ "Thành đạt" ở các nước tiến bộ không giống như ở VN: Nội hàm của nó gồm mấy ý sau:
1/ Phải có đạo đức rất tốt. Cực kỳ trung thực và lòng bác ái luôn rộng mở.
2/ Làm những điều mình muốn, chưa hẳn là những việc kiếm ra nhiều tiền. Ví dụ như Charlotte, cô gái người Úc 18 tuổi, sau khi vào đại học, đăng ký vào làm tình nguyện và sang VN dạy tiếng English cho em nhỏ. Đâu có kiếm được mấy tiền. Nhưng cái được là sự trải nghiệm và cuộc đời nhiều màu sắc thú vị.
Vì vậy con cứ gắng phấn đấu tự mình đạo đức, tự do tư tưởng, tự do suy nghĩ. Trên đời này phàm những gì mà là do con người nghĩ ra đều không phải là chân lý. Đức Phật Thích Ca dạy là: "Đừng tin những gì là truyền thống! Đừng tin những gì là định kiến! Đừng tin những gì là Thánh nhân dạy! Đừng tin những gì mà ta đang giảng! Hãy đặt câu hỏi tại sao. Và tự tìm câu trả lời. Và chỉ tin bản thân mình thôi."
Con hãy tự phấn đấu để rồi tự mình tung cánh bay khắp nơi. Khi con đã là công dân quốc tế thì lo gì chuyện bỏ vào bụng mỗi ngày 3 bữa cơm.
Ba chúc con gái yêu tiếp tục đầy cảm hứng để tự mình tìm lối đi cho riêng mình!
Các cậu bạn, cô bạn có tư tưởng "yên phận" đều sẽ không thể nào trở thành tri kỷ của con được. Con nên hướng ra ngoài, con sẽ gặp được các bạn có cùng khao khát giống con. Đừng nên tự biến mình thành quản gia cho một gia đình nào đó con ạ!
À... cái niềm say mê của cậu bạn người Đà Nẵng cũng chỉ là một mẫu "copy" thôi con ạ! Xây dựng chuỗi khách sạn không phải là một nghề thực sự sản xuất ra của cải vật chất! Chỉ là một nghề móc túi của những người thích xài tiền mà thôi.

Làm gì để cống hiến một chút nhỏ nhỏ tí tẹo thôi cho thế giới tươi đẹp hơn thì đã hơn hẳn việc xây dựng một chuỗi khách sạn rồi.

Không có nhận xét nào: