Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

THẾ GIỚI PHẲNG - CHẲNG Ở ĐÂU KHÔNG LÀM MÀ CÓ ĂN

THẾ GIỚI PHẲNG - CHẲNG Ở ĐÂU KHÔNG LÀM MÀ CÓ ĂN
Tony bảo là cách từ thiện tốt nhất là tạo ra việc làm cho người ta, nên Tony đang kêu mấy bạn trẻ bỏ thành phố về quê phát triển nông nghiệp hoặc du lịch. Nông nghiệp thì trồng cây xuất khẩu, du lịch thì xây "resort" hay dịch vụ gì đó để Tây nó đến, nó chơi, nó tìm hiểu văn hóa, rồi mình lấy tiền của Tây.
À lần trước con nói chuyện với một anh đang học APU về việc làm thêm bên Nhật. Anh ấy bảo là do anh ấy không muốn làm Thứ Bảy, Chủ Nhật nên xin cũng khó. Anh ấy kể có lần ảnh đi làm ở khách sạn 5 sao. Ở đấy mà ảnh làm được 1 tuần, anh nghỉ luôn. Anh bảo nó như kiểu coi mình không là con người ấy. Nó bắt mình kéo một cái giường rất nặng ra, trải chăn gối cho sạch đẹp rồi gấp mấy cái "futon" (mấy cái đệm ngủ ở dưới đất ý) bỏ vào tủ mà nó bắt mình làm trong 3 phút. Xong rồi cứ có một bà bà đi theo giám sát kêu hayaku (nhanh lên). Lúc bà ấy đi, thì anh làm chậm lại một chút thế bà ấy quay lại bảo: "Tao nghĩ là mày không làm được cái này đâu". Anh bảo ở nhà anh không phải làm gì, thế hôm đấy làm xong anh xước hết móng tay :3. Thế là anh chuyển sang hiệu bánh làm việc.
Con hỏi là: "Anh ơi, em tưởng xin việc ở Nhật không khó lắm mà, tại vì trường mình thống kê là 91% sinh viên có việc làm trước khi tốt nghiệp. Mà chưa kể sinh viên Việt Nam còn học giỏi tốp đầu trường APU? Mà tại sao đợt tốt nghiệp vừa rồi nhiều anh chị học xong đi về VN làm việc thế?"
Anh bảo là: "Tại mọi người không thích khổ. Ở Nhật em làm việc là 1 tiếng là ra làm không có chuyện nghỉ ngơi. Mà 1 giờ nó chỉ trả em 150k thôi. Nhưng làm ở Mỹ hay Canada nó trả em 11 đô là hơn 200k, mà em làm không căng thẳng như ở Nhật. Thế nên anh nghĩ vì thế mà mọi người về nhiều."
À trường APU mới thay trưởng phòng tuyển sinh. Trưởng phòng trước đây là người Việt Nam. Bà ấy là người giữ các cơ mật về tuyển sinh ở APU. Nhưng bà ấy lại bán cơ mật đó cho TIU là trường đối thủ của APU trên Tokyo, trường này là trường bạn Hoàng Anh sẽ nộp đơn ấy. Thế là nhà trường phát hiện ra mới đuổi việc bà ấy và bà ấy lên TIU làm rồi. Thế nên là ngày xưa các học bổng trong trường là trao cho người Việt Nam nhiều lắm tại vì VN học giỏi. Nhưng bây giờ cho ít đi rồi và rải đều cho các nước khác, nhưng vẫn phải cho người VN không cho không được vì toàn các thánh GPA, học kinh quá. Anh ấy bảo người VN bây giờ ở APU đang hơi bị kì thị bởi các sinh viên khác :3. Buồn ghê cơ!
=================================================


