Thứ Năm, 7 tháng 7, 2016

Thư gửi con gái 33 - Nhan sắc vs Trí tuệ

Gửi con gái của ba,
Trước đây ba có gửi cho các con một thư liên quan đến cái đẹp bên trong và bên ngoài (trí tuệ và nhan sắc). Lần đó ba đã viết như dưới đây, không biết con và mọi người còn nhớ không?
[trích]
Một cô gái có nhan sắc tuyệt vời thì cái đẹp đó cũng chỉ là vài năm. Vài năm đâu có đáng là bao. Khi một cô gái đẹp biến thành một bà già thì dù bà già đó có đẹp mấy người ta cũng khó có thể gọi là mỹ nhân. Người Trung Quốc có câu: “Mỹ nhân tự cổ như danh tướng. Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu”(Mỹ nhân từ xưa giống như danh tướng. Không để cho nhân gian thấy bạc đầu). Nghĩa là từ xưa đến nay “mỹ nhân” và “danh tướng” phải thường xuyên nhuộm tóc cho nó đen. Hì… ba đùa chút thôi. Thực ra vấn đề là ở chỗ khi “mỹ nhân” bạc đầu thì không ai còn gọi cô ấy là “mỹ nhân” nữa. Khi “danh tướng” bạc đầu thì chẳng còn chiến đấu được nữa. Thế nên tự dưng họ mất cái danh “mỹ nhân” và “danh tướng”mà thôi. Thế nên một cô gái có đẹp như tiên, thì cái đẹp đó cũng rất ngắn.
Nhưng một trí tuệ uyên bác và một trái tim nhân hậu lại rất bền lâu trường tồn.
Bởi vì sao? Vì cái đẹp đó thường đem lại niềm vui hạnh phúc cho mọi người xung quanh. Nên nó cứ mãi tỏa hương thơm ngát.
Tuy nhiên, muốn có một trái tim nhân hậu thì thường trước đó người ta cần phải có một lượng tri thức nhất định.
[hết trích]
Hôm nay ba lại viết lại chuyện này với con. Bởi vì ba lo khi con sống xa ba mẹ giữa xã hội tự do, con sẽ dễ dàng sa đà mất thời gian vào việc chăm chút cho cái ngoại hình mà quên đi cái đẹp bền bỉ ở bên trong.
Cũng giống như ba vậy, vì ba cứ khư khư giữ cái bản chất của ba và không chịu uốn éo theo sự lôi kéo của xã hội, nên ba bị mọi người xung quanh nhìn nhận như là dở hơi cám hấp, thậm chí còn giống như là kẻ tâm thần giữa bày người tỉnh táo.
Nếu con sống ở xã hội tự do, khi bạn bè nhuộm tóc vàng tóc đỏ, mà con vẫn cứ giữ mái tóc đen do cha mẹ ban tặng, con có thấy bị lạc điệu hay không? Các bạn con thúc giục con nhuộm tóc, làm quăn với lý do "làm mới hình ảnh" của mình, con liệu có đủ bản lĩnh để vượt qua hay không? Các bạn con động viên rằng phải mặc đồ ngắn, hở hang, "sexy" thì mới tạo được hình ảnh hấp dẫn, tất cả các bạn đều như vậy, con có đủ bản lĩnh để giữ gìn hình ảnh mộc mạc của mình hay không? Các bạn son phấn, trưng hàng hiệu, chạy đua hàng thời trang, con có đủ bản lĩnh để giữ gì phong cách giản dị của mình hay không?
Ba rất thích bà Phạm Chi Lan, bởi vì bà ấy rất giỏi trí tuệ, và bà ấy luôn bình dị không hề thay đổi hình ảnh trong suốt cuộc đời. Lúc nào xuất hiện trước công chúng vẫn chỉ một bộ quần áo chân phương, mái tóc dài cố hữu buộc ở sau gáy. Có chút thay đổi là càng già thì mái tóc càng nhiều sương thêm thôi.
Người có trí tuệ, đọc sách nhiều sẽ đủ bản lĩnh để tự tin trong hình ảnh mà cha mẹ đã tặng cho mình từ lúc mới sanh ra. Cũng giống như cái tên. Ba không biết vì sao người ta lại cứ thích thêm vào đằng trước cái tên mình những danh hiệu như là "nhà giáo nhân dân", "viện sĩ", "giáo sư", "tiến sĩ"... Còn ba, ba chỉ thích duy nhất ba chữ mà ông bà nội ban tặng ba từ lúc sơ sinh. Tập "name card" của công ty in cho ba, ba không bao giờ mang theo, và vì vậy không đưa cho ai bao giờ, vì họ thêm vào đằng trước tên ba mấy chữ "title". Và các văn bản cần ba ký, các chú ấy làm lần đầu cũng cứ có mấy cái chữ đó. Ba bắt các chú sửa, bỏ mấy chữ đó đi rồi ba mới ký. Các chú ấy hỏi ba là sao ai cũng thích có "title" còn anh thì lại không? Ba bảo "cái gì nguyên gốc do cha mẹ ban tặng mới đáng quí và đáng gìn giữ đến hết đời."
Thanh niên bây giờ lạ lắm! Thấy ba ăn mặc đơn giản thì cứ đua nhau kê kích để khuyến khích ba xài hàng hiệu. Ba cười bảo: cái áo sơ-mi hàng hiệu của chú hơn 2 triệu một cái, trông có khác gì cái áo 150k của anh, chúng nó nhao lên "khác chứ! nó có chữ Gucci". Ba cười bảo: "giờ nhé, 3 chiếc xe cùng của toyota, tháo hết tem nhãn hiệu ra, thì các chú có nhận ra đâu là lexus, đâu là camry, đâu là vios không?" - cả lũ cứng họng.
Có một cậu, học không học, đọc không đọc, làm thợ, một tháng lĩnh lương tại chỗ 150USD (phần còn lại ở nhà mẹ cậu ta lĩnh). Tại Nhật Bản, cậu ta chưa lĩnh tháng lương nào, lên bờ ở Nhật tiêu hết hơn 800USD, trong đó có một cái đồng hồ 350USD, một cái dây lưng 350USD. Khi cậu ta bị đuổi về trước hợp đồng, cậu ta mang dây lưng và đồng hồ gạ anh em mua, làm gì có ai mua với cái giá đó! Gạ mãi có một ông mới mua cho cái đồng hồ với giá 300USD, ông ấy mua cũng là vì trước đó lỡ cho nó vay 100USD, nợ khó đòi, đành mua để xiết nợ, hy vọng về nhà bán đi thì hòa vốn. Ba bình luận: ông này sanh ra nhầm nhà, sanh ra là con Nguyễn Tấn Đểu thì mới có đủ tiền cho nó phá như vậy? Cái tội thích xài đồ hiệu nó như vậy đấy!
Ba viết thư này muốn nhắc các con và các em con một điều: Hãy trau dồi trí tuệ mình liên tục bằng những quyển sách hay. Quyển nào hay thì nên đọc đi đọc lại, như quyển "Sophie's World", "Nhà giả kim", "7 habits of highly effective people" chẳng hạn. Làm giàu trí tuệ, làm đẹp tâm hồn mới là giá trị thật. Không nên mất thời gian cho việc chăm chút bề ngoài. Âu hóa để tự do tư tưởng, để rèn luyện lòng bác ái, để rèn luyện tự mình đạo  đức. Tự tin vì tâm hồn mình đẹp thì cái đẹp phù phiếm hình thức bên ngoài chỉ là vớ vẩn con ạ.
Ba chúc con gái yêu luôn vui vẻ!
=============================
Con hiểu ý của ba muốn nói là con không nên quá để ý đến hình ảnh bên ngoài. Nhưng con nghĩ ngoại hình cũng rất quan trọng. Chỉ không quan trọng với những ai làm nghiên cứu và không tiếp xúc với ai bao giờ.
Con định học du lịch, quan hệ quốc tế. Nói chung là học ngành gì trong cái khoa của con đều cần đến ngoại hình. Làm du lịch mà người ta nhìn không thấy yêu là làm không được. Làm ngoại giao thì càng phải chú ý đến vẻ ngoài phải gọn gàng, đẹp đẽ, không thể đầu bù tóc rối mặt nhợt nhạt lên phát biểu.
Đọc sách nhiều để tăng thêm trí tuệ là đúng nhưng không ai tuyển một nhân viên chỉ biết đọc rất nhiều sách và viết rất nhanh. Nếu học đại học chỉ có học thì ra trường khó xin việc, học đại học còn phải "socialize", đi tiếp xúc, tạo mối quan hệ, tham gia hoạt động. Nếu "socialize" mà người ta nhìn mình đã thấy chán không muốn nói chuyện thì là mình thất bại. Quan tâm đến vẻ ngoài ở mức bình thường làm sao để mình có ngoại hình ưa nhìn là quan trọng chứ không phải kiểu ăn chơi như mấy cái bình hoa di động. So với việc chỉ có trí tuệ không thì việc vừa có trí tuệ vừa có ngoại hình lợi hơn rất nhiều.
Bây giờ người ta thường hâm mộ những người vừa giỏi giang vừa xinh xắn. Như chị Hoa chị ấy cũng đã từng làm tóc, Tổng thư kí VNMUN của con được học bổng ở Mĩ, rất giỏi, cũng làm tóc xoăn. Con nghĩ không có gì phải chỉ trích những người làm tóc hay trang điểm một chút để người ta trông tươi tắn hơn cả vì đó là quyền tự do của người ta, và cái đó hợp với người ta, làm người ta trở nên đẹp hơn thì mình lại ủng hộ.
Chứ trang điểm rồi ăn mặc "sexy" như mấy ca-ve thì mới đáng chỉ trích, kiểu người ta quá lố.
Còn việc mua hàng hiệu con nghĩ mình cũng nên mua hàng có nhãn hiệu vừa với túi tiền vì như thế cũng làm đất nước phát triển hơn vì mình giúp doanh nghiệp bán được hàng. Lần trước con mua một bộ đồ công sở của Elegart (hãng của VN) mất 1 triệu, nó phải đắt gấp đôi hàng ở ngoài đường nhưng trông nó chất lượng hơn hẳn. Cũng mua hàng hiệu nhưng mục đích khác nhau nó sẽ khác. Mục đích để khoe của đương nhiên rất đáng chê.
========================================================
Gửi con gái của ba,
Đúng là con gái của ba rất hiểu ý ba.
Khi ba nói: "cần trau dồi trí tuệ, không phải quá chú ý đến ngoại hình" đó chính là việc mình cần phải ăn mặc đúng mức, phù hợp với hoàn cảnh nơi mình đến và công việc mình phải làm. Ba không hề có ý nói rằng: "để kệ cho mình đầu bù tóc rối, chỉ cần cái chất xám trong đầu mình nhiều là được".
Ví dụ như ba phải có ít nhất một bộ com-lê để dùng đến khi tham gia vào những sự kiện có tính "formal". Hoặc ba phải mặc quần áo đồng phục có cầu vai đàng hoàng khi tiếp hoa tiêu hoặc khách khứa đến giao dịch. Mỗi khi chuẩn bị đón khách ba phải cắt tóc cạo râu... Chuẩn bị hình ảnh cho mình chỉnh đốn hơn để thể hiện sự tôn trọng đối với người mình sắp tiếp đón.
Tuy nhiên ba rất không hoan nghênh việc lãng phí của cải tiền bạc và thời gian, thậm chí làm cho mình đau đớn để thay đổi hình ảnh làm cho ngoại hình mình đẹp hơn, một cái đẹp không thật là của mình. Ví dụ, chỉ đơn giản là làm một bộ tóc xoăn thôi cũng phải mất cả ngày trời. Rồi để duy trì nó thì lại cứ vài hôm phải đi tiệm một lần. Mà thực chất cái mái tóc xoăn đó là do người thợ tóc tạo cho mình, chứ nó không phải là chính mình. Vì vậy cho dù đơn giản là làm tóc xoăn thôi cũng là sự lãng phí mang tính nhảm nhí. Người nào cố gắng làm giả cái không phải của mình như thế là người mất phương hướng, kể cả đó là chị Hoa hay tổng thư ký VNMUN của con lấy được học bổng Mỹ.
Cái đẹp nhất ở mỗi người là vẻ tự tin sảng khoái, để có được cái đó thì mình phải có đủ trình độ trong lĩnh vực của bản thân mình.
Ba có một điểm không đồng ý với con ở chỗ "viện lý do là phải socialize" để phải tạo ra hình ảnh đẹp tạm thời nhưng không phải của mình.
Ba vẫn cứ nhắc lại hình ảnh bà Phạm Chi Lan: Lịch sự và đúng mực, và là của chính bà ấy, không cần làm giả kiểu như Kim Ngân đang bị búa rìu dư luận ném đá vì hình ảnh đẹp nhưng cái bên trong vỏ gáo dừa của Kim Ngân lại thối hoắc.
Về chuyện mua hàng hiệu, quan điểm của con cũng không đúng. Nếu con mua hàng hiệu vừa với túi tiền của mình thì khác nào con tự mình khai ra rằng: "Tôi đang ở level này đây". Mà thế giới hàng hiệu thì lại rất nhiều "level". Vậy con muốn đứng ở "level" nào?
Hôm trước ba có gửi một "mail" với tiêu đề là "vẻ tự tin đáng ngưỡng mộ", trong đó ba đính kèm bài báo nói về cái túi xách của bà vợ thủ tướng Lý Hiển Long. Bà ấy sánh bước cùng với vợ của Obama mà chỉ xách một cái túi trị giá có 11USD. Thật đáng ngưỡng mộ! Hoặc gân hơn, chẳng hạn như ba, nhìn những thứ ba đang dùng, chẳng hạn như cái điện thoại mòn cả bàn phím, thì người ta nghĩ ba đang ở "level" nào? Vì thế không nhất thiết cứ phải sắm đồ hiệu có tí tiếng tăm con ạ. Bộ đầm văn phòng con mua cả triệu bạc là xứng đáng với chất liệu vải vóc và công thợ ở thời điểm hiện tại. Bộ đầm đó chưa bị nhãn hiệu đẩy giá lên cao.
Có mấy quyển sách này con nên mua để đọc gối đầu giường: "the 7 habits of highly effective people", "Sophie's World", "Nhà giả kim", "Khuyến học" của Fukuzawa Yukichi, "thế giới phẳng". Khi ba nói sách gối đầu giường, nghĩa là những quyển sách mà mình nên đọc đi đọc lại nhiều lần con ạ!
Ba chúc con gái càng ngày càng hiểu biết và rèn luyện thật tốt để có thể vững vàng trong cuộc sống độc lập. Âu hóa để tự do tư tưởng, để rèn luyện lòng bác ái, để rèn luyện tự mình đạo  đức. Tự tin bước ra thế giới trong hình ảnh đẹp thật của mình.
Do vậy hãy du ngoạn, và cứ học, chắt lọc những thứ hay để học để làm cho trí tuệ mình giàu lên, nhưng đừng quên mình là người VN con ạ.
Cái ngoại hình không giúp con hạnh phúc! Cái giàu có và đẹp trong tâm hồn mới giúp con hạnh phúc!
Vậy gắng phấn đấu vì những cái đẹp giá trị con nhé!

Ba chúc con vui vẻ!