Thứ Ba, 16 tháng 9, 2025

Mời người nước ngoài thưởng thức cái gì?

Sáng nay ở Phúc Cương, nhà tôi có 4 người gồm đứa cháu gái vừa tốt nghiệp APU và mẹ nó (tức em gái tôi) và con Mún nhà tôi.

Tôi ra sân bay để đón 2 cha con Nishimura.

Rồi 6 người tụ tập ăn sáng ở quán コナズ珈琲香椎浜

Lúc đang ăn thì ông bạn mang ảnh ra khoe những thứ mà ông ấy được mấy ông GS TS ở VIMARU mời,

Nhìn qua, thì có mọt vài món mà tôi thấy nhẽ ra không nên mời.

Việt Nam mình thiếu gì món ngon truyền thống đâu, mà phải mời món kiến ruốc - nhìn rõ nguyên con kiến.

Rồi đến cái món này thì cả nhà tôi trợn mắt, cả 4 người nhà tôi đều lắc đầu quầy quậy, thầm chí cô Huế em ruột tôi còn nói bằng tiếng Việt là "sao mấy người đó độc ác thế!"

Cái món đó là "Tiết canh vịt hay ngan gì đó".


Tôi, con Mún, và đứa cháu chỉ bực là sao lại mời cái món sống sít như vậy.

Nói thật: gia đình tôi không bao giờ ăn.

Tuy nhiên, cô em tôi dùng từ "độc ác" - thì về sau cô ấy có nói là ở nhà có hàng loạt nạn nhân vào viện cấp cứu vì tiết canh.

Cô ấy còn gay gắt nói với Nishimura là "ông không nên ăn cái đó" bằng cảm xúc rất bực tức 😡 


Năm 2006, lúc đó anh Uy và anh Dương giao cho tôi và PGS làm nhiệm vụ chăm sóc đoàn Nhật.

Vào quán ông PGS gọi búa xua.

Tôi bảo gọi từ từ, ăn đến đâu gọi đến đó, đừng gọi theo kiểu tú ụ ra làm khổ người ta.

PSG quát tôi "ông để nguyên cho tôi gọi".

Vụ đó tôi vẫn nhớ, mà PGS chắc quên rồi, nên vẫn lặp lại chuyện đồ ăn tú ụ.

Cụ thày uống cũng là để cho PGS khỏi bị mất mặt.

Nói thật tôi cũng không ưa kiểu đi ăn được bao đãi.

Nếu không vì có cụ thày và mấy người Nhật thì tôi cũng chẳng động viên bà xã mang con trai đến làm gì.


Hồi thằng con trai mới sanh, chính những người Nhật này đến tận nhà tôi chơi, và cụ thày đã bế thằng bé trên vai. Đã 19 năm.




Vợ tôi nói góp, PGS cũng không cho.


Bảo ông ấy chưa bao giờ ăn party ở Nhật nó đi một nhẽ, đằng này ông ấy cũng có đầy kinh nghiệm rồi chứ!


Thật! vẫn văn hóa "thịt chó, tiết canh" mới đau,

Ừ thì bảo là truyền thống,

Nhưng cái gì truyền thống không tốt, thì mình có quyền loại bỏ.


Tôi chẳng việc gì đưa mình vào cái thế phải kiềm chế!

Lúc nào con M. A. sang Waseda học, nếu ông sang, tôi bay lên Đông Kinh, tôi và ông đi thăm lại trường cũ thầy cũ.

Như vậy thấy sướng hơn là đi ăn mấy cái tiệc sô bồ ở lò ấp "tiến sĩ chân vịt"


TS Chân Vịt không lên sóng nữa à?


Kể cũng mệt phết! muốn mời món "local", mà lúc bưng ra cái gì cũng ú ụ thì ngại ghê.

Ở bên này, mỗi lần gặp gỡ Nishimura, tôi toàn nhường phần hắn chọn quán.

Nếu hắn chọn quán VN, thì đến quán, tôi cũng nhường phần hắn gọi món.

Ăn xong, chia tiền,

Cả 2 cùng vui vẻ,

Như vậy thì còn nhiều lần gặp nhau.


😀😁😂😃😄 con gái tôi nó nói "cái cách ứng xử của ba mẹ khiến cái chuyện hậu đậu của con thành chuyện cười, chứ không phải là chuyện sỉ nhục cá nhân. Rửa bát mà đứt tay là bình thường, hậu đậu là bình thường, nhưng bát thì vẫn phải rửa, rửa xong mà phải đi mua bộ bát mới thì cũng không sao, nhưng bát thì vẫn phải rửa"

Có nghĩa là sao? Con người có quyền sai lầm, con người có quyền không hoàn hảo. Vấp ngã không sao, ngã thì đứng dậy đi tiếp. Chưa hoàn hảo thì sửa dần dần, quan trọng là mình tự thấy mình hoàn hảo trong cái chưa hoàn hảo của mình.

😀😁😂😃😄

Con gái viết đúng không sai.

Nhưng cách hành văn, cần phải rèn luyện sao cho thật khiêm tốn, tránh người đọc có cảm giác như đang bị dạy dỗ. Viết thế nào mà chỉ như là kể chuyện mà thôi.

Cùng một nội dung, nhưng cách diễn đạt là quan trọng.

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2025

TỔ QUỐC, ĐẤT NƯỚC, QUỐC GIA, DÂN TỘC, và CHẾ ĐỘ

Trình độ dân trí cao vãi chưởng!


Từ già đến trẻ, từ gái đến trai, nam thanh nữ tú! Như thể copy bài của nhau vậy ta? Thật không biết nói gì. Nói có khi thành khẩu nghiệp 😀😁😂😃😄

Trông ta lại nghĩ đến người!



Thứ Tư, 3 tháng 9, 2025

Yêu NƯỚC vào đằng này - phọt ra NƯỚC ở đằng kia

Hôm trước có cái bài 2025 Mùa Tửng 1 ở đây Rạp Xiếc và Bánh Mì - Vì sao dân ta thích lên đồng đến vậy?

Hôm nay được ông bạn cung cấp cho ít tin tức, gọp lại thành 2025 Mùa Tửng 2 như dưới này.



Comment trên lưng áo: I💖VIE


Man Mát


CÁI KẾT...


Rượu chuối hột chắc chỉ những AE mới làm được vì họ có sẵn chuối...


Trên cái hình có chữ "RỰC ĐỎ"...


Yêu NƯỚC vào một đằng, thì sẽ phọt NƯỚC ra đằng kia thôi, tạo hóa như vậy rồi.




Yêu NƯỚC phải bằng hành động thực tế, ít ra phải như ông Minh béo!








Thứ Hai, 1 tháng 9, 2025

"Đã đủ chưa?" - Thấy buồn nôn! - Xả súng - Không có giải pháp!

Thật là đáng sợ! Vì đọc xong bài mà không thấy có giải pháp! Và buồn nôn nhất là cái câu “Enough?” – Mịa Móa nó chứ! Nghe giống giọng điệu của bọn cộng sản ghê! Nói cho sướng mồm, mà có giải pháp gì không? 

Bài của Vũ Linh trên diễn đàn trái chiều BÀI 401: NAN ĐỀ SÚNG

Chuyện mấy tay khùng điên vác súng bắn loạn đả là chuyện... xin lỗi, chán hơn cơm nếp nát ở cái xứ Mỹ quái chiêu này. Đọc câu này, dĩ nhiên nhiều người sẽ xỉa tay chửi kẻ này là vô cảm, thấy cả chục người vô tội bị giết oan mà gọi là chuyện cơm nếp nát. Thật ra, kẻ này chỉ muốn nói lên một cái nhìn chán chường, chán chường cho tình trạng khùng điên của cái quê hương thứ hai này, chán chường cho các chính quyền cả CH lẫn DC của một đại cường hạng nhất trên thế giới chỉ giỏi cãi nhau những chuyện vớ vẩn nhưng hoàn toàn bất lực trước một vấn nạn khổng lồ của đất nước, và nhất là chán chường cho cái giả dối thô bỉ của các chính khách cả CH lẫn DC chỉ lo khai thác, chính trị hóa những thảm họa của người dân để phục vụ nhu cầu chính trị của mình và phe đảng mình.

Nếu phải tóm lược lại thì những vụ bắn loạn đả đều chẳng có gì mới lạ. Đây là những điểm chính của diễn tiến, lập đi lập lại:

  1.      Một tên khùng vác súng bắn loạn đả, nhiều người chết và bị thương;
  2.      Cả nước bị sốc vì thương tâm cho những cái chết oan mạng vô lý;
  3.     Tất cả chính khách vội vã lên án và nguyện cầu cho nạn nhân;
  4.      Đối lập mau mắn khai thác khiá cạnh chính trị để công kích chính quyền;
  5.      Phe cấp tiến chộp cơ hội hô hào chống bán hay sở hữu súng;
  6.      Câu chuyện nổi đình nổi đám, cãi nhau hơn mổ bò một thời gian ngắn;
  7.      Rồi tất cả… vũ như cẩn, mọi chuyện đi vào quên lãng;
  8.      Cho đến khi một vụ bắn loạn đả khác xẩy ra và kịch bản tái diễn.

    Toàn bộ các điểm từ 1 đến 8 đều có thể áp dụng cho tất cả các vụ bắn loạn đả, chỉ cần thay đổi tên thủ phạm, ngày giờ và địa điểm, và số nạn nhân. Trong tương lai, có lẽ cũng sẽ chẳng khác bao nhiêu.

    Ngoại trừ mẫu số chung là những tên bắn loạn đả đều ‘mát dây’, các thủ phạm đều có nguồn gốc và động cơ hành động khác nhau: một tên gốc nam Mỹ, một tên da trắng chống di dân, một tên da trắng chống Trump, một anh chuyển giới,... Nhìn vào đó thì bất cứ ai có công tâm cũng thấy đây là một vấn nạn chung cho nước Mỹ: quá nhiều người đủ khuynh hướng hay gốc gác, điên khùng có súng mang đi bắn loạn. Nhưng theo phe cấp tiến và TTDC thì hầu hết các cuộc giết người chỉ phản ảnh tính kỳ thị hiếu sát của đám dân da trắng thượng tôn. 

    Kẻ này là dân da vàng mũi tẹt mắt hí 100% dĩ nhiên không thể nào chấp nhận ‘bưng bô’ cho dân da trắng thượng tôn, và cũng dĩ nhiên không kém, càng không thể chấp nhận những chuyện bắn giết người vô lối và vô nhân như vậy. Nhưng kẻ này cũng còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy đây là một vấn nạn của văn hóa bạo động Mỹ, chẳng liên quan gì đến chuyện da trắng, da đen, da nâu, da đỏ hay da vàng, thượng tôn hay không.

    Một người chết cũng đủ là một thảm trạng, đừng nói đến cả chục người chết oan lãng xẹc. Nhưng cái thảm trạng đáng bực mình hơn chính là việc các xác chết oan chưa được chôn cất thì các chính trị gia như cú vọ đã nhào vào bới xác kiếm ăn.

    Mỗi lần có một tên khùng bắn loạn đả, y như rằng, phe cấp tiến, đảng DC, truyền thông loa phường nhẩy dựng lên hỏi phe CH “Enough?”, đủ chưa? Để bảo đảm thiên hạ hiểu rõ ý họ muốn nói ai là thủ phạm, phe ta luôn luôn ân cần nhắc nhở chỉ có đám ‘da trắng thượng tôn’ theo đảng CH, mới có thể là thủ phạm, cho dù đa số những người bị giết oan cũng là da trắng luôn. Như trong vụ bắn loạn đả trong nhà thờ Công giáo mới đây, truyền thông cũng mô tả sát thủ là dân da trắng, nhưng không nói thêm đó là một tên đàn ông chuyển giới qua đàn bà, bực mình vì Công giáo không chấp nhận chuyển giới.

    Dưới lý luận của đảng DC và truyền thông loa phường, TT Trump đã trở thành hung thủ trực tiếp hay gián tiếp của tất cả các vụ bắn giết loạn đả khùng điên, bất cứ do ai, ở đâu, vì lý do gì. Mới đây, có vụ bắn loạn đả tuốt tuột bên New Zealand, bên kia địa cầu, cũng lỗi tại Trump vì ông ta đã là ‘nguồn cảm hứng bạo động cho hung thủ’.

    Khiến kẻ này thắc mắc một chuyện. Bắn người tập thể đã xẩy ra ở Mỹ trong tất cả các đời tổng thống trong lịch sử cận đại Mỹ. Theo tạp chí TIME, dưới TT Obama có 36 vụ bắn người tập thể lớn (‘lớn’ có nghĩa là với ít nhất 3 chết), với tổng cộng gần 300 người bị thiệt mạng, không kể cả trăm người khác bị thương, hơn xa tất cả các tổng thống khác. Câu hỏi cho quý vị nào đổ thừa cho TT Trump: trong thời Obama đó, đã có đám ‘da trắng thượng tôn’ MAGA đệ tử của Trump chưa? Khi đó Trump có là thủ phạm đốc thúc chúng hay là nguồn cảm hứng cho chúng không? Thời Obama, mỗi khi nổ súng, không ai thấy báo nào tố cáo đó là lỗi của tổng thống Obama, bây giờ ‘nhất trí’ là lỗi tổng thống. Có cái gì phe đảng lố bịch không? Quý vị nào thật công tâm, không phe nào, nghĩ sao?

    Khi bắn giết xẩy ra dưới thời Trump trong nhiệm kỳ đầu, cựu tông tông Obama cao giọng giảng đạo, đại khái đó là lỗi của lãnh đạo đã góp phần tạo nên bầu không khí thù hận hoặc bình thường hóa thái độ kỳ thị chủng tộc. Ông cũng kêu gọi phải ra luật kiểm soát vũ khí ngay. Xin lỗi ông Obama, thế thì mấy trăm người bị bắn chết trong lúc ông còn ngồi ở Tòa Bạch Ốc có liên quan gì đến việc ông lãnh đạo nước Mỹ không? Thế thì trong 8 năm ông nắm quyền, ông đã ra luật gì để kiểm soát súng?

    Theo phe cấp tiến, một tên da trắng khùng vác súng đi bắn di dân Nam Mỹ: đó là tại tay da trắng Trump nêu gương kỳ thị chống di dân. Thế dưới thời Obama, khi một tên Hồi giáo khùng vác súng đi bắn chết 50 anh đồng tính trong một hộp đêm tại Orlando thì có phải vì TT Obama đã nêu gương bài bác đồng tính không? Hay khi một thiếu tá Hồi giáo vác súng bắn chết một tá quân nhân đồng đội da trắng thì sao?

    Ông Tribe là đại luật gia kiêm giáo sư đại học thuộc loại cấp tiến khùng điên nhất, khi xẩy ra bắn giết dưới thời TT Trump, đã công khai lên tiếng tổng thống phải chịu trách nhiệm và quốc hội phải đàn hặc và truất phế Trump. Thế nhưng khi bắn giết xẩy ra trước Trump, dưới thời Obama thì không ai nghe Tribe đòi đàn hặc Obama hết. Lập luận có tính phe đảng một chiều không?

    Trong đoạn mở đầu của bài bình luận này, tôi đã viết tất cả mọi diễn tiến đều theo một bài bản cổ điển từ điểm 1 đến điểm 8 trong tất cả các vụ bắn loạn đả. Tuy nhiên, kịch bản cũng có chút thay đổi. Có khi phe cấp tiến tố cáo thủ phạm là… súng. Do đó một hai đòi cấm bán súng, tịch thu súng,… Có khi kịch bản chuyển qua việc tố thủ phạm là TT Trump, là tính kỳ thị của ông ta, là những diễn văn khích động cử tri da trắng thượng tôn,… Cố vặn vẹo cho ra thêm lý do đàn hặc, đảo chánh Trump, xóa bỏ kết quả bầu cử!

    Vấn nạn súng đạn ở Mỹ này lớn hơn nhiều. Vì đằng sau vài vụ lẻ tẻ nay đây mai đó như ta thấy, là tình trạng bắn giết thường trực mà báo chí không đăng vì quá nhiều và nhàm chán hơn cơm nếp nát thật.

    Ta thử nhìn vào thành phố Chicago xem. Chicago là thành đồng của đảng DC từ ngày thành lập cách đây cả trăm năm. Tháng Giêng năm 2019, Chicago mừng rỡ loan tin đã đạt được kỷ lục mới, một kỷ lục chưa từng thấy từ gần một chục năm qua: đó là số người bị giết chết trong tháng Giêng đó ‘chỉ có’ 20 người. Một ‘tiến bộ vĩ đại’! Đây là những con số của vài năm trước: năm 2016: 777 người bị chết trong năm, 2017: 660 người, 2018: 561 người. Đại khái năm bẩy chục người bị giết mỗi tháng, đầu năm 2019, ‘chỉ là’ 20, quá tài giỏi!

    Nói chung, mỗi năm, có chừng 30.000 dân Mỹ chết vì súng ống, kể cả một số lớn tự tử, tức là mang súng bắn chính mình. Do đó, nhìn vào những vụ bắn, cần phải có con số mấy chục ngàn người này trong đầu để cân nhắc vấn đề cho đúng mức.

    Bình tâm mà nhận định, vấn đề súng đạn ở Mỹ là chuyện... đại nan giải mà chẳng ai có giải pháp gì hết, bất kể tổng thống DC hay CH, bất kể quốc hội do DC hay CH kiểm soát. Chuyện tố giác TT Trump chỉ là màn xiếc chính trị rẻ tiền, thỏa mãn được những người cuồng chống Trump trong nhất thời, để rồi cuối cùng cũng vẫn chẳng đi đến đâu hết. Bây giờ cho dù nghe lời ông giáo sư Tribe, lấy lý do bắn giết loạn đả này mang TT Trump ra đàn hặc và truất phế thật thì vấn nạn súng đạn của Mỹ vẫn còn đó, chẳng đi đâu hết. Bắn giết loạn đả đã có cả mấy chục năm trước Trump, sẽ còn cả mấy chục năm sau khi Trump vui thú điền viên.

    Nguyên nhân việc không có giải pháp cho vấn nạn súng đạn ai cũng thấy là quyền tự do mua và sở hữu súng tại cái xứ cao bồi này. Từ đó, giải pháp dễ ai cũng thấy là cấm bán và sở hữu súng. Quá dễ và quá lý tưởng đến độ trở thành không tưởng, không có cách nào làm được.

    Thực tế, tại sao không ai có giải pháp?

    Ta phải hiểu khẩu súng đóng một vai trò cực quan trọng trong lịch sử Mỹ: trước hết, khẩu súng đã giúp những di dân đầu tiên từ Âu Châu qua khai phá, vừa đi săn để kiếm sống vừa đánh nhau với thổ dân da đỏ để chiếm đất sống. Sau đó, khẩu súng cũng đã giúp cho dân thuộc địa Mỹ dành được độc lập từ đế quốc Anh. Khẩu súng đã trở thành biểu tượng cho sự sống còn, tự do và độc lập của dân Mỹ. Đó chính là lý do tại sao sở hữu súng đã là một quyền được bảo vệ và ghi rõ trong Hiến Pháp Mỹ, và quan trọng hơn thế nữa, là một thứ quyền nằm trong máu dân Mỹ, mà không ai có dám đụng tới, kể cả ông ‘linh mục’ Jimmy Carter.

    Hiến Pháp ghi rõ tất cả mọi người dân đều có quyền có súng để chẳng những tự vệ cho cá nhân và gia đình, mà còn để có phương tiện chống xâm lăng của ngoại bang, và nhất là nổi loạn chống bất cứ chính quyền nào không phục vụ họ, không hợp ý họ, tức là không hợp ý dân. Các ‘cha già khai quốc’ Mỹ cho rằng nếu người dân bị cấm sở hữu súng ống thì Nhà Nước sẽ là sở hữu chủ súng đạn duy nhất, và sẽ toàn quyền đàn áp dân mà dân không thể chống đỡ được. Dân sở hữu súng là phương tiện hữu hiệu nhất chống một Nhà Nước độc tài. Không phải tự nhiên mà các nước độc tài, cộng sản, tuyệt đối cấm dân sở hữu súng.

    Trước khi chửi chuyện sở hữu súng, cần phải hiểu cho đúng cái nguyên lý này. Chúng ta có thể không đồng ý, cũng có thể nghĩ đây là chuyện lịch sử hơn 250 năm trước, không còn thích hợp nữa. Nhưng không thể quên đây là một trong những nguyên tắc nền tảng của việc lập nước và dựng nước của cái xứ này.

    Sở hữu súng là một trong những nét đặc thù của văn hoá Mỹ. Do đó, kêu gọi thu hồi súng và cấm bán súng là chuyện không tưởng, không bao giờ thực hiện được. Đó là nói về nguyên tắc. Nói chuyện thực tế, việc thu hồi hay cấm bán súng còn khó gấp vạn lần.

    Tố cáo các chính khách Mỹ lệ thuộc NRA -National Rifle Association-, là tổ chức của những người sở hữu súng, là nhìn vấn đề dưới con mắt đơn giản hời hợt vì thật ra, cho dù không có NRA thì dân Mỹ vẫn mê súng như thường và cũng sẽ chống lại việc lấy súng của họ. Cần phải nói thêm nữa là dân Mỹ muốn có NRA để bảo vệ quyền giữ súng của họ. Nếu dân Mỹ không ủng hộ thì NRA không thể nào trở thành tổ chức với nhiều hội viên và nhiều tiền nhất nước, mỗi năm sẵn sàng bỏ ra cả triệu bạc đấm mõm chính khách của cả hai đảng CH và DC.

    Ta nhìn lại những giải pháp phe chống vũ khí hô hào.

    Cấm bán súng sao? Thế thì súng sẽ được bán lậu như thời xưa Mỹ đã có lúc cấm bán rượu, làm giàu cho những tay Mafia bán rượu lậu như Al Capone. Bây giờ cấm bán súng sẽ làm giàu cho những tay mafia buôn súng lậu, để rồi cuối cùng chỉ giúp cho dân ăn cướp, phạm pháp là còn có súng, và dân lương thiện chỉ còn hai tay trắng chống đỡ chúng.

    Bán súng với sự kiểm soát chặt chẽ như phải có giấy phép, phải có điều tra lý lịch, phải có thời gian chờ đợi,... được không? Không ai không đồng ý và trên thực tế, đã có rất nhiều biện pháp kiểm soát việc bán súng khá chặt chẽ. Nhưng tất cả đều không có nhiều hiệu quả.

    Trong tất cả những vụ bắn giết tập thể gần đây, tất cả hung thủ đều sử dụng súng mua một cách hợp pháp. Đúng theo thủ tục mua súng, chẳng có tên nào mua súng lậu hết. Việc xiết chặt luật lệ mua súng thực tế chẳng giúp gì hết. Nhưng tên mua súng đều chẳng có tiền án, còn tỉnh táo khi mua súng, chỉ nổi cơn điên khùng sau đó rất lâu, cả mấy năm trời không chừng. Nghĩa là thực tế chẳng có biện pháp hữu hiệu nào cản việc mua bán súng được. Những tên buôn ma tuý dĩ nhiên có đầy đủ súng ống mà chẳng cần phải mua hợp pháp gì hết. Dưới thời Obama, bộ Tư Pháp còn bán súng cho các tay buôn ma tuý nữa cơ.

    Thu hồi súng ư? Bằng cách nào? Mua lại súng sao?

    Nhìn vào kinh nghiệm của Úc. Chính quyền cho mua lại súng, vô điều kiện. Tốn bạc tỷ mua lại cả vạn súng của dân. Nhưng toàn là súng cũ, có khi là loại súng thời Đệ Nhất Thế Chiến. Dân có súng cũ mang bán cho chính quyền, lấy tiền mua súng mới hơn, tốt hơn, bắn nhiều đạn hơn, nhanh hơn, chính xác hơn. Chưa kể ở Mỹ hiện có gần 400 triệu cây súng do dân sở hữu. Làm sao mua hết được? Bao nhiêu tiền? Ai chịu bán?

    Thế thì không còn giải pháp nào, phải chịu trận sao? Thật ra, không ai có câu trả lời, có giải pháp gì hết. Nếu có thì nước Mỹ đã thoát nạn từ lâu rồi.

    Giải pháp có thể nghĩ đến chỉ là tìm cách thay đổi cái văn hóa bạo động trong máu Mỹ. Gọi là ‘thay máu’ cho dân Mỹ! Theo thời gian, một hai thế hệ may ra có thể thay đổi được gì. Cái súng tự nó chẳng bắn được ai, mà bắn là do người cầm súng. Có muốn ‘sửa’ thì phải sửa cái đầu người cấm súng.

    Nhưng nói dễ làm khó khi cái văn hóa bạo động đó được nuôi dưỡng cho sống lâu sống bền bởi cả một kỹ nghệ làm phim đầy bạo lực giết người vô lý và tan bạo nhất và một kỹ nghệ làm những trò chơi điện tử cho trẻ con Mỹ, đầy cảnh bắn giết, máu me đỏ lòm.

    Đọc đến đây, chắc hẳn quý độc giả tinh ý đã hiểu ngay ai là những người sống bằng những cái kỹ nghệ máu me này: 1) đạo diễn và tài tử Hồ Ly Vọng và 2) chuyên gia sáng tạo games trên computer cho trẻ con, hầu hết các tay sát nhân trẻ mới đây đều là hạng thanh niên lớn lên trong các trò chơi điện tử đẫm máu này.

    Giới sản xuất phim ảnh và trò chơi điện tử toàn là những đại đại gia giàu sụ và có ảnh hưởng chính trị khổng lồ, ít ai dám đụng tới. Mà cái vô lý, chéo cẳng ngỗng nhất, cái đám này cũng là cái đám cấp tiến nhất, toàn là dân của cái tiểu bang tự cho là văn minh, tiến bộ nhất nước Mỹ: California, trong hai cái ổ cấp tiến là Hollywood và San Jose. Nôm na ra, lại một giả dối thô bạo của đám cấp tiến. Nói cách khác, giải pháp lâu dài có thể tìm thấy bằng cách đóng cửa tất cả các phim trường và cấm sản xuất tất cả các trò chơi điện tử. Nếu nghe vô lý, không thể thực hiện được thì đó là vì … vô lý thật.

    Còn một giải pháp nữa: Nhà Nước phát cho mỗi người dân một cái áo giáp sắt và mũ sắt, ra luật bắt tất cả phải mặc khi ra đường. Còn vô lý hơn nữa !!!





Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2025

Rạp Xiếc và Bánh Mì - Vì sao dân ta thích lên đồng đến vậy?

Năm 2025 - Mùa Tửng (Tức 2/9)

Tôi có một ông bạn từ thời học đại học.

Hôm nay ông ấy gửi cho tôi mấy tấm hình mà người ta bò ra đường nằm đêm từ mấy hôm trước để được xem diễn binh, diễn hành.


Hình ảnh phố


Rồi ông bạn comment cho tôi:


Tôi trả lời:


Xem mấy cái ảnh ông gửi, mẹ khỉ! đúng là RẠP XIẾC và Bánh Mì 😂 Clip này là Rạp Xiếc và bánh mì đây https://rumble.com/v6y2uog-y-mi-ch-l-dt-mi-cha-c-ng-n-dn-tr.html


Công nhận nó kích động cho dân lên đồng giỏi thật, chỉ cần mấy cái bánh mì thế là biến 100 triệu dân thành cái rạp xiếc.


 

Hình dưới đây là do vợ tôi chụp khi tham gia một giải chạy phong trào được tổ chức ở Ninh Bình. Vợ tôi nói đoạn rác thải này kéo dài gần 1km.



Nhân cái chuyện chánh quyền Vịt Cộng cấm xe xăng, mở đường cho bắt buộc xe điện.
Mới thấy thế giới và Tây Phi-luật-tân là những nơi dễ xàm nhất.
Bọn Châu Âu ra cái luật là từ 2035, nghiêm cấm cho phép đăng ký xe mới là xe xăng.
Bọn Mỹ (Biden) ra lệnh bắt buộc dùng xe điện, ông Trump lên xé bỏ sắc lệnh.
Trung Quốc là nơi sản xuất được nhiều xe điện rẻ tiền nhất, nhưng không dám bắt buộc dùng, vì trên cái đất nước rộng lớn đó, sợ không trang bị đủ trạm sạc.
Còn Nhật Bản, là cái nơi cái gì cũng làm được, số lượng xe điện của Nhật sản xuất bán cho Âu và Mỹ rất nhiều.
Tuy nhiên, Nhật Bản là nơi chắc chắn không bao giờ ra luật cấm xe xăng.
Làm việc với Nhật lâu nay, nhận thấy chánh quyền Nhật không bao giờ đi tiên phong cái gì hết. Họ làm được mọi thứ, nhưng không bao giờ đứng lên hàng đầu kêu gọi gì cả, chỉ đến khi Thế Giới ra luật bắt phải theo thì họ đáp ứng đòi hỏi đó mà thôi.
Lấy ví dụ là chuyện kiểm soát lưu huỳnh trong khí thải.
Ngày xưa, dầu để sử dụng cho tàu biển không khống chế lượng lưu huỳnh.
Thế rồi tổ chức Hàng hải thế giới đặt ra các tiêu chuẩn về lưu huỳnh trong nhiên liệu dầu.
Lúc đó Nhật Bản họ biết sớm muộn gì cũng phải tuân thủ, nên họ chỉ thầm lặng nghiên cứu cải tiến máy móc đáp ứng với nhiên liệu mới có lượng lưu huỳnh quá thấp.
Đến nay các vùng biển toàn cầu yêu cầu lượng lưu huỳnh phải thấp hơn 0.5%.
Châu Âu, Mỹ yêu cầu dầu nhiên liệu có lượng lưu huỳnh thấp hơn 0.1% khi tàu hoạt động ở Châu Âu hoặc Mỹ.
Trung Quốc, Hàn Quốc cũng đưa ra một số vùng giống như Châu Âu, nhưng Nhật Bản thì không toàn bộ vùng nước của Nhật Bản áp dụng nhiên liệu như các vùng nước toàn cầu.
Thế nên Nhật Bản vẫn là cái nơi mà xưa nay không bao giờ dương ngọn cờ XÀM XÍ gì cả.
Ngay kể cả chuyện chống vũ khí hạch tâm, cũng rất nhạt nhòa ở Nhật.
Nhẽ ra Nhật Bản là nơi duy nhất trên trái đất bị trúng 2 quả bom hạch tâm.
Thì khi nói đến chống vũ khí hạch tâm họ phải LÊN ĐỒNG mới đúng chứ nhỉ!
Ấy vậy mà khi đảng cộng sản ở Nhật tổ chức biểu tình chống năng lượng hạch tâm, thì chỉ được lèo tèo vài người đi diễu phố vác loa ra rả nói, mọi người đi ngang qua không ai quan tâm. Số nhân viên cảnh sát đi bảo vệ đoàn biểu tình còn đông hơn thành viên đoàn biểu tình.
Haizz...
Ở VN có câu "phải đi xem diễn hành mới là yêu nước" - Vậy hóa ra người Nhật Bản chẳng yêu nước gì cả hay sao?
😂😁😀😃😄

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2025

Thế giới sẽ nằm trong tay TC - cờ máu

Bài của Vũ Linh trên DĐTC http://haspot.com/2025/08/bai-400-my-trung-cong-va-viet-nam.html#more

Cuối năm 2017, TT Trump công du đi thăm Trung Cộng (*) lần đầu tiên. Tập Cận Bình tổ chức một cuộc tiếp đón huy hoàng, mà nhiều người cho rằng 'hoành tráng' nhất lịch sử Trung Cộng từ ngày Mao tuyên cáo CS Tầu ra đời năm 1949. Thế đấy, nhưng đám vẹt cuồng chống Trump vặn óc tìm cho ra cách bôi bác: cho rằng Tập nắm tẩy tự cao tự đại của Trump, dàn chào quy mô để vuốt ve và lừa Trump, cho Trump 'đi tàu bay giấy'. Tuy đám vẹt bị trói gô trong tư tưởng cuồng chống Trump bằng mọi giá, mọi cách, nhưng cũng phải nhìn nhận chúng khá nhiều trí tưởng tượng vớ vẩn khi muốn bóp méo câu chuyện để chửi Trump.

(*) Xin lưu ý: đám vẹt bây giờ gọi là "Trung Quốc", nhưng VL này vẫn gọi là "Trung Cộng".

    Thực tế câu chuyện không hẳn như vậy. Chẳng qua Tập là cáo già chính trị, đã thính mũi biết trước Trump sẽ là một đại cường địch cực nguy hiểm cho Tầu cộng, nên y muốn chào đón thật nồng hậu để vuốt ve Trump ngay từ đầu. Khác xa với việc TC cho Obama ra cửa sau máy bay. Nhưng có lẽ Tập đã được báo cáo sai, tưởng vuốt ve Trump là Trump sẽ phủ phục nghe lệnh ngay vì Trump rất 'háo danh' như đám vẹt đang hô hoán. Thật ra Trump không ngây ngô như vậy, không phải tay vừa, cho cô cháu ngoại ra hát một bài tiếng Tầu đáp lễ. Hai bên cúi rạp người chào hỏi ca tụng nhau trước khi vung đao giết thẳng cánh cò, chẳng khác gì mấy ông tướng Tầu trong Tam Quốc Chí, cúi gặp người chào nhau, tung hô nhau lên chín tầng mây trước khi vung đao đánh nhau. Trong tất cả các tổng thống Mỹ từ ngày TC ra đời, chưa một TT Mỹ nào đánh TC mạnh bằng Trump, không kể TT Truman với chiến tranh Cao  Ly.

    Tại sao Tập lại biết Trump sẽ chống Tầu mạnh? 

   Tất nhiên là ngay khi Trump bắt đầu xuất hiện trên chính trường, chưa ai biết tương lai ra sao, có hạ nổi bà Hillary hay không, cẩn tắc vô áy náy, Tập đã cho điều tra rất kỹ về quá trình và quan điểm của Trump. Và từ đó, Tập và đám chuyên gia Tầu cộng đã nhận ngay ra Trump không phải là bạn, mà cũng không phải tay lờ mờ như Biden hay dễ tính như Obama. Mà Trump đúng là một thứ đại tư bản không bao giờ có thể thân thiện với xã nghĩa, và nhất là sẽ không bao giờ chịu thua, bó tay ngồi nhìn con rồng Tầu tác oai tác quái. Ngay sau khi đắc cử, chọn cộng sự viên, tân TT đã chọn ngay giáo sư Peter Navarro, tác giả cuốn sách tố khổ tính toán đế quốc của Tầu Cộng trên thế giới -Death by China-, làm người chủ chốt trong chính sách mậu dịch quốc tế, trong đó dĩ nhiên có việc đối phó, điều đình với Tầu cộng. Thái độ của chính quyền DC và Biden với Tầu cộng như thế nào? Sau khi nắm quyền, tìm cách vặn ra tội để nhốt GS Navarro vài tháng tù để nịnh Tập.

    Rồi chẳng bao lâu sau đó, TT Trump ban hành sắc luật mới về thuế quan đánh trên hàng nhập từ Tầu vào Mỹ. Vài con vẹt cuống chống Trump nhưng mù tịt về chuyện kinh tế, giao dịch thương mại quốc tế, mau mắn nhẩy nhổm lên sỉ vả chính sách thuế quan mới sẽ tăng giá mọi hàng tiêu dùng trên đất Mỹ, nhất là quần áo và các sản phầm thông dụng cho dân nghèo. Như thể chúng nếu không phải là siêu chuyên gia kinh tế cũng phải là Trạng Trình biết hết chuyện tương lai cả mấy trăm năm sau. Quan trọng là đánh Trump thôi, còn chẳng cần tìm hiểu tại sao Trump lại chống Tầu cộng, chẳng có một ly viễn kiến nhìn xa hơn về tương lai nước Mỹ, tương lai thế giới.

    Mà chửi Trump cũng không nên thân vì chỉ là chửi sảng vớ vẩn. Sự thật là chẳng ai thấy hàng rẻ, hàng nhái, hàng giả, hàng độc hại của Tầu tăng giá gì hết. Các khu phố Tầu vẫn tràn ngập hàng rẻ tiền của Tầu cộng.

    Câu hỏi là tại sao Trump lại nhất quyết đánh Tầu cộng?

    Câu trả lời rất dễ thấy. TT Trump muốn duy trì -hay chính xác hơn- muốn mang nước Mỹ trở về thế đại cường hạng nhất của thế giới -Make America Great Again- sau cả chục năm suy thoái nhanh chóng dưới tay các chính khách cấp tiến bất tài vô tướng như Clinton, Obama và nhất là Biden. Trong khi Mỹ càng ngày càng lún sâu vào những khó khăn trong cũng như ngoài nước, đưa đến tình trạng suy thoái toàn diện, với viễn tượng cáo chung của cả đại cường Mỹ như những cáo chung của các đế chế La Mã hay Anh Quốc khi xưa. dần dần mất hết uy quyền và ảnh hưởng trên thế giới. Trong khi kinh hoàng hơn cả, là sự lớn mạnh về ảnh hưởng kinh tế và chính trị của Tầu cộng, với viễn tượng sau sụp đổ của 'đế chế Cờ Hoa', 'đế chế Cờ Đỏ' của Tầu cộng sẽ thay thế, thống trị cả thế giới. Trong con mắt của TT Trump, chế độ CS là một đại thảm họa cho nhân loại, nếu chế độ CS Tầu đỏ thống trị thế giới, kể cả Mỹ, thì không thể có đại họa nào ghê gớm hơn. Trong viễn kiến của TT Trump, sự thống trị toàn cầu của đế chế Tầu sẽ là đại họa phải chặn đứng bằng mọi giá ngay từ bây giờ. Dù sẽ rất khó khăn, có thể đòi hỏi dân Mỹ phải trả giá không rẻ, nhưng đó là chuyện phải làm, không có tam thập lục chước.

    Không cần nhìn xa, hiện nay, ai cũng biết Tầu cộng đã thống trị toàn thể Phi Châu, đang gặm nhấm mạnh vào Nam Mỹ, Đông Nam Á, và cả Âu Châu. Chính mắt kẻ này đã chứng kiến cảnh kinh hoàng là thành phố du lịch nổi tiếng hạng sang của Thụy Sỹ là Interlaken, bây giờ tràn ngập khách sạn, tiệm ăn, tiệm chạp phô và du khách... Tầu. Cờ máu TC bay cùng đường Interlaken!

    Trump chặn bành trướng ảnh hưởng của TC bằng cách nào?

    Trên phương diện kinh tế chung, Trump chẳng làm được gì nhiều khi TC có ưu thế tuyệt đối trong doanh thương thế giới, khi hàng TC phải nói là rẻ nhất, hàng Mỹ không có cách nào cạnh tranh được. Hàng TC rẻ nhất vì nhân công rẻ nhất, với mức lương chết đói trong khi không ít hàng TC được sản xuất 'miễn phí' bởi cả triệu tù nhân. Hơn nữa, TC có rất ít luật an toàn lao động, luật bảo vệ môi trường, luật cạnh tranh sòng phẳng, thủ tục hành chánh quá rườm rà, trong khi phần lớn các doanh nghiệp và kỹ nghệ TC đều được Nhà Nước tài trợ trực tiếp hay gián tiếp qua thuế thấp hay thậm chí miễn thuế luôn. Đặc biệt hơn nữa, hàng TC nổi tiếng là hàng nhái, hàng giả, hàng độc hại chẳng ai kiểm soát. Đối nghịch với hàng Mỹ là những hàng chịu giá thành cao nhất thế giới qua những đòi hỏi lương bổng của các nghiệp đoàn lao động, qua hàng vạn luật lao động, luật môi trường và thủ tục hành chánh cực rườm rà. Trong tình trạng đó, chẳng có gì lạ khi hàng Mỹ không có cách nào cạnh tranh với hàng Tầu cộng được.

    Khoan nói tới hàng địa phương do chính Tầu sản xuất trong nước Tầu, ngay cả những đại công ty Mỹ và cả Âu Châu, họ cũng mở hãng xưởng ở TC để lợi dụng mức lương thấp cũng như việc ít luật lăng nhăng trói tay họ và khiến giá thành trở nên quá cao.

    Trước những cạnh tranh không sòng phẳng này, Mỹ chỉ có thể có một biện pháp duy nhất: đó là đánh thuế quan mạnh trên hàng nhập từ TC, để phần nào quân bình lại lợi thế của hàng Tầu. Như DĐTC đã từng viết qua, Trump chẳng có thành kiến kinh tế chính trị gì, chẳng phải là theo trường phái bảo thủ đánh thuế cho mạnh để bảo vệ kinh tế địa phương, hay cấp tiến lo hủy bỏ mọi thứ thuế trong thế giới đại đồng, mà Trump chỉ đòi hỏi đúng một chuyện, mà Trump gọi là 'reciprocal tariff', nghĩa là thuế quan tương ứng, hay nôm na ra là thuế quan hai chiều, không còn một chiều, chỉ có hàng Mỹ chịu thuế quan nặng.

    Hậu quả tất nhiên là có thể một số mặt hàng nhập cảng từ TC sẽ tăng giá thật, tuy chưa ai biết nhiều ít, nhưng đó phải là cái giá phải trả để cứu vãn kinh tế cả nước, tạo công ăn việc làm cho dân cả nước, và nhất là cản được những hàng giả, hàng nhái, hàng độc giết hại dân Mỹ. Nhưng cái tăng giá 'lạm phát' này khác rất xa lạm phát do Biden gây ra: lạm phát này đánh vào hàng nhập từ Tầu mà chẳng ai thấy cần thiết phải mua, do đó, sẽ không thể tăng giá quá cao, sẽ mất khách hàng ngay, mà cho dù có tăng giá thì cũng chỉ tăng rất ít, kiểu như áo thun Ba Tầu bán ở Chinatown, sẽ tăng giá từ 5 đô tới 5,5 đô một cái là quá, không mua chẳng chết ma nào, mà trả giá kỳ kèo mãi cũng vẫn mua được với giá 5 đô. Trong khi lạm phát của Biden là tăng giá xăng, tiền chợ ăn uống, giá thuê nhà hay mua nhà, tiền điện, tiền gas nhà bếp, toàn là những nhu cầu sinh tử hàng ngày, không có không được.

    Quan trọng hơn xa là khiá cạnh mậu dịch quốc tế. Trong nhiều thập niên qua, trong khi Mỹ và thế giới Tây Phương ngủ gật trên 'hòa bình' ổn định giả tạo trên thế giới, để tha hồ hưởng lạc, thì TC lẳng lặng xâm lăng 'kinh tế' chiếm cả thế giới. Dĩ nhiên không có chuyện mang lính tráng, súng ống đi chiếm nước khác vì chuyện đó quá xưa, hết hữu hiệu lâu rồi, nhưng mà bằng cách bành trướng ảnh hưởng chính trị qua xâm lăng kinh tế, và cả xâm lăng bằng 'viện trợ' tài chánh và kỹ thuật, tuyệt đối chẳng đổ một giọt máu.

    Thức tế mà nói, TC đã gần như thành công, chiếm gọn cả Phi Châu từ lâu rồi. Cách đây hơn cả chục năm, khi kẻ này làm việc tại Ethiopia, đã thấy ngay tại thủ đô Addis Ababa, đã có ít nhất... 40.000 (!) 'chuyên gia' TC làm việc tại đây. Họ gồm có chuyên gia kỹ sư cho tới nhân công lao động, đến Ethiopia giúp cố vấn về canh nông, cách trồng tỉa, bón phân, cách dẫn thủy nhập điền, cho đến việc xây đập nước, nhà máy điện, cầu cống, phi trường, xa lộ,... Mỹ và Tây Âu cũng có không biết bao nhiêu dự án kỹ thuật, đổ không biết bao nhiêu tỷ đô vào,... Nhưng vẫn không cạnh tranh được với Bắc Kinh. Vì hai lý do: trong khi Mỹ (USAID!) và Tây Âu chỉ mang 'siêu chuyên gia tư vẫn' rất đắt tiền vào giúp làm xếp tối cao, coi chuyên gia địa phương như ruồi, rồi thuê nhân công địa phương hạng bét, rồi đòi hỏi cả vạn điều kiện, chẳng hạn như đòi dân chủ, tự do bầu cử, có đối lập, tự do báo chí,... kèm theo, như điều kiện trợ giúp, thì TC bất cần những thứ đó. Họ mang từ kỹ sư tới nhân công chuyên môn tới tận nơi, làm việc chung với kỹ sư địa phương, hoàn toàn không có điều kiện chính trị nào ráo, lại còn có thể đút lót bộn cho các quan chức địa phương luôn. Như tại Uganda, TC mua một miếng 'đất vàng' ngay trung tâm thủ đô Kampala, cho xây một cao ốc 5 tầng tối tân đầy đủ tiện nghi tôn tiến nhất, xây xong tặng lại cho chính phủ Uganda làm trụ sở bộ Ngoại Giao mới. Uganda là xứ độc tài mà TT Museveni đã làm tổng thống từ trên dưới 40 năm nay. Mỹ luôn đòi hỏi bầu cử dân chủ trong khi TC không bao giờ nhắc tới.

    Về mậu dịch, hầu như tất cả các siêu thị Phi Châu toàn bán hàng TC, có thể tới 80%-90%. Không thiếu một thứ gì, từ máy lạnh, bếp điện, đồ gia dụng, ti vi, tủ lạnh, radio, tới nồi niêu soong chảo, bàn ghế, tủ giường, mùng mền chăn chiếu, quần áo, giầy dép, đồ chơi,... Ngoài đường thì xe đạp, xe gắn máy, xe hơi, xe tải, xe buýt ... toàn là ma-dzê in Saina hết. Dĩ nhiên, tất cả rất rẻ, vừa túi tiền dân địa phương. Không bền, mau hư, nhưng không sao, nhờ vậy bán được nhiều hơn nữa. 

    Một dấu hiệu đáng ghi nhận: không có một hãng máy bay Mỹ nào có đường bay đi Phi Châu hết. Chỉ có vài hãng máy bay Âu Châu thôi, nhưng cũng chỉ có hai hay ba chuyến mỗi tuần. Nôm na ra, Mỹ và Tây Âu đã nhắm mắt cho TC tự do bành trướng, chấp nhận cho TC chiếm cả Phi Châu từ vài chục năm qua. Bây giờ, TC đang tiếp tục mang chính sách 'xâm lăng' gặm nhấm không đổ máu này qua áp dụng bên Nam Mỹ và Đông Nam Á.

    TT Trump không phải là tổng thống duy nhất nhìn thấy sự bành trướng 'không đổ máu' này. Ai cũng thấy. Clinton, Bush con, Obama, Biden, chẳng ai mù. Những vấn đề là chẳng ai muốn hay dám làm gì hay biết phải làm gì. Chỉ có ông thần Trump là thấy xa hơn, thấy mối nguy, và nhất quyết phải tìm cách cản. Ngay trong nhiệm kỳ đầu, TT Trump đã tung ra biện pháp tăng thuế quan hàng nhập từ TC. Có thể đây chỉ là biện pháp nửa vời, chỉ ảnh hưởng đến mưu toan bành trướng của TC trên đất Mỹ, chứ không cản được sự bành trướng của TC trên cả thế giới còn lại. Nhưng ít ra thì cũng là bước đầu. Nhưng vỏ quít dầy móng tay nhọn, TC khôn ngoan tìm cách lách. Và cách giản dị nhất là tuôn hàng Tầu qua các xứ khác, dán nhãn hiệu xứ nào đó, rồi bung vào Mỹ.

    Từ đây dẫn tới quan hệ mậu dịch Mỹ với CSVN.