Gửi con gái của ba,
Ba trao đổi với con từng chuyện một.
1/ Tony khuyến khích các bạn trẻ làm nông nghiệp là rất đúng. Điều đó mang ý nghĩa nhân văn cao. Giúp nông thôn phát triển bền vững. Nhưng khuyên các bạn trẻ làm du lịch thì ba thấy không hợp lý lắm. Như con thấy đấy, hôm nhà mình lên Lao Cai Sapa, nói chuyện với ông Luân mà ba gọi bằng cậu, con gọi bằng ông ấy, ông Luân ấy còn trẻ hơn ba mấy tuổi nhưng là chủ một nhà hàng ở Sapa. Kiếm cũng khá nhiều tiền. Nhưng ông ấy nói: "Sapa sắp chết rồi vì đông người Việt lên quá! Trước đây chỉ có Tây thì Sapa rất đẹp sạch, yên bình!"
2/ Cái cậu gì đó ở bên Nhật đến làm ở KS với nhiệm vụ dọn phòng. Thấy ngay là cậu ấy không đủ sức khỏe để làm việc đó. Cậu ấy nói "ở nhà không phải làm gì". Lại thêm cái tính gian dối của người Việt, cậu ấy bảo "thấy bà ấy ra ngoài cậu ấy làm chậm lại". Ở Nhật Bản quan trọng nhất là trung thực. Không trung thực không có chỗ đứng ở Nhật.
Vấn đề sức khỏe: Con cũng không đủ sức khỏe để làm việc đó đâu. Vì con và cậu đó đều mắc một khuyết điểm là học nhiều quá mà không rèn luyện thể lực. Chứ không phải là người Nhật người ta khinh thường mình. Công việc nó đòi hỏi như vậy, và muốn làm phải đủ sức khỏe.
3/ Trên tàu ba, mấy hôm nay có một ông người Nhật đi cùng tàu từ TQ về Nhật. Chính vì vậy ba chỉ có đưa ra một yêu cầu là mọi thuyền viên tuân thủ quy tắc sinh hoạt. Trước đây chỉ có VN với nhau thì cho tự do thoải mái chút. Nhưng bây giờ có chủ tàu, thì phải tuân thủ quy định. Sĩ quan phải ăn bên phòng ăn sĩ quan. Lính phải ăn bên phòng ăn lính. Vậy mà các chú ấy tuân thủ được có 1 hôm. Đến tối hôm nay, các chú sĩ quan đã lại bê thức ăn từ phòng ăn sĩ quan sang phòng ăn của lính để ngồi. Một việc đơn giản như vậy mà người VN cũng thiếu ý chí con ạ.
4/ Người VN luộm thuộm quen, nên khi gặp phải môi trường hơi nguyên tắc một chút là kêu khổ. Mất công đi ra nước ngoài du học để học cái tiến bộ của người ta. Vậy mà đến lúc đi làm lại sợ khổ, không có đủ nghị lực để tuân thủ nguyên tắc. Bỏ về VN để đi làm theo kiểu luộm thuộm và trề môi chê bai ở Nhật là khổ. Ba không nghĩ là những người thích luộm thuộm thì sẽ tồn tại được ở môi trường qui củ như ở Nhật Bản. Còn trên thế giới này, chẳng có ở đâu là nhàn cả con ạ. Ở đâu cũng vậy, Canada, hay Mỹ, hay Châu Âu, tất cả đều phải miệt mài lao động con ạ.
5/ Về việc cái bà người VN gian lận. Ba và con đều không biết việc đó có chính xác hay không? Tuy nhiên, ở Nhật Bản mỗi một công ty, một cơ quan đều có văn hóa mang tính "gia đình bền vững". Người ta thường làm cho một cơ quan từ đầu đến lúc về hưu, chứ không mấy khi người ta nhảy từ chỗ nọ sang chỗ kia. Bởi vì: Thu nhập không khác nhau nhiều giữa các cơ quan. Bảo hiểm như nhau. Và văn hóa công ty là làm mọi người trong công ty liên kết chặt chẽ như một gia đình.
6/ Học bổng không như các anh chị đó kháo nhau: Không phải là không thể không cho VN chỉ vì một bà quản lý người VN gian lận.
Học bổng là ngân sách đã được duyệt và kế hoạch là cho VN 100 xuất/ năm chẳng hạn, cũng cho Indonesia 100 xuất/ năm chẳng hạn. Nhưng không vì thế mà người ta sẽ lấy đủ 100 sinh viên VN, và 100 sinh viên Indonesia.
Dự cho là 100 xuất, nhưng các sinh viên muốn lấy học bổng thì phải vượt qua cái mức (level) mà người ta yêu cầu. Nếu chỉ có 60 người đạt yêu cầu thì người ta chỉ lấy 60 người, số thừa 40 xuất sẽ chuyển sang cho nơi nào có nhiều người vượt mức yêu cầu.
Vì vậy khi bọn con thi học bổng không phải là chỉ cạnh tranh với các bạn trong nước, mà thực tế là cạnh tranh với cả các bạn ở Mỹ, Úc, Thái, Indo...
Thế giới phẳng là như vậy đấy!
Thế cho nên con không cần phải lo lắng chuyện nhiều người thi hay ít người thi. Mà chỉ cần phấn đấu làm thật tốt, để vượt qua yêu cầu của họ, để đủ tiêu chuẩn lấy học bổng. Thế là con thắng giải.
Nếu chỉ có 10 người dự tuyển, mà cả 10 người đều kém, thì cũng không ai lấy được học bổng.
Nhưng nếu 100 người dự tuyển đều đạt yêu cầu thì cả 100 sẽ lấy được học bổng.

Thế nhé! Ba chúc con vui vẻ!

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2016

HOÀI BÃO TUỔI TRẺ

HOÀI BÃO TUỔI TRẺ
Lần trước đi làm visa con gặp một bạn ở Đà Nẵng đi học với con và phải nói là bạn ý cực kì dễ thương. Bạn ý là con trai mà nói chuyện nhỏ nhẹ rồi hay cười duyên lắm. Mà tiếng Miền Trung thì con khó nghe. Mà trong đại sứ quán bạn nói với con mà bạn nói nhỏ kinh khủng. Cái con hỏi bạn là: "Ủa, người trong Nam hay nhỏ nhẹ vậy đó à?". Bạn bảo: "Không phải mà đang chỗ công cộng tớ sợ nói to". Cái con bảo: "Ừ tớ cũng đang nói nhỏ đây mà sao tớ vẫn nói to hơn cậu này, cậu nói to lên tí tớ mới nghe hiểu được". Mà kể cả đến lúc ra ngoài bạn ấy cũng nói rất nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng.
Vào chuyện chính là bạn nói với con về bài luận của bạn ý là dự định tương lai là bạn ý sẽ mở một "series" khách sạn. Bạn học APS và bạn ý tính học du lịch.
Xong lần trước con lại đọc được bài của Tony viết về một cô ban đầu cũng chỉ như người bình thường học kế toán lấy chồng sinh con. Nhưng sau khi cô đọc bài của Tony, cổ suy nghĩ là "tuổi trẻ mình hoài phí quá" thế cô ấy mới bỏ việc đi làm xuất khẩu và bán các sản phẩm cây chùm ngây.
Kiểu con đang khí thế hừng hực bởi những người rất là truyền cảm hứng như thế. Cái lần trước đi thăm thầy Phồn cùng với mấy bạn lớp cấp 2. Đang nói với thầy là học đại học gì. Thì có một bạn cao to khoẻ khoắn nhất lớp, nó khoe thế này: "Em thi được hơn 22 điểm em cũng định học Hà Nội mà bố em bảo thôi học Hải Phòng đi. Học xong bố em xin cho vào Sài Gòn làm việc luôn và cho luôn 15 năm tiền nhà." Nó nói xong câu đấy, con nói luôn: "Sao chán thế?". Thế thằng Đạt nó mới bảo con: "Cứ thú vị đi rồi sau này không có tiền mà ăn sáng mới chết cơ". Con chỉ nghĩ trong đầu thôi, tại con không muốn tranh luận với một loạt những con người an phận ngồi ở đó bởi vì kiểu gì cũng không tranh luận được và có thầy ở đó nữa và có khi thầy cũng ủng hộ mấy tư tưởng như thế thì sao?
Con chỉ nghĩ trong đầu thế này: "Ok, kể cả là tôi có thất bại nhưng ít ra tôi được cái là trải nghiệm và kinh nghiệm. Tuổi trẻ để làm gì mà lại rất là vui mừng khi mình không phải lo gì cả và bố mẹ lo hết rồi. Có thể sau này tôi thất bại nhưng tôi sẽ trưởng thành hơn và cuộc sống của tôi sẽ không nhàm chán và sự thực là chỉ cần nghĩ đến việc nhàm chán đó là tôi đã không chịu nổi. Không thành công thì sẽ không bao giờ mất hết, thất bại sẽ cho bạn bài học hoặc là trải nghiệm (câu này của một chị học cùng trường APU vs con chị nói mà con thấy hay kinh khủng)".
=================================================
Gửi con gái của ba,
Vấn đề là nội hàm của từ ngữ.
Ở VN: Từ THÀNH CÔNG hay THÀNH ĐẠT: có nội hàm là "nhiều tiền", không cần biết kiếm tiền bằng cách nào, nhưng cứ nhiều tiền thì được gọi là như vậy. Chẳng hạn như "lâm tặc" Đoàn Nguyên Đức cũng gọi là "thành đạt". Kẻ chuyên rửa tiền bẩn cho lãnh đạo là Phạm Nhật Vượng cũng gọi là thành đạt.
Ở VN: Từ THẤT BẠI có nghĩa là kém mọi người về tiền bạc.
Khổ một nỗi là các bậc cha mẹ ở VN thường reo rắc vào tư tưởng các bạn trẻ là "học lắm làm gì, con gái thì lấy chồng sớm cho tao nhờ". Còn con trai thì học cái gì mà bố dễ xin việc cho rồi xây nhà cho rồi cưới vợ cho. Tất cả mọi thứ bố mẹ lo cho... Như vậy thì mới không chết đói.
Cách dạy con như vậy của các bậc phụ huynh + với sự ngu dân của chế độ làm cho tuổi trẻ các con rất nhiều người đã 30 tuổi nhưng vẫn đi nhà trẻ.
Nhưng cũng hệ thống ngu dân ấy cũng có thể tạo ra một thứ sản phẩm theo hướng khác là "ngỗ ngược, liều lĩnh, lưu manh..."
Nội hàm của từ "Thành đạt" ở các nước tiến bộ không giống như ở VN: Nội hàm của nó gồm mấy ý sau:
1/ Phải có đạo đức rất tốt. Cực kỳ trung thực và lòng bác ái luôn rộng mở.
2/ Làm những điều mình muốn, chưa hẳn là những việc kiếm ra nhiều tiền. Ví dụ như Charlotte, cô gái người Úc 18 tuổi, sau khi vào đại học, đăng ký vào làm tình nguyện và sang VN dạy tiếng English cho em nhỏ. Đâu có kiếm được mấy tiền. Nhưng cái được là sự trải nghiệm và cuộc đời nhiều màu sắc thú vị.
Vì vậy con cứ gắng phấn đấu tự mình đạo đức, tự do tư tưởng, tự do suy nghĩ. Trên đời này phàm những gì mà là do con người nghĩ ra đều không phải là chân lý. Đức Phật Thích Ca dạy là: "Đừng tin những gì là truyền thống! Đừng tin những gì là định kiến! Đừng tin những gì là Thánh nhân dạy! Đừng tin những gì mà ta đang giảng! Hãy đặt câu hỏi tại sao. Và tự tìm câu trả lời. Và chỉ tin bản thân mình thôi."
Con hãy tự phấn đấu để rồi tự mình tung cánh bay khắp nơi. Khi con đã là công dân quốc tế thì lo gì chuyện bỏ vào bụng mỗi ngày 3 bữa cơm.
Ba chúc con gái yêu tiếp tục đầy cảm hứng để tự mình tìm lối đi cho riêng mình!
Các cậu bạn, cô bạn có tư tưởng "yên phận" đều sẽ không thể nào trở thành tri kỷ của con được. Con nên hướng ra ngoài, con sẽ gặp được các bạn có cùng khao khát giống con. Đừng nên tự biến mình thành quản gia cho một gia đình nào đó con ạ!
À... cái niềm say mê của cậu bạn người Đà Nẵng cũng chỉ là một mẫu "copy" thôi con ạ! Xây dựng chuỗi khách sạn không phải là một nghề thực sự sản xuất ra của cải vật chất! Chỉ là một nghề móc túi của những người thích xài tiền mà thôi.

Làm gì để cống hiến một chút nhỏ nhỏ tí tẹo thôi cho thế giới tươi đẹp hơn thì đã hơn hẳn việc xây dựng một chuỗi khách sạn rồi.

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2016

Bần hàn sanh đạo tặc

BẦN HÀN SANH ĐẠO TẶC
Xét theo "critical thinking" mà nói, câu nói trên có thể hiểu được. Con người vốn có lòng tham và khi cuộc sống không đáp ứng được lòng tham của họ thì họ sẽ tìm cách cướp của người khác để thoả mãn lòng tham.
Giả dụ như các điều dưỡng ở viện dưỡng lão ở Việt Nam, lương của họ rất ít nên lúc nào họ cũng nghĩ bòn rút đồ của các cụ già để làm lợi cho mình. Còn ở Nhật và Tây Âu là hiếm hoặc là không có vì lương họ cao hơn.
Nhưng không gì có thể biện hộ cho lòng tham và sự vô đạo đức đó.
Rồi thì họ lương ít có thiếu thốn một tí nhưng họ vẫn sống được chứ không phải đến nỗi đi cướp người khác mới sống được.
Cái sự vô văn hóa vô đạo đức này dường như đã ăn vào máu của một xã hội. Kể cả một ông lái xe cho người Nhật, chẳng đói kém gì, lương cũng không phải là thấp mà vẫn phải gian lận tiền xăng.
Nói chung cái này nó là do hệ thống giáo dục con người. Vô đạo đức từ quan chức thì không thể nào cho ra một hệ thống giáo dục rốt.
=================================================
Gửi con gái của ba,
Câu "bần hàn sinh đạo tặc" là không đúng đâu con ạ. Đạo tặc tức là vô đạo đức. Tức là lấy cái của người khác về thành của mình. Bất cứ một hành vi nào chiếm đoạt của người khác về thành của mình thì đều tính là "đạo tặc". Theo nghĩa đó "tham nhũng" cũng là đạo tặc.
Mà những người có thể tham nhũng được thì không hề "bần hàn một chút nào". Và lạ một điều, nhận thức của người VN rất lạ. Họ cứ thấy một người lắm tiền thì họ khen là thành công hay thành đạt, họ không quan tâm là tiền từ đâu mà có. Một kẻ làm kinh doanh đa cấp lừa được đống tiền cũng được kêu là thành đạt. Một tên quan tham lam vơ vét cũng được gọi là thành đạt. Một gã buôn lậu trốn thuế cũng gọi là thành đạt. Một bác sĩ hành tỏi bệnh nhân cũng được gọi là thành đạt. Một cô giáo nã tiền của học sinh xây cái nhà như cái lâu đài cũng gọi là thành đạt...
Trong khi, trên thế giới, những người có thể thành đạt đều rất tốt. Họ thực sự là người cực kỳ tốt mới có thể thành đạt! Con đọc bài báo ba gửi đính kèm trong mail trước nhé. Bài viết của ông Hà Sĩ Phu "Làm sao cho mỗi người VN đều có nhân cách".
Cái sự vô đạo đức ở VN hiện nay có rất nhiều nguyên nhân như là:
1/ Xã hội bất công. Pháp luật không công bằng.
2/ Phân hóa giàu nghèo.
3/ Hệ thống giáo dục tồi.
4/ Nhà trường và xã hội và gia đình bỏ mặc cho trẻ muốn ra sao thì ra. Đứa trẻ lớn lên mà hư tội lỗi đều là của người lớn.
Và túm lại cái nguyên nhân cốt lõi của sự tồi tàn của VN hiện nay là do cái thể chế độc tài đảng trị. Mà cái thể chế đó chính là do ông Minh đẻ ra nó. Ông ấy đẻ ra nó và rồi chính ông ấy bị nó nghiền nát và nó biến cái đất nước do nhân dân giành độc lập từ tay người Pháp thành một nơi ổ sâu mọt, ung nhọt.
Hôm trước ba đọc một bài báo trên mạng viết thế này:
[trích]
Cái cơ chế chính quyền ở VN, một mặt, loại trừ khả năng sáng tạo, mặt khác, lại tạo cơ hội cho cái Ác, cái Tham và cái Ngu tha hồ nảy nở. Trong cái cơ chế ấy, không ai có thể làm điều đúng hay điều tốt được, nhưng mọi đứa ác, mọi đứa tham và mọi đứa ngu đều có thể dễ dàng tác oai tác quái.
Cái Ác, cái Tham và cái Ngu thì ở đâu cũng có. Không có một lãnh tụ nào có thể loại trừ hay tiêu diệt chúng hết được. Nhưng trong một cơ chế tốt, chúng luôn luôn bị kiềm chế; nếu có bộc lộ, chỉ bộc lộ một cách rụt rè và lén lút; và vì rụt rè và lén lút nên không thể trở thành phổ biến, hơn nữa, lúc nào chúng cũng đối diện với nguy cơ bị phát hiện và trừng phạt.
Trong cái cơ chế chính quyền do ông Minh sáng lập, không có những sự kiềm chế và kiểm soát. Cấp lớn có cái Ác, cái Tham và cái Ngu lớn. Cấp nhỏ thì có cái Ác, cái Tham và cái Ngu nhỏ. Ở đâu chúng cũng nghênh ngang hoành hành được. Dân chúng không những bị bịt miệng mà còn bị bịt cả tai nữa.
Bởi vậy, bất cứ cái Ác, cái Tham và cái Ngu nào ở Việt Nam lâu nay cũng đều có một phần trách nhiệm của ông Minh.
[hết trích]
Vì vậy cái vô đạo đức không phải là vì nghèo. Chẳng hạn như người dân ở Phú Quốc, cái ông lái xuồng đó, ông ấy không nghèo, nhưng nếu phải lái xuồng thuê chở khách trên biển hẳn không phải là người khá giả. Nhưng rõ ràng ông ấy rất thật thà. Cái bác lái xe mình thuê Thanh Minh năm ngoái về quê, lái xe cho Nhật ở VSIP, chỉ còn một đoạn đường từ Quán Toan về nhà em Lợi, ba bảo chở chú Cải về mà bác ấy nhất định không.
Hay câu chuyện "cô bé bán diêm", rõ ràng là cô bé đó rất đói và rét, nếu câu "bần cùng sanh đạo tặc" đúng, thì cô bé bán diêm phải đi trộm đồ mà ăn chứ phải không?
Chính vì vậy, khi nhìn nhận một vấn đề, đừng nên bị ảnh hưởng của "định kiến" là như thế!
Sau này bản thân con sống một mình độc lập cũng nên gắng bình tĩnh nhìn nhận tư duy sâu trước khi phát biểu điều gì đó.
Con đã đúng một phần khi phát biểu "cái vô đạo đức là do hệ thống giáo dục".
Ba chúc con gái càng ngày càng hiểu biết và rèn luyện thật tốt để có thể vững vàng trong cuộc sống độc lập. Âu hóa để tự do tư tưởng, để rèn luyện lòng bác ái, để rèn luyện tự mình đạo  đức. Tự tin bước ra thế giới trong hình ảnh đẹp thật của mình.
Do vậy hãy du ngoạn, và cứ học, chắt lọc những thứ hay để học để làm cho trí tuệ mình giàu lên, nhưng đừng quên mình là người VN con ạ.
Cái ngoại hình không giúp con hạnh phúc! Cái giàu có và đẹp trong tâm hồn mới giúp con hạnh phúc!
Vậy gắng phấn đấu vì những cái đẹp giá trị con nhé!

Ba chúc con vui vẻ!