Con trai của ba!
Hôm trước ba cho một đề bài để ở nhà mấy chị em cùng giải.
Những loại ĐẸP sau đây loại nào có sức sống bền bỉ nhất:
1/ Hoa đẹp rực rỡ.
2/ Một cô gái đẹp như tiên.
3/ Một ngôi nhà đẹp mới và tân thời.
4/ Một tình bạn đẹp.
5/ Một trái tim nhân hậu.
6/ Một khối óc đầy tri thức đẹp.
Nếu các con thấy khó quá có thể nhờ bà, mẹ, hoặc thầy cô hoặc thậm chí các
chuyên gia về lĩnh vực ĐẸP tư vấn cho nhé!
Con trai đã chọn ngay đáp án cho câu hỏi. Con đã chọn là: Một trái tim nhân hậu và Một khối óc đầy tri thức đẹp.
Ba đồng ý là câu trả lời của con đúng.
Tuy nhiên ba chờ một bài viết của các con, nhưng có lẽ các con vừa không
có thời gian vừa không có năng khiếu giãi bày tâm sự thành những trang viết.
Một bông hoa rực rỡ đã có công hút tinh khí của đất trời, hứng từng hạt
nắng của mặt trời để trổ ra màu sắc sặc sỡ làm đẹp cho đời. Nhưng tiếc thay
bông hoa càng rực rỡ thì càng nhanh tàn. Nó chỉ tồn tại không quá một ngày.
Một cô gái có nhan sắc tuyệt vời thì cái đẹp đó cũng chỉ là vài năm. Vài
năm đâu có đáng là bao. Khi một cô gái đẹp biến thành một bà già thì dù bà già
đó có đẹp mấy người ta cũng khó có thể gọi là mỹ nhân. Người Trung Quốc có câu:
“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng. Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu”(Mỹ nhân từ xưa
giống như danh tướng. Không để cho nhân gian thấy bạc đầu). Nghĩa là từ xưa đến
nay “mỹ nhân” và “danh tướng” phải thường xuyên nhuộm tóc cho nó đen. Hì… ba
đùa chút thôi. Thực ra vấn đề là ở chỗ khi “mỹ nhân” bạc đầu thì không ai còn
gọi cô ấy là “mỹ nhân” nữa. Khi “danh tướng” bạc đầu thì chẳng còn chiến đấu
được nữa. Thế nên tự dưng họ mất cái danh “mỹ nhân” và “danh tướng”mà thôi. Thế
nên một cô gái có đẹp như tiên, thì cái đẹp đó cũng rất ngắn.
Một ngôi nhà đẹp chỉ là đẹp lúc vừa mới xây xong. Rồi sau đó người ta
lại xây một ngôi nhà khác đẹp hơn. Vẻ đẹp đó cũng rất ngắn. Vậy là cũng một vẻ
đẹp cụt lủn.
Nhưng một trí tuệ uyên bác và một trái tim nhân hậu lại rất bền lâu
trường tồn.
Bởi vì sao? Vì cái đẹp đó thường đem lại niềm vui hạnh phúc cho mọi người xung quanh. Nên nó cứ mãi tỏa hương thơm ngát.
Bởi vì sao? Vì cái đẹp đó thường đem lại niềm vui hạnh phúc cho mọi người xung quanh. Nên nó cứ mãi tỏa hương thơm ngát.
Tuy nhiên, muốn có một trái tim nhân hậu thì thường trước đó người ta
cần phải có một lượng tri thức nhất định.
Một người kém về tri thức thì không mấy khi nhân hậu được con ạ.
Chẳng hạn như khi người ta kém về tri thức thì người ta sẽ không hiểu rằng: vượt đèn đỏ là sai, hoặc ném rác ra đường là không đúng. Vậy thì người ta sẽ làm bừa mọi chuyện.
Chẳng hạn như khi người ta kém về tri thức thì người ta sẽ không hiểu rằng: vượt đèn đỏ là sai, hoặc ném rác ra đường là không đúng. Vậy thì người ta sẽ làm bừa mọi chuyện.
Mà khi việc gì cũng làm bừa thì sẽ rất nhiều việc không đúng. Do vậy sẽ không thể là người tốt, người
hiền được phải không? Do đó muốn có trái
tim nhân hậu, trước tiên phải có tri thức. À... ở đây là ba nói đến tri thức thực sự chứ không phải là mấy thứ danh
hiệu như là "giáo sư" hay "tiến sĩ"...
Thông thường các "giáo sư" hay "tiến sĩ" phải là những người có tri thức. Nhưng ở VN thì lại có rất nhiều những "giáo sư" "tiến sĩ" "giấy" con ạ. Việc này lớn lên con sẽ hiểu dần dần. Cụ Nguyễn Khuyến viết bài thơ “Vịnh tiến sĩ giấy từ” xửa từ xưa nhưng cứ đúng mãi với xã hội VN. Điều đó chứng tỏ người VN cứ dậm chân tại chỗ từ thế kỷ sang thế kỷ.
Thông thường các "giáo sư" hay "tiến sĩ" phải là những người có tri thức. Nhưng ở VN thì lại có rất nhiều những "giáo sư" "tiến sĩ" "giấy" con ạ. Việc này lớn lên con sẽ hiểu dần dần. Cụ Nguyễn Khuyến viết bài thơ “Vịnh tiến sĩ giấy từ” xửa từ xưa nhưng cứ đúng mãi với xã hội VN. Điều đó chứng tỏ người VN cứ dậm chân tại chỗ từ thế kỷ sang thế kỷ.
Vịnh tiến sĩ giấy
Nguyễn Khuyến
I
Rõ chú hoa man (1) khéo vẽ trò,
Rõ chú hoa man (1) khéo vẽ trò,
Bỡn ông mà lại dứ thằng cu.
Mày râu mặt đó chừng bao tuổi,
Giấy má nhà bay đáng mấy xu?
Bán tiếng mua danh thây lũ trẻ,
Bảng vàng bia đá vẫn nghìn thu.
Hỏi ai muốn ước cho con cháu,
Nghĩ lại đời xưa mấy kiếp tu.
II
Cũng cờ, cũng biển, cũng cân đai.
Cũng cờ, cũng biển, cũng cân đai.
Cũng gọi ông nghè có kém ai.
Mảnh giấy làm nên thân giáp bảng, (2)
Nét son điểm rõ mặt văn khôi. (3)
Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ?
Cái giá khoa danh thế mới hời! (4)
Ghế tréo, lọng xanh ngồi bảnh choẹ,
Nghĩ rằng đồ thật hóa đồ chơi!
Chú giải:
1. Hoa man: người thợ làm nghề hàng mã.
2.
Giáp bảng: bảng đề tên từ học vị tiến sĩ
trở lên.
3.
Văn khôi: đầu làng văn. ở đây chỉ người có
đỗ đạt cao.
4.
Hời: giá rẻ.
Rồi, vậy muốn có tri thức thì mình phải làm sao?
Chơi “game” trên “tab” và “ipad” nhiều có thể làm
cho bộ não của mình lớn lên được
không con?
“Chat chít” với bạn bè trên “facebook” nhiều có làm cho bộ não mình lớn lên được
không con?
Câu trả lời hẳn là các con thấy rõ nhất!
Tất cả những thứ thời thượng phù phiếm đó chỉ làm cho tri thức của mình cùn đi mà thôi
phải không?
Ba cũng đã nói với chị của con rằng các con phải nên học nhiều:
- Học từ ông bà này: Ông bà là những người đã trải qua không biết bao
nhiêu sóng gió cuộc đời. Nên ông bà sẽ có nhiều điều hay để dạy.
- Học từ cha mẹ này: Cha mẹ là người yêu thương các con nhất nên luôn
muốn điều tốt cho các con.
- Học từ thày cô này: Ngày xưa các cụ có câu "không thày đố mày làm
lên" mà.
- Học từ sách, truyện này: Những tác phẩm văn học, những câu truyện cổ tích... có
rất nhiều thứ hay để học.
- Học từ trong công việc này: Giúp mẹ việc nhà cũng giúp các con học được
nhiều thứ: như là trách nhiệm với những người xung quanh...
Ngày xưa bà nội hay kể câu chuyện thế này: “Là người phải gắng lao động. Bởi vì ngày xửa ngày xưa con khỉ do nó chịu khó lao động mà nó tiến hóa lên thành người. Thế nên con người mà lười lao động thì sẽ thoái hóa thành khỉ trở lại.” Bởi vậy con thấy không, bà nội vẫn hàng ngày trồng rau dưới vườn đấy! Mà niềm vui hạnh phúc của bà là mỗi khi ba, cô của con, hay chú của con về nhà lấy rau của bà mang đi ăn đấy con ạ.
Ngày xưa bà nội hay kể câu chuyện thế này: “Là người phải gắng lao động. Bởi vì ngày xửa ngày xưa con khỉ do nó chịu khó lao động mà nó tiến hóa lên thành người. Thế nên con người mà lười lao động thì sẽ thoái hóa thành khỉ trở lại.” Bởi vậy con thấy không, bà nội vẫn hàng ngày trồng rau dưới vườn đấy! Mà niềm vui hạnh phúc của bà là mỗi khi ba, cô của con, hay chú của con về nhà lấy rau của bà mang đi ăn đấy con ạ.
- Và một cái học nữa là học từ tất cả mọi người xung quanh: "ai
cũng là thày của mình", vì ai cũng có cái gì đó đáng để cho mình học. À…
con cần phải biết cái gì là đáng để học con nhé! Con tìm đọc mẩu chuyện “Ba
người thầy vĩ đại của nhà hiền triết Hasan”.
Hasan coi một tên trộm là một trong số những người thầy của ông ấy. Lạ không!
Tên trộm thì rõ là không tốt mà! Thế nhưng Hasan không phải học từ tên trộm
nghề đi chôm chỉa. Mà Hasan học cái tính nhẫn nại, đồng thời niềm tin và hy
vọng của tên trộm khi Hasan thấy đêm nào tên trộm cũng ra đi và trở về tay
không, nhưng tên trộm vẫn bảo “nhất định sẽ có lúc tôi kiếm được cái gì đó!”
Do vậy khi con càng học nhiều, con sẽ càng có tri thức. Khi con càng có tri thức con càng hiểu
thế nào là đúng là sai, thì lúc đó con sẽ hiền hơn và con sẽ dễ có trái tim
nhân hậu hơn. Con thường hay cáu kỉnh, dễ giận và hay làm những hành vi sai
trái lúc giận. Trước đây ba cũng giống con rất dễ giận cáu, và khi đó thường
làm tổn thương những người thân thiết xung quanh. Nếu con học nhiều hơn, con sẽ
dần dần nhận thấy tác hại của sự giận cáu, và dần dần con sẽ cố gắng dẹp bỏ
những cáu giận đó đi.
Mục đích sống trên đời là cống hiến cho thật nhiều. Như tổng thống
Abraham Lincoln đã nói: "Hãy hỏi xem mình đã làm gì cho tổ quốc, đừng hỏi
tổ quốc đã làm gì cho ta".
Ba đọc được ở đâu đó một câu như thế này: "Khi người ta ra đi,
những gì mà người ta tích cóp được thì người khác hưởng. Những gì người ta đã hưởng
thụ thì biến mất. Chỉ còn lại cái gì? Chỉ còn lại cái người ta đã cho đi".
Tại sao thế? Vì cái người ta đã cho đi thì nhất định nó sẽ còn lại trong sự
tưởng niệm của ai đó hoặc những ai đó.
Thế nên những người hiền trí thường sẵn sàng làm gì cho ai đó mà không
bao giờ đòi hỏi ai đó phải biết ơn họ.
Ba viết nhiều, không biết con có hiểu hết được không? Nhưng ba tin con
sẽ hiểu.
Tuy nhiên, đến đây ba muốn nói cụ thể một điều là: Con đừng chơi “game” với cái “tab” nữa mà hãy dành thời gian giúp mẹ việc nhà
nhiều hơn. Khi rảnh rỗi hãy đọc sách con nhé!
Thế thôi nhé!
Ba chúc mấy mẹ con ở nhà luôn vui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét