Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

Tâm

TÔN GIÁO CỦA BẠN?

Viết bởi hoaphonglan 00:11 | Permalink Đường dẫn cố định | Comments góp ý (35) | Trackback Trackbacks (0) | Edit | Chung
 
Em biết không? từ trước đến nay lão luôn cho rằng mình vô thần, vô đạo, vô chủ nghĩa, chỉ tin vào chính bản thân mình, chỉ làm những gì mà trái tim mình cho là đúng. Bởi thế, cứ mỗi lần đến một dịp lễ nào đó có nguồn gốc tôn giáo, ví dụ như ngày Phật Đản (đức Phật giáng sinh) rằm tháng Tư, Nguyệt lịch, hay là ngày lễ Noel (Chúa Christ giáng sinh) 25 tháng Mười Hai, Tây lịch, trong những ngày như vậy, lão vẫn tham gia cùng mọi người, nhưng luôn thanh minh rằng mình vô thần.

Cho đến một lần gần đây, lão đọc được một bài báo cách nay hơn 100 năm (năm 1897) của tờ The Sun. Đó là một bài rất hay, nó xuất phát từ một lá thư của một cô bé Virginia 8 tuổi. Lá thư đó viết thế này: @Em mới lên tám. Bạn em có người nói rằng, ông già Noel không có thực đâu. Ba em nói là tờ báo Sun viết gì cũng đúng cả. Cho nên em xin hỏi, ông già Noel có thực không?@

Câu hỏi quá quan trọng phải không em? Lão dám chắc đã có lần em từng hỏi câu ấy hồi em còn bé tí, nhưng bây giờ em quên mất rồi mà thôi.

Đích thân chủ bút của tờ The Sun đã chấp bút để trả lời. Ông chủ bút tên là Francis Pharcellus Church. Bài trả lời thật tuyệt vời em ạ! Trước tiên ông ấy khẳng định rằng Santa Clause là có thật! Để giải thích cho điều này ông ấy nói đến tình thương, tình yêu, lòng tốt và tấm lòng bao dung giữa người và người. Ông ấy nói rằng nếu không có lòng tốt thì thế giới này ảm đạm biết bao.
Bởi vậy đức Phật hay Chúa trời không thể hiện hình bằng xương bằng thịt, hay những thiên thần những người giúp đức Phật, giúp Chúa trời ban phát lòng tốt như Santa Clause cũng không thể hiện hình trước mặt ta, nhưng họ vẫn hiển hiện trong cuộc sống của chúng ta.
Hiển hiện trên đôi vai của một chú bé hàng ngày cõng bạn đến lớp.
Hiển hiện trong viên phấn của cô giáo đô thành tình nguyện xung phong về vùng xâu vùng xa để dạy cái chữ cho lũ trẻ đói học.
Hiển hiện trong đôi mắt nụ cười của cô bé liệt sĩ Bùi Thu Nội đã hy sinh cứu bạn từ vực nước xoáy.
Hiển hiện trong mái tóc bạc của một bà cụ già dang tay bao bọc một đứa trẻ mồ côi.
Hiển hiện trong một chiếc hộp đựng quà tặng của một đứa bé gửi tặng cho cha nó nhân ngày lễ cha, trong chiếc hộp ấy cô bé đã xếp đầy chặt những nụ hôn...
Và còn hiển hiện ở nhiều nơi lắm, rất rất nhiều nơi lắm!
Chỉ là chúng ta có muốn nhìn thấy hay không thôi phải không em?

Em ạ! bài báo từ cách đây hơn 100 năm ấy đã làm cho lão ngộ. Lão ngộ được rằng: thì ra từ trước đến giờ lão đã theo một tôn giáo nào đó mà lão không biết. Thứ tôn giáo ấy không cần phải đặt tên, không cần phải mượn tôn giáo để tranh giành lợi ích lẫn nhau.
Đó là tôn giáo của tấm lòng.
góp ý
Lão theo đạo Mẫu đi!
Viết bởi quí hiển 14 Jan 2008, 00:52
Lão có đức tin rồi tiểu huynh đệ ạ, lão nói trên đấy đó thôi.
Viết bởi HPL 14 Jan 2008, 01:23
Anh à, em đọc entry của anh em cũng có một vài nhời như sau, hì hì, em không học nhiều và cũng không đọc nhiều như anh nên không thể dẫn ra được điển tích điển cố để minh họa được. Em chỉ nghĩ rằng...bất cứ một tôn giáo nào, đạo Phật, đạo tin lành, đạo thiên chúa...đều có chung một mục đích là hướng con người ta đến CHÂN-THIỆN-MỸ..với các góc nhìn khác nhau và các quan điểm khác nhau...Trên thế gian nay có hàng ngàn người...có người theo tôn giáo này tôn giáo nọ có người không theo nhưng người tốt ở đâu thì cũng có...Em cũng không theo tôn giáo nào cả, trong lý lịch tự thuật em luôn khai dân tộc: kinh...tôn giáo:không, hì hì...nhưng đúng là...cái tôn giáo của tấm lòng thì không phải ai cũng có thể nhận ra là mình đang theo nó cả^^...Cũng có thể...em cũng theo tôn giáo đó chăng? Cái này thật không dám khẳng định, cái này chỉ có thể biểu hiện bằng hành động mà thôi^^....
Viết bởi Diệp Ngọc Dung® 14 Jan 2008, 02:25
Cũng có thể em cũng theo tôn giáo đó! lão nghĩ rồi dần dần em sẽ cảm nhận được nó trong cuộc sống quanh em. Lão chúc em vui vẻ nhé!
Viết bởi HPL 14 Jan 2008, 02:56
Em biết ông Kierkegaard ổng có bảo: Đức tin còn quan trọng hơn cả lí trí.
Viết bởi quí hiển 14 Jan 2008, 05:17
Hì... Trong giấy khai sinh của em, chỗ tôn giáo luôn điền là "không", nhưng em vẫn biết, em có một thứ tôn giáo của riêng mình. :)
Viết bởi Cammy 14 Jan 2008, 05:30
Có lẽ đúng đó tiểu huynh đệ ạ! Chắc là phải tin vào cuộc sống tươi đẹp, tin vào cuộc đời thì người ta mới có lý trí. Nếu người ta không có gì để tin, chắc là người ta cũng không có ý chí để tiếp tục sống và làm việc.
Viết bởi HPL 14 Jan 2008, 05:31
@Cammy:EM vẫn biết điều ấy, ấy vậy mà đến mãi gần đây lão mới ngộ được, vậy là so với em, lão thua hẳn rồi còn gì.
Viết bởi HPL 14 Jan 2008, 05:34
Ôi chao, cứ mỗi lần nghe bạn hiền bắt đầu bằng câu; "Em biết không. lão..." là chẳng muốn đọc nữa vì biết ko phải viết cho mình :P
(Đùa đấy!)
Ai cũng cần có một thứ tôn giáo của riêng mình. Mong rằng lão trung thành với Tôn giáo của lão... Đôi khi trong đời, mình ko tin vào mình nữa, cũng có những lúc ấy chứ, thì khi đó, không còn tôn giáo gì nữa hết ấy...

Viết bởi Hoa Pion 14 Jan 2008, 08:20
Hay quá, hóa ra mình cùng đạo với lão Phong lan.
Em là con chiên ngoan đạo đấy ạ!!!

Viết bởi Lê Việt Hồng 14 Jan 2008, 15:12
Vậy thì chúng ta hay gọi tôn giáo này là TÂM GIÁO nhé. Theo đạo này khỏe nhất là không phải... cúng bái xin xỏ bất kỳ ai ngoài chính bản thân mình. Điều thiện nào xuất phát từ trái tim là kim chỉ nam cho con đường chúng ta đi. Đơn giản vậy thôi, phải không các bạn?
Viết bởi Oldcat 15 Jan 2008, 22:00
Lão không định đặt tên cho đức tin của mình, bởi người ta lại nghĩ rằng mình định lập giáo để tuyên truyền.
Tuy nhiên lão thấy cái từ TÂM giáo rất có ý nghĩa. Có lẽ từ nay lão sẽ bắt đầu ghi vào lý lịch của mình cái từ ấy. 

Viết bởi HPL 16 Jan 2008, 00:29
Nghe vợ em kể về anh. Quả thật đọc một cái Entry của anh em thấy rất có ý nghĩa. Tất cả cá tôn giáo trên thế giới đề hướng con người ta đến cái thiện (ngoại trừ tà giáo). Tất cả là để cho ta cảm thấy được nứi kéo khi không còn gì để nứi khéo. Chả phải khi quá đâu khổ người ta vẫn thường kêu lên "Trời ơi" và ta cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Tôn giáo sinh ra từ chính con người. Và trong anh cũng đã sinh ra một tôn giáo cho dù không đặt tên nhưng em tin nó cũng giống mọi tôn giáo khác
Viết bởi Diệp Thiên Vy 16 Jan 2008, 10:03
Ô ! Em chẳng biết mình theo Đạo gì nữa , bà em thì bảo : thì cứ cho là Đạo thờ ông bà tổ tiên đi !
Viết bởi Quỳnh 17 Jan 2008, 02:12
Hì, đọc những lời của lão, ý nghĩ đầu tiên của em là nghĩ ngay tới bố mẹ em. Bố mẹ em có lẽ cùng chung tâm nguyện nên đặt cho em một cái tên rất ý nghĩa.
Thấy biết ơn... ơn đời, ơn người...
Hạnh phúc, vì được yêu thương.
Cuộc sống thật đẹp, khi có chữ TÂM đi bên cạnh. 

Viết bởi lady04 17 Jan 2008, 16:48
...!
Doc entry nay cua Lao Huynh rat nhieu lan day...va nho the hieu duoc them ,mot chut, mot chut ve Lao Huynh cua muoi...!
*
Muoi rat thich entry nay. Nhe nhang, ngan ngui (tuong nhu) nhung lai sau sa va lang dong la ky... 

Viết bởi Pearl 19 Jan 2008, 06:08
:) Vào chào bạn hiền cái. Chúc cuối tuần vui vẻ. Bao giờ bạn về thế?
Viết bởi Hoàng tử Dế 19 Jan 2008, 12:08
@Ngọc Trai: Cảm ơn muội đã thấu hiểu.
@ĐMĐ: Hôm trước lão huynh có đọc được một câu chuyện thế này: Cô bé Sơn Chi hỏi mẹ: "mẹ ơi! mẹ làm gì đấy?" - "mẹ nấu một ít thức ăn cho cô Thủy Vu con ạ" - "tại sao lại thế hả mẹ?" - "tại vì con gái bé nhỏ của cô ấy mới mất. Trái tim cô ấy bị tổn thương. Cô ấy đang rất buồn và đau khổ. Khi buồn và đau khổ thì người ta sẽ rất khó làm tốt được bất cứ việc gì, ngay cả việc nhỏ nhất. Bởi vậy chúng ta nên làm gì để giúp họ. Con gái mẹ vốn thông minh, con hãy nghĩ ra việc gì để an ủi cô ấy!".
Bé Sơn Chi sang gõ cửa nhà cô Thủy Vu. Cô ra mở cửa, mắt cô sưng mọng và ướt như người vừa mới khóc.
"Sơn Chi, cháu sang cô chơi à?" - "Mẹ cháu bảo là trái tim của cô bị tổn thương, cháu biếu cô cái băng gạc này để băng lại chỗ bị thương"
Như để chắc chắn cô bé nói thêm: "Cô đừng lo, cháu đã thử rồi, nó rất bền".
Cô Thủy Vu quì xuống ôm lấy Sơn Chi, nước mắt cô tuôn trào: "Cô cảm ơn Sơn Chi, cô sẽ dùng nó để băng trái tim bị thương của cô" 

Viết bởi HPL 19 Jan 2008, 23:38
Một bữa tối tại vận động trường Los Angeles, Mỹ, một diễn giả nồi tiếng - ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói :
- Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận động này.
Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller nói tiếp:
- Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm đang cháy thì hãy hô to "Đã thấy!".
Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!".
Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:
- Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.
Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang lên :
- Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên !
Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.
Ông John Keller kết luận :
- Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.
Cách tốt nhất để xây dựng hoà bình là tăng thêm thật nhiều những hành động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những đau khổ và cái ác. 

Viết bởi HPL 21 Jan 2008, 04:54
- Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Cô bé Susie chỉ mới 6 tuổi hỏi mẹ.
- Mẹ đang nấu món thịt hầm cho cô Smith hàng xóm.
- Vì sao ạ?- Susie thắc mắc.
- Vì cô Smith đang rất buồn con ạ. Con gái cô ấy vừa qua đời và trái tim cô ấy đang tan nát. Chúng ta sẽ chăm sóc cô ấy một thời gian- bà mẹ dịu dàng trả lời.
- Tại sao lại thế hả mẹ?- Susie vẫn chưa hiểu.
- Thế này nhé con yêu, khi một người rất buồn, họ sẽ không thể làm tốt ngay cả những việc rất nhỏ như nấu bữa tối hay một số việc vặt khác. Vì chúng ta cùng sống trong một khu phố và cô Smith là hàng xóm của gia đình mình, chúng ta cần phải giúp đỡ cô ấy. Cô Smith sẽ không bao giờ còn có thể nói chuyện, ôm hôn con gái cô ấy hoặc làm bất cứ điều gì thú vị mà mẹ và con có thể làm cùng nhau. Con là một cô bé thông minh, Susie. Có thể con sẽ nghĩ ra cách nào đó để giúp đỡ cô ấy.
Susie suy nghĩ rất nghiêm túc về những điều mẹ nói và cố gắng tìm cách góp phần giúp đỡ cô Smith. Vài phút sau, Susie đã ở trước cửa nhà cô Smith, rụt rè bấm chuông. Mất một lúc lâu cô Smith mới ra mở cửa:
- Chào Susie, cháu cần gì? - Susie cảm thấy giọng cô Smith rất nhỏ, khuôn mặt cô trông rất buồn rầu, như thể cô vừa khóc vì mắt cô hãy còn đỏ mọng nước.
- Mẹ cháu nói con gái của cô vừa qua đời và cô đang rất buồn vì tim cô bị thương – Susie e dè xòe tay ra. Trong lòng bàn tay của cô bé là một chiếc băng gạc cá nhân.
- Cái này để băng cho trái tim của cô ạ!
Như để chắc chắn Susie nói thêm: "Cháu đã dùng vài lần và nó rất tốt".
Cô Smith há miệng kinh ngạc, cố gắng không bật khóc. Cô xúc động quì xuống ôm chặt Susie, nghẹn ngào qua làn nước mắt: "Cảm ơn, cháu yêu quí, nó sẽ giúp cô rất nhiều!".
Chiếc băng gạc nhỏ bé nhưng kỳ diệu của Susie đã đem đến sự ấm áp cho trái tim tuyệt vọng của cô Smith. Kể từ đó cô gài chiếc băng gạc vào một xâu chìa khóa nhỏ và luôn mang theo bên mình như để nhắc nhở mình phải quên đi nỗi đau và mất mát đã qua. Khi phải chịu đựng một nỗi đau quá lớn, thật không dễ để nhận ngay ra rằng vết thương ấy rồi cũng sẽ lành.
Chiếc băng gạc nhỏ bé của Susie đã trở thành biểu tượng của sự hàn gắn nỗi đau và biến tất cả niềm vui, tình yêu, hạnh phúc cô đã có cùng con gái trở thành những kỷ niệm êm đềm dịu ngọt chứ không phải một gánh nặng đeo vào tâm hồn đến suốt cuộc đời. 

Viết bởi HPL 21 Jan 2008, 05:02
Những cái này là bạn hiền sưu tầm à? Đúng là những "quà tặng của cuộc sống", nhỉ?
Viết bởi Hoàng tử Dế 21 Jan 2008, 23:45
ờ... tớ quên không ghi là "sưu tầm" nhưng mọi người chắc cũng hiểu ngay là sưu tầm. Hì... tớ đâu có biết kể chuyện về người nước ngoài.
Viết bởi HPL 22 Jan 2008, 02:08
Chào Gàn lão.
Mình lọ mọ qua đây để xem Mún với Gấu nói chuyện thế nào, thì bập ngay vào entry này của Gàn. Bản thân entry thì không bình phẩm, chỉ không hiểu sao trong 2 comments liền nhau của Gàn, mình thấy có ai đó đã dịch Sơn Chi <=> Susie và Thủy Vu <=> Smith. Hihi, nói chung là cũng ngộ lém :0)

Viết bởi Hoàng tử Dế 25 Jan 2008, 02:35
hì... chắc là bố Dế post cái cmmt này phải không? cái commt trước là kể lại câu chuyện theo trí nhớ, câu chuyện ấy mình đọc từ hồi còn ở nhà, vào nhà sách Tiền Phong đọc chạc. Khi kể lại, không nhớ được tên của nhân vật, nên mình tự đặt tên cho họ, hai cái tên của hai loài hoa xuất hiện ngay trong đầu của mình. Cái commt sau là post vào cho đầy đủ sau khi tìm thấy nó trên internet
Viết bởi HPL 25 Jan 2008, 03:03
À.. đây rồi.. Đọc được rùi, đúng là bố cháu đới!
Viết bởi Hoa Pion 25 Jan 2008, 03:09
Hahaha, vì bố cháu chưa biết bác Gàn mà thôi.. :D Từ từ sẽ biết mà.. "Hà tĩnh" ;))
Viết bởi Hoa Pion 25 Jan 2008, 03:10
Tớ phải dùng cái nick này, kẻo lẫn lộn bố với mẹ Dế. Mặc dù hai là 1, nhưng đôi khi 1 cũng phải là 2.. Nhể?
Viết bởi Hoa Pion 25 Jan 2008, 03:11
hì... thắc mắc là đúng mà, có gì đâu là biết hay không biết.
Viết bởi HPL 25 Jan 2008, 03:41
Chùi ui, tên hoa jì mà giống tên nhân vật trong TLBB thía ko bít :-))
Viết bởi Hoàng tử Dế 25 Jan 2008, 21:22
TLBB là cái chi vậy ông bạn? còn ông bạn muốn biết hoa Sơn Chi và hoa Thuỷ Vu nó trông ra sao thì google một cái là ra ngay đó mà. Để cho dễ thì ông bạn tìm hoa dành dành hay hoa lài tây chính là hoa sơn chi. Hoa thuỷ vu thì có cái tên tiếng Anh là cala lily.
Viết bởi HPL 25 Jan 2008, 21:57
Dung la entry hay, lam ban hien....?????
Viết bởi Pearl 31 Jan 2008, 03:40
TLBB là Thiên Long Bát bộ lão à! Trò chơi của bố con Dế. Em có nói đúng ko hả chị?
Viết bởi Cammy 31 Jan 2008, 06:02
Nhom topic cua pac tuong bac loi o X-cafe ra co! hehe
Viết bởi Lê Đức Dũng 21 Feb 2008, 00:43
Cháu khóai mấy câu vô đạo vô thần...hình như cháu cũng ngông nghênh như thế.
Viết bởi Orchidn9s2 21 Mar 2008, 00:46
PHẢI sang ĐƯỢC thật lão nhờ!
Viết bởi Orchidn9s2 21 Mar 2008, 00:55

Không có nhận xét nào: