Thứ Ba, 26 tháng 8, 2008

Hoa Phong Lan truyện


Mấy nghìn năm trước, trên đỉnh ngọn Ngọc Bút Phong Tuyết Sơn (玉筆風雪山), vào một ngày đẹp trời hào quang chiếu rọi muôn phương, linh khí của trời đất quần tụ, bảy sắc cầu vòng sáng rực rọi chiếu kim quang, từ trung tâm của vầng hào quang đó bỗng xuất hiện một đồng nam. Mới sinh ra đã có dáng vóc của một thành nhân, đôi mắt sáng ngời, thông minh vời vợi, đồng nam đó với tay lấy một chùm hoa phong lan xanh biếc quấn lên mình thành y phục.
Thần vũ trụ nói: con trai của ta, mới sinh ra đã hào hoa như vậy thì lấy tên là Hoa Phong Lan, sau này nhớ gắng sức làm việc giúp đời tươi vui nhé!
Từ đó tiên giới biết đến một vị nam thần luôn tươi cười vui vẻ trẻ trung. Hoa Phong Lan đi đến đâu, hoa cỏ khoe sắc, ong bướm bay lượn, chim trời cất tiếng hót vang. Khắp nơi trong tam giới đều được hưởng phúc lành.
Với tấm lòng chân thật, yêu đời, yêu người, yêu cái đẹp, nâng niu phụ nữ, đã khiến cho bao trái tim của các người đẹp rung động.
Hằng Nga là một tiên nữ trẻ trung, nàng có sắc đẹp ngất trời, giọng ca ấm áp, khiến cho ai nghe cũng cảm thấy ngất ngây.
Hoa Phong Lan và Hằng Nga quấn quít bên nhau tối ngày, vui chơi cùng cỏ cây, đem tiếng hát, tiếng cười đến cho mọi người. Ai ai trong tam giới đều rất yêu quí đôi đồng nam, đồng nữ này.
Trong một lần đuổi hoa trêu bướm, hai nhân vật của chúng ta lạc chân vào vườn Thiên Cung Lạc Uyển của Tây Vương Mẫu nương nương. Lạc chân vào trốn thần tiên, hai người thấy choáng ngợp với một rừng đào quả chín hoa thơm. Hoa Phong Lan liền hái một quả cho Hằng Nga tiên nữ, một quả cho mình, hai người cùng ăn, rồi cùng nhìn nhau cười thích chí.
Chuyện hai người lạc vào vườn đào đến tai Vương Mẫu. Vương Mẫu kiện lên Ngọc Đế. Vậy là Hoa Phong Lan bị Ngọc Đế bắt tội, bị đầy xuống trần gian đoái công chuôc tội, phải làm được 999999999999 việc tốt trong 9999 năm thì mới gỡ được hết tội. Hằng Nga thì bị giam cầm ở cung trăng đến khi nào gà mổ hết núi gạo.
Từ đó trở đi, đã mấy nghìn năm Hoa Phong Lan và Hằng Nga không còn được ở bên nhau nữa. Hằng Nga thì cô quạnh một mình nơi cung trăng lạnh lẽo, chỉ còn Thỏ Ngọc để trò chuyện. Nhưng Hoa Phong Lan được tung hoành trần gian lại như cây được thêm nước, như gió được gặp mây, bản tính phong lưu lãng mạn không hề mất đi mà lại càng ngày càng thăng tiến vượt bậc.
Tuy nhiên Thỏ Ngọc là bạn thân của Hoa Phong Lan, nên mỗi năm vào dịp Mid-fall, khi tất cả các thần tiên trên thượng giới đang mải ăn chơi say bí tỉ thì Thỏ Ngọc lại trộm mở khoá cho Hằng Nga trốn khỏi cung Trăng lướt gió xuống hạ giới thăm Hoa Phong Lan.
Khi Hằng Nga bị giam cầm trên cung trăng, luôn luôn dõi ánh mắt về phía Hoa Phong Lan, thấy Hoa Phong Lan sống ở trần gian đã mấy nghìn năm quá phong lưu sung sướng. Hằng Nga thì bị giam cầm, nổi cơn ghen lồng lộn tức tối, thề rằng nếu gặp Hoa Phong Lan thì sẽ xé ra thành nghìn mảnh. Ấy vậy mà khi bay xuống đến trần gian, gặp được nhau thì mọi sự tức tối đều tan biến. Thời gian mỗi năm gặp nhau có một lần thương nhau còn chẳng đủ, lấy đâu ra thời gian để giận dỗi.
Vào một đêm mùa thu, trăng thanh gió mát, HPL ra bờ sông nằm ngửa mặt lên trời nhìn về nơi cung trăng, nơi giam giữ người tình của HPL từ 2000 năm trước.

Bỗng cánh cửa cung trăng hé mở, Hằng Nga bay xuống với HPL, thì ra là do Thỏ Ngọc đã trộm mở cửa cung nhân lúc các vị tiên quan đang say khướt trên tiệc bàn đào bên cung Thánh Mẫu Nương Nương.

HPL và Hằng Nga gặp nhau lưu luyến không muốn rời. Đến thời khắc chia tay, HN nói với HPL: "em sẽ hóa thân vào một cô gái có đôi mắt đen sáng long lanh, có đôi môi đỏ thắm, mỗi khi cười thì tươi như ngàn sao hội ngộ, có mái tóc mềm mượt thướt tha... anh sẽ tìm thấy em trong ngàn vạn dân chúng", nói xong HN bay vội trở lại cung trăng...

Sau khi nói xong, Hằng Nga vụt bay về thượng giới, để lại một mình HPL tần ngần trông theo...

Giật mình tỉnh giấc, trong tay thấy có một hạt đào tiên...

HPL bần thần, biển người mêng mông, biết đi đâu tìm được người yêu dấu?

Ba ngày sau, đêm trăng muộn, HPL lại ra nơi bờ sông nơi gặp Hằng Nga hôm trước, buồn bã nằm ngửa mặt nhìn trời, cuộc đời phong lưu cũng đã mệt mỏi, mối tình ngàn năm mãi vẫn chưa được chung đôi...

Đang miên man suy nghĩ, chợt từ cung trăng lại thấy xuất hiện một bóng hồng đang bay đến, tưởng là Hằng Nga lại xuất hiện, HPL hồ hởi đứng lên, nhưng tới gần đó lại là Thỏ Ngọc.

Thỏ Ngọc ngồi xuống, để chàng gối đầu lên đùi, tay nàng nhẹ vuốt mái tóc chàng, nàng thì thầm nói:

- Hằng Nga đã không còn ở trên đó nữa, vì yêu chàng, chị của thiếp đã nộp đơn xin ân xá cho Ngọc Đế. Xin được đầy xuống làm kiếp người nơi trần thế, xin được chịu cảnh bể ải trầm luân, tuy nghèo khổ nhưng tấm lòng rộng mở, tuy đạm bạc nhưng cuộc sống muôn mầu. Ngọc Đế xét thấy: chị đã bị giam cầm trên 2000 năm, có cải tạo tốt, đồng thời nhân gian cũng cần thêm thần tiên xuống trợ giúp nên đã đồng ý với tâm nguyện của chị. Có điều, Ngọc Đế cũng đoán biết được chị muốn tìm gặp chàng, nên ngài đã xóa hết trí nhớ của chị về các kỷ niệm với chàng, bởi vậy bây giờ chỉ còn chờ vào sự cố gắng của chàng và duyên phận của hai người thế nào thôi.

HPL hỏi:

- Vậy chị của muội có dặn lại muội điểm gì để giúp ta không?

Thỏ ngọc nói:

- Chàng là HPL xanh biếc, phong lưu và đa tình, chị của thiếp là một cánh đào thắm hồng xinh xinh... thôi thiếp phải đi rồi, tạm biệt chàng, chúc hai người hạnh phúc!

Thỏ Ngọc vụt bay đi...

Không có nhận xét nào: