SỜ SỜ PHẢY PHẢY
Tóc dài: Này Lão
xích lô, thời đại ngày nay mà không biết SỜ và PHẢY là kém tiến bộ lắm đấy!
=================================================
Lão
xích lô:
Ngày
trước bọn hải tặc đi biển, có khi cả hàng tuần, hàng tháng mới gọi được điện về
nhà cho gia đình thông qua cái đài radio ven biển.
Lúc
đó trên tàu sử dụng trạm phát sóng MF/HF kết nối với đài radio Hải Phòng hoặc
Sài Gòn. Rồi từ đó, họ gọi số điện thoại để liên lạc, rồi họ nối máy từ đài
sang điện thoại.
Hồi
đó những cuộc gọi kiểu ấy rất nhiều người nghe. Những anh em thuyền viên trên
tàu đứng chờ đến lượt cũng nghe. Những người trực đài cũng nghe. Những tàu khác
đang chờ đến lượt cũng theo rõi. Vì thế hồi đó nói chuyện chỉ hỏi những câu
chung chung như là "em có khỏe không?" "con cái học hành thế
nào?" "ông bà hai bên ra sao?". Khổ nhất là những cậu đang trẻ,
gọi điện về cho người yêu có bao nhiêu điều muốn nói mà ngại thiên hạ nghe, lại
thôi.
Tuy
nhiên, liên lạc kiểu ấy cũng hạn chế, tàu mà chạy xa quá là chịu không gọi được.
Ngoài
radio thì còn có cách nữa là viết thư tay gửi qua đường bưu điện. Thư cứ viết sẵn
rồi đến các cảng thì lên bờ đi gửi thư. Thư nhà gửi sang thì thường phải đến cảng
nào có đại diện của chủ tàu thì mới nhận được. Chẳng hạn chủ tàu Nam Hàn, thì
tàu phải về Nam Hàn mới nhận được thư.
Rồi đến
thời đại điện thoại bàn phím. Khi đó anh em thường sử dụng sim điện thoại
"roaming" quốc tế của Viettel, Mobi, Vina để nhắn tin về nhà. Mỗi tin
nhắn gửi đi là 4500vnđ. Vì vậy một tin nhắn bao giờ cũng được gọt rũa cẩn thận
chỉ đúng 160 ký tự, nhưng phải nhiều thông tin nhất. Những tin nhắn kiểu
"em khỏe không?" hoặc "anh yêu em" là thường không có, vì
nó lãng phí vô cùng!
Bây
giờ thì tiện hơn, Tổ chức lao động quốc tế ILO, ban hành luật: Bắt tất cả các
chủ tàu phải trang bị hệ thống “email” cho thuyền viên. Thế là hàng ngày anh em
có thể gửi “mail” cho gia đình.
Biển
thì vậy. Bờ thì sao?
Có đồ
chơi sờ sờ phảy phảy, có 3G, mọi người có thể “online” mọi lúc mọi nơi!
Rất
tiện lợi! Con gái đi học xa nhà ở nước ngoài có thể gọi về nói chuyện với mẹ
hàng ngày qua skype, viber, zalo, messenger. Sự khao khát và nỗi nhớ vì thế
cũng đỡ đi phần nào!
Tuy
nhiên, mặt trái thì cũng đến khổ!
Đi biển,
nhẽ ra phải tắm biển, nghịch cát... đằng này cả đống ngồi ngoài bãi biển cứ cắm
mặt vào cái đồ chơi sờ sờ phẩy phẩy...
Đi họp
lớp, nhẽ ra để ngặp nhau, để tám, để cười cho rách miệng ra, thì lại cả đống
cũng cắm mặt vào sờ sờ phẩy phẩy...
Ngồi
cà-phê cũng sờ cũng phẩy...
Về
nhà, con một góc, bố một góc, bố sờ của bố, con phẩy của con...
Lại
còn nghĩ ra lắm trò “game” tiêu hao tiền bạc, sức lực và thời gian của mọi người.
Hôm nọ ông bạn 43 tuổi của mình cầm cái ipad và phóng xe ô-tô đi bắt pokemon.
Phóng đến đúng cổng nhà người ta, cửa đóng then cài, pokemon được định vị trên
mái cái nhà đó!
Cũng
trò bắt pokemon, một khu chung cư vốn xưa nay thanh bình yên tĩnh. Bỗng một đêm
có mấy trăm cái xe máy xô đến gào rú... chỉ vì có mấy con pokemon đi lạc vào
đó.
Công
nghệ hiện đại cũng hại luôn mấy chú đi biển. Đi đến cảng nào mua sim 3G ở cảng
đó để dùng. Dùng liên tục vì mất tiền mua rồi thì phải tận dụng. Vậy là cứ đi
ca xong là liên lạc. Ngày xưa, chưa có công nghệ thì đi ca xong là ngủ để lấy sức
đi ca tiếp theo. Nhưng giờ thì liên lạc cho đến lúc đi ca tiếp theo. Như vậy
còn đảm bảo an toàn không?
Ờ mà
nói chuyện vui vẻ không sao, nếu mà có tranh luận thì còn khổ nữa! Đang trẻ tuổi
nên cãi nhau phải thắng mới nghe. Tàu cởi dây chạy ra biển vẫn còn sóng 3G.
Còn sóng thì còn đôi co. Rồi đúng lúc đang cáu giận nhất thì sóng 3G mất. Thế
là cuống cả lên không biết làm sao để giải thích cho vợ và/hoặc người yêu hiểu.
Lại
còn các loại “software” khác nhau thì đòi hỏi đường truyền chất lượng khác
nhau. Như Zalo thì tậm tịt vẫn nhắn được tin. Nhưng Viber hay Messenger thì
yêu cầu đường truyền phải rất tốt. Đấy là còn chưa kể mấy cái thiết
bị “made in Japan” cũng yêu cầu đường truyền xịn mới vô, chứ không như
mấy cái “Tập Cận Bình” thì chuồng xí cũng nhảy vào. Bởi thế nên
có ông rõ ràng là vừa mới “online”, thế mà vợ nhắn một tin cái là
“offline” luôn. Vợ không thể nào hiểu được lý do vì sao mà mình vừa
nhắn một cái là ông “out”. Đương nhiên là ông đó bị vợ giận và giải
thích mãi vợ vẫn không chịu hiểu cho.
Túm
lại: Công nghệ hiện đại rất tốt! Giúp mọi người thu ngắn mọi khoảng
cách. Mọi người vẫn luôn thường xuyên biết thông tin về nhau mặc dù
cách nửa vòng trái đất.
Nhưng
cái hại thì cùng không ít:
-
Mọi người sống ảo nhiều hơn: Như đi biển mà ngồi phẩy thì ảo quá!
-
Mọi người bị lãng phí thời gian nhiều hơn: Chơi "game",
nghiền "game" là lãng phí.
-
Mọi người bị bận nhiều hơn, cuộc sống loạn nhịp: Nhẽ ra phải nghỉ
ngơi thì lại lao vào “internet”.
Phải
chăng nên học người Nhật?
Lão
tôi đi học năm 2005 ở Nhật, lúc đó hầu như ai cũng có cái “handphone”.
Nhưng giáo sư của tôi không có. Muốn gặp thày, chỉ có một cách duy
nhất là đợi đến lúc thày tới “lab”.
Điện
thoại “handphone” thường để ở chế độ im lặng hoàn toàn, không rung,
không chuông. Nên bạn khó mà gọi được người Nhật khi đang trong giờ
làm của họ. Bạn nên để lại tin nhắn thoại.
Một
vị giáo sư khác khi muốn nói điều gì đó với các học trò của mình
thì lại phải nhờ FB của phu nhân.
Tôi
có một cậu bạn bằng tuổi cùng học một “lab”. Hôm nọ tôi gọi điện
cho cậu ấy. Cậu ấy hỏi: “Bạn đang ở đâu?” – “Bạn vào internet tìm
cái tên NORTHERN HIGHWAY là định vị được tôi ngay”. Bạn bảo tôi:
“Dekinai (không thể), vợ tôi cấm tôi dùng internet tại nhà!” Ngưỡng mộ!
Nghĩ lại thấy mình là một người không tốt vì hồi ở trên bờ, về
nhà mình vẫn cứ vào mạng, sống ảo, chát chít với các em chân dài
mười 18 tuổi (ý quên! 18 tuổi giờ phải gọi là cháu rồi! Sang năm 19
tuổi phải gọi là cháu rồi…)
Hôm
trước mình còn nghe bà dì nói rằng: Bây giờ cứ cuối tuần là cả
nhà về với bà cụ và tắt điện thoại! Quá hay! Nhưng liệu mình có
phấn đấu làm được như vậy không?
Ở
Nhật còn kêu gọi phong trào “ngày Chủ Nhật không xem ti-vi”, chắc bây
giờ họ sẽ kêu gọi phong trào “ngày Chủ Nhật không sờ, không phẩy”
Người
ta bảo:“Hình như mọi người lầm tưởng rằng mình sẽ sống mãi hoặc
sống rất lâu. Không phải! Đời người ngắn ngủi. Tranh thủ thời gian mà
yêu thương nhau. Người ngay bên cạnh mình mà không yêu, không dành thời
gian. Lại đi dành thời gian cho những gì xa xôi ảo mộng. Thật lãng
phí!”
Bài
viết hơi dài quá! Dừng luôn kẻo thành ẢO!