    Ngay từ nhiệm kỳ đầu của Trump, TC và cả các doanh gia Tầu cộng đã ngửi thấy mùi khét chống Tầu cộng của tân TT Trump. Các đại gia Tầu đỏ đã đổ bạc ngàn tỷ đô vào VN để xây hãng xưởng dưới nhãn hiệu ma-dzê in VN, để tránh đụng độ với thuế quan Trump. Ngoài nhãn hiện và nhân công Việt, tất cả là Tầu hết, từ sở hữu đến vật liệu, máy móc. Sau này, tình trạng còn tệ hơn nữa, chẳng cần hãng xưởng gì luôn, cứ mang hàng đã sản xuất xong xuôi qua VN, dán bừa nhãn hiệu 'Made in VN' giả là xong. Tuy nhiên Mỹ không ngu. TT Trump thấy rõ cái mánh gian nên ra lệnh áp đặt thuế quan tới 46% trên tất cả mọi hàng từ VN xuất cảng vào Mỹ. VN tá hỏa. Kinh tế VN là kinh tế xây dựng trên xuất cảng, và Mỹ là đối tượng xuất cảng quan trọng nhất của VN khi VN xuất cảng tới gần 130 tỷ đô hàng hóa qua Mỹ mỗi năm, trong khi Mỹ xuất cảng qua VN chưa tới 1/10 nhập cảng. Thẳng thắn mà nói, hàng thật sự của VN chẳng là bao nhiêu ngoài sản phẩm canh nông như gạo, nước mắm, tương chao xì dầu, bánh tráng,... cho cộng đồng người Việt ở Mỹ, với khoảng một vài trăm ngàn người là tối đa (dân Việt tị nạn thế hệ hai không ăn nước mắm, bánh tráng,... mà thích hăm-bơ-ghơ). Phần lớn hàng xuất cảng từ VN qua Mỹ là hàng TC giả dạng, và hàng Mỹ lắp rắp tại VN như Apple, Nike, quần áo Mỹ (quý độc giả xem lại quần áo mình mua ở Walmart, Target, Costco,... không ít đều có nhãn hiệu 'Made in VN'),... Do đó, thuế quan 46% chính là nhắm vào hai mục tiêu: chặn hàng TC và ép Apple, Nike, và các công ty Mỹ bỏ VN trở về Mỹ. Thuế quan 46% -bây giờ đã giảm xuống còn 40%- sẽ giết chết ngắc kinh tế VN ngay, đặc biệt là khi các Apple, Nike,... đóng cửa tiệm ở VN sẽ khiến thêm nạn thất nghiệp lớn nữa.

    Mỹ và CSVN đã có thỏa thuận về thuế quan, nhưng tựu chung lại là Mỹ muốn VN chặn hàng TC. Thẳng thắn mà nói, VC đang ở trong thế trên đe dưới búa khi một mặt bị Mỹ ép, nhưng mặt khác cũng bị TC áp lực mạnh, trong khi VN lại chỉ là tiểu quốc cỏn con dưới nách Ba Tầu.

    Đi xa hơn VN, ngay cả những thuế quan Mỹ muốn đánh trên nhiều quốc gia khác, thật ra cũng chỉ nhắm vào mục tiêu tối hậu là TC. Đặc biệt là thuế đánh trên sắt và nhôm từ Canada vào Mỹ, một phần không nhỏ thật ra là sắt và nhôm Canada mua từ TC rồi bán lại cho Mỹ.

    Cuộc chiến giữa Mỹ và TC phải nói ngay không dễ dàng chút nào. Địch có chết 10, ta cũng chết dăm ba. Đó chính là lý do hai bên vẫn còn 'thảo luận' chưa đâu vào đâu hết, bây giờ mới gia hạn thêm 90 ngày kể từ đầu tháng 8. Dù sao thì TC cũng là một đại cường kinh tế đứng hàng nhất nhì thế giới, và TC cũng không thiếu phương tiện trả đòn. Bây giờ, TC là xứ hàng đầu thế giới trong sản xuất 'đất hiếm' là vật liệu càng ngày càng trở nên thiết yếu, sinh tử cho kỹ nghệ điện toán, và TC cũng là xứ đi tiên phong trong kỹ thuật văn minh nhân tạo -AI hay Artificial Intelligence-. 

    Điểm quan trọng ít người hiểu là trong khi Mỹ dưới những thời Clinton, Bush con, Obama và Biden, không ngủ gật thì cũng bị chi phối tối tăm mặt mũi bởi cuộc chiến chống khủng bố Hồi Giáo khùng điên, thì TC đã lẳng lặng 'tiến tới', không kèn, không trống. Trong khi Nga chới với trong những khó khăn nội bộ, với Putin củng cố quyền lực cá nhân, rồi chiến tranh Ukraine, và Liên Âu ngụp lặn trong... phân hóa trong nội bộ với 3 anh lớn Anh, Pháp, Đức chỉ rình cơ hội ngáng chân nhau, trong khi dân chúng thì bận ăn chơi, sex, drugs, biểu tình, đình công, thay đổi chính phủ. NATO không hổ với biếm danh  'No Action, Talk Only'. Thế giới còn lại thì sao? Ấn Độ vật lộn với việc dân lo đẻ ào ào mỗi ngày. Nhật thì ngày càng già nua lẩm cẩm, ngồi yên trên xe lăn, trong khi Nam Hàn thì tham nhũng tràn lan với không biết bao nhiêu chính khách lo kiếm tiền mua chức, dành quyền nhau tới mức đàn hặc tổng thống hay bắt TT bỏ tù như cơm bữa. Đám rồng con, cọp con Đông Nam Á cuối cũng vẫn chỉ là rồng con, cọp con, chưa đủ tư cách lên võ đài với Trump hay Tập. 

    Tóm lại, Mỹ đánh Tầu không dễ như đi chợ mua bó rau, trong khi Mỹ chẳng có đồng minh nào bên cạnh.

    Cuộc chiến Mỹ-TC còn đang được TT Trump điều hành dưới một khiá cạnh khác, địa chính trị. TT Trump thực sự đang cố cô lập TC hoàn toàn về mặt địa chính trị. Những bước thân thiện với Bắc Hàn hiển nhiên không ngoài mục đích cố lôi Bắc Hàn ra khỏi vòng ảnh hưởng chính trị và quân sự của TC, trong khi Mỹ tìm đủ cách ve vãn Nam Hàn, Nhật Bản, Đài Loan, Phi Luật Tân, luôn cả VN, Thái, Mã Lai, Úc và nhất là Ấn độ, để tìm cách bao vây TC. Những nỗ lực thân thiện với Putin cũng không ngoài mục đích cố lôi Nga vào vòng dây xích bao vây TC. Nhưng cho đến nay, sách lược này đã bị gián đoạn bởi bốn năm dưới cụ lờ mờ Biden, bây giờ phải bắt đầu lại từ đầu.

    Vấn đề cũng liên quan tới VN luôn, vì dù muốn hay không, VN có địa thế chiến lược quan trọng hàng đầu ở Á Châu, đặc biệt là hải lộ băng qua Biển Đông, từ đó có thể hiểu rõ hơn cuộc tranh chấp về Hoàng Sa, Trường Sa đi xa hơn rất nhiều chuyện vài hòn đảo san hô vớ vẩn toàn cứt chim. Dù sao, VN cũng là một tiểu 'đại cường' Á Châu, tính về dân số cũng như guồng máy chiến tranh. Một viên gạch quan trọng trong bức tường Trump đang cố xây bao quanh TC. Nhưng cái khổ là cục gạch này múa may kiểu gì cũng vẫn chưa thoát ra khỏi nách Chú Ba.

    Ở đây, ta cũng phải hiểu mức thuế quan 40% cũng có thể đã được TT Trump dùng làm đòn bẫy để áp lực CSVN thân Mỹ và bớt thân TC hơn, hay ít ra, bớt giúp TC tải hàng qua Mỹ. Và nhân đó, ta cũng có thể hiểu đám lãnh đạo Hà Nội không ngu tới độ không nhìn thấy vai trò quan trọng của VN trong vòng vây TC của Trump, và do đó cũng có thể dùng địa thế chiến lược quan trọng của VN để làm đòn bẫy trả giá với Mỹ về mức thuế quan với Mỹ.

    Cuộc thương thảo Mỹ-VC cũng không dễ dàng gì, cho dù đã đạt được thỏa thuận nhưng vẫn chẳng ai dám bảo đảm sẽ  được tôn trọng. Cuộc chiến Trump đánh Tầu cộng tất nhiên càng khó khăn gấp bội. Cả ba bên đều có tiến có thoái, tùy sách lược điều đình, cũng như tùy thời thế. Không như cách nhìn ấu trĩ thô thiển một chiều của đám vẹt, cứ thấy Trump tiến tới là chửi Trump côn đồ, Trump thoái lui là công kích Trump bị thua, quê và mất mặt.

    Trong cuộc chiến sinh tử Mỹ-TC, ta cũng không thể quên ngay trong nước Mỹ, cả đám cấp tiến DC, truyền thông loa phường, và cả lô quan tòa cấp tiến ruồi bu cũng không bao giờ bỏ lỡ cơ hội ngáng chân Trump, bất cần biết quyền lợi đất nước gì ráo.

 

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2025

Mail to boss

Subject: Proposal to Explore Recruitment of Vietnamese Seafarers

Dear Boss,

I hope this message finds you well.

As you know, our company has been working very successfully with Filipino crews, who have consistently demonstrated strong skills and professionalism onboard. In light of our ongoing crewing needs, I would like to propose that we also consider recruiting seafarers from Vietnam to work alongside our existing teams.

There are several potential benefits for our company:

  • Wider talent pool & flexibility: Vietnam has a growing number of trained seafarers, which can help reduce our reliance on a single source country and ensure continuity in crew supply.

  • Cost efficiency: Vietnamese crew wages are generally competitive, which could contribute to optimizing our operating costs.

  • Stronger resilience: A mixed-nationality crew provides diversity, flexibility, and reduces risks in case of recruitment challenges in one country.

  • Regional reputation: Building ties with Vietnam would also strengthen our presence and network in Southeast Asia.

From my own experience, I can also confirm the quality of Vietnamese crews. In the past, I worked onboard for Japan company, where all the crew members were Vietnamese, and they performed their duties very effectively. Later, I had the opportunity to work on a vessel belonging to a Singapore company with a mixed-nationality crew, which gave me firsthand experience of the benefits of cultural diversity onboard.

In addition, I have a trusted contact in Vietnam who runs a licensed crew manning agency. Their agency is currently supplying senior officers (“Top Four”) to shipowners in Turkey, where they are working successfully alongside Indian crews. This demonstrates both the quality and adaptability of Vietnamese seafarers in international operations.

I would like to suggest we explore this option on a trial basis—perhaps starting with a small group of Vietnamese crew—to assess the benefits and practicality before scaling up.

Please let me know your thoughts. I would be happy to prepare more details or introduce my contact in Vietnam for your consideration.

Best regards,

Subject: Proposal to Explore Recruitment of Vietnamese Seafarers

Dear Boss,

I would like to propose that we explore recruiting seafarers from Vietnam alongside our Filipino crews. This would give us access to a wider pool of talent, reduce reliance on a single source country, and potentially improve cost efficiency. Having a mixed crew can also strengthen flexibility and resilience in our operations. ベトナムの船員を、現在のフィリピン人クルーとあわせて採用することを検討したいと考えております。これにより、より幅広い人材プールへのアクセスが可能となり、特定の国に依存するリスクを減らすとともに、コスト効率の改善にもつながる可能性があります。多国籍の混成クルー体制は、運航における柔軟性や強靭性を高める効果も期待できます。

From my own background, I have worked with all-Vietnamese crews when I served onboard for Japanese company, and I also gained experience with mixed-nationality crews on a Singapore-owned vessel. Both experiences showed me the professionalism of Vietnamese seafarers and the advantages of diverse crews.私自身の経験として、日本の会社の船に乗船していた際には全員がベトナム人クルーの船で勤務したことがあり、またシンガポールの会社所有の船では多国籍の混成クルーと共に働いたことがあります。いずれの経験においても、ベトナム人船員の高いプロ意識と、多様なクルー編成の利点を実感いたしました。

Additionally, I have a trusted contact in Vietnam who manages a licensed crewing agency. Their company is currently supplying senior officers (“Top Four”) to Turkish shipowners, where they are working effectively with Indian crews. This demonstrates the quality and adaptability of Vietnamese seafarers in international operations. さらに、私はベトナムに信頼できる知人がおり、彼は認可を受けたクルーイングエージェンシーを経営しています。その会社は現在、トルコの船主に対し「Top Four」と呼ばれる上級船員を供給しており、彼らはインド人クルーとともに効果的に勤務しています。これは、ベトナム人船員が国際的な業務において十分な能力と適応力を備えていることを示しています。

I suggest we consider starting with a small group of Vietnamese crew on a trial basis, which would allow us to evaluate the benefits before expanding further. I would be happy to provide more details or introduce my contact for your consideration. まずは試験的に少人数のベトナム人クルーを採用し、その効果を評価したうえで拡大を検討することを提案いたします。詳細な情報を提供することも、私の知人をご紹介することも可能ですので、ご検討いただければ幸いです。

Best regards,


### 1. **Prepare in Advance**

   - **Research and Gather Evidence**: Back your idea with facts to show it's thoughtful and beneficial. For example:

     - Vietnam is an emerging key supplier of seafarers, with around 55,000 active worldwide (30,000 ratings and 25,000 officers), and its maritime sector is growing rapidly due to its long coastline and economic focus on shipping. This expands the talent pool beyond the Philippines, which remains the dominant source but faces occasional shortages or rising costs.

     - Vietnamese seafarers often come at competitive costs, with low labor expenses similar to or lower than the Philippines, making it a cost-effective alternative for employers looking to optimize budgets. Vietnam's workforce is larger per capita (595 per 1,000 people vs. 427 in the Philippines), and it has a demographic advantage with a young, productive population that could provide long-term stability.

     - Mixing nationalities can enhance onboard dynamics: Filipino crews are renowned for their English skills and teamwork, while Vietnamese seafarers bring strong technical skills, discipline, and adaptability from a high-growth maritime industry. Diversity reduces risks like over-reliance on one nationality (e.g., during geopolitical issues or labor disputes) and can improve morale through cultural exchange.

   - **Anticipate Concerns**: Be ready to address potential drawbacks, such as language barriers (Vietnamese English proficiency is improving but may need training) or integration challenges. Suggest solutions like targeted onboarding programs or English assessments during recruitment.

   - **Propose a Pilot**: Start small to minimize risk—e.g., hire 10-20 Vietnamese crew members for one or two vessels and evaluate after 6-12 months.


### 2. **Choose the Right Timing and Medium**

   - Opt for a one-on-one meeting or a formal email/memo followed by a discussion, rather than casually mentioning it in a group setting.

   - Time it during a relevant context, like budget planning, crew shortage discussions, or performance reviews, to show alignment with company goals.


### 3. **Structure Your Communication**

   Use clear, positive language. Here's a sample script you could adapt for a meeting or email:


   **Subject (if email):** Proposal to Diversify Crew Sourcing by Incorporating Vietnamese Seafarers


   "Dear Boss,


   I hope this finds you well. As our company continues to grow and manage a high-performing fleet with our excellent Filipino crews, I've been exploring ways to enhance our operational resilience and efficiency. I wanted to share my thoughts on diversifying our crew base by hiring some Vietnamese seafarers to complement our current teams.


   **Rationale and Benefits:**

   - **Expanded Talent Pool**: Vietnam is rapidly emerging as a reliable source of maritime talent, with over 55,000 seafarers globally and a focus on high standards under international conventions like the Maritime Labour Convention. This could help us address any future shortages in the Philippine market, where demand is high.

   - **Cost and Efficiency Gains**: Vietnamese crews offer competitive wages and strong work ethic, potentially reducing overall crewing costs while maintaining quality. Compared to the Philippines, Vietnam's larger working-age population provides a demographic edge for sustained recruitment.

   - **Improved Onboard Diversity**: Mixing nationalities can foster innovation and better team dynamics. Filipino crews excel in communication and service, while Vietnamese bring technical prowess and adaptability, creating a more balanced and motivated workforce. This aligns with industry trends toward diverse crewing to enhance safety and retention.


   **Implementation Suggestion**:

   To test this, we could start with a pilot program: Recruit 10-15 Vietnamese ratings and officers through reputable agencies, integrate them into mixed crews on select vessels, and provide cross-cultural training. We can monitor key metrics like performance, retention, and feedback over the first contract period.


   I'd love to discuss this further and address any questions or concerns. What are your thoughts?


   Best regards,  




### 4. **Delivery Tips**

   - **Be Confident but Open**: Use "I" statements (e.g., "I believe this could benefit us because...") to own the idea without sounding pushy.

   - **Listen Actively**: After sharing, ask for their input to make it collaborative.

   - **Follow Up**: If no immediate response, send a polite reminder or provide more data if requested.

   - **Tone**: Keep it optimistic and company-focused—emphasize how this supports goals like cost control, risk management, and crew quality